Tống Hiểu Phương hừ lạnh một tiếng: “Lí Khoái Lai, xem ra anh làm khóa kiện khá nhanh đấy chứ. Vậy mà lại nói với người khác là bản thân làm rất chậm, anh thật không trung thực nha.”
Lí Khoái Lai trong lòng thầm gào thét, vội vàng bao biện: “Cô Tống, nếu là khóa kiện của người khác tôi phải làm trong hai ba ngày. Nhưng của cô thì khác, tối nay tôi sẽ thức trắng đêm giúp cô làm.”
“Thật sao?” Tống Hiểu Phương cười khẩy nói.
“Đương nhiên rồi, tôi lừa ai cũng sẽ không lừa cô.”
Lí Khoái Lai vốn định lừa Tống Hiểu Phương một chút nữa, nhưng cứ nói tiếp thế này, tự anh cũng cảm thấy mình muốn theo đuổi Tống Hiểu Phương luôn rồi.
Nhưng mà, một người đẹp trai giống như anh, làm gì có cô gái nào lại không thích cơ chứ?
“Được rồi, tôi còn không biết mấy giờ anh đi ngủ sao? Anh tới trường trung học Lĩnh Thủy lâu như vậy rồi, chưa bao giờ thấy anh thức trắng đêm một bữa nào.” Tống Hiểu Phương hừ lạnh một tiếng.
“Bốp.” Lí Khoái Lai vừa nãy ra khỏi cửa suýt chút nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.
Sau khi tắm rửa xong, Lí Khoái Lai tải một ít tài liệu từ phòng của Tống Hiểu Phương bên kia, rồi mượn máy tính về phòng để làm khóa kiện.
Một buổi tối, Lí Khoái Lai đã làm xong khóa kiện.
Ngày hôm sau, sau khi dạy xong tiết đầu tiên, thấy Tống Hiểu Phương lái xe máy đi mua đồ ăn về, anh liền hỏi cô mượn xe máy, anh muốn tự mình xuống trấn gửi chút tiền về cho ba mẹ.
Tống Hiểu Phương nhỏ giọng nói: “Anh không có xe máy, sau này có thể nhờ tôi mua đồ ăn hộ cho cũng được.”
“Ờ ha, sao tôi lại không nghĩ tới việc này chứ?” Lí Khoái Lai vỗ đùi, “Vậy tới lúc đó tôi sẽ đưa tiền cho cô.”
“Ừ.” Tống Hiểu Phương đưa chìa khóa xe cho Lí Khoái Lai.
Lí Khoái Lai lái xe đến ngân hàng ở trấn, gửi một nghìn năm trăm tệ về cho cha mình.
“Mẹ, bây giờ mẹ đang ở nhà hay là đang đi làm ở ngoài thế?” Lí Khoái Lai gọi điện thoại hỏi.
“Giờ này thì đương nhiên là đang ở ngoài làm việc rồi.” Đặng Văn Quỳnh cười nói.
Hôm trước con trai gửi về bốn trăm tệ, trả hết nợ cho một người thân thích, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm hơn.
Chứ nếu không, những người đó thường xuyên đến giục trả tiền, thật sự rất phiền.
“Con vừa mới gửi về cho ba thêm một ngàn năm trăm tệ nữa rồi, mẹ mau kêu ông ấy rút về trả cho người ta đi.” Lí Khoái Lai cười nói.
“Khoái Lai, con lấy đâu ra nhiều tiền vậy hả?” Đặng Văn Quỳnh cảnh giác hỏi.
Lí Khoái Lai giải thích: “Chẳng phải hồi đại học con có học qua về máy tính sao? Giúp người khác làm khóa kiện bằng máy tính, nên người ta đưa tiền cho con để trả công thôi.”
“Khóa máy tính đó mắc đến vậy sao? Còn cao hơn cả tiền lương một tháng của con nữa?” Đặng Văn Quỳnh lấy làm lạ.
“Mẹ, không phải là khóa máy tính, là dùng máy tính để làm khóa kiện, rất khó làm, yêu cầu phải có kỹ thuật cao.”
Lí Khoái Lai biết mẹ mình không học hành gì nhiều, chỉ có thể giải thích đơn giản với bà như vậy.
“Hóa ra là kỹ thuật cao à, khó trách lại nhiều tiền như vậy.”
Đặng Văn Quỳnh cao hứng nói, “Khoái Lai, xem ra lúc đó ba mẹ quyết định cho con đi học đại học là chính xác rồi, nếu không cũng không thể kiếm được nhiều tiền đến vậy.”
Lí Khoái Lai khuyên nhủ: “Con sẽ kiếm được ngày càng nhiều tiền hơn, ba mẹ không cần phải tiết kiệm quá đâu, cũng không cần phải đi làm quá cực nhọc, qua một thời gian nữa con sẽ lại gửi tiền về cho ba mẹ.”
“Có một ngàn năm trăm tệ này gửi về trả cho họ, những người thân thích đó sẽ không lo lắng tới hối thúc như vậy nữa đâu.”
Đặng Văn Quỳnh định sẽ trả cho mỗi người mình vay hai ba trăm trước, như vậy sẽ dễ nói chuyện hơn, cũng không đắc tội làm mất lòng người khác.
Lí Khoái Lai cúp điện thoại, ra chợ mua đồ ăn.
Tới sạp hàng của Dương Thịnh, Lí Khoái Lai mua một cân thịt nạc tự thưởng cho bản thân.
Dương Thịnh vừa cân thịt vừa hỏi: “Thầy Lý, trong khoảng thời gian này thành tích của Hoa Uy thế nào?”
“Em ấy có làm bài tập về nhà, nhưng mà vẫn cần phải cải thiện thêm nữa.” Lí Khoái Lai khéo léo nói.
Thành tích của Dương Hoa Uy vốn dĩ không tốt, bây giờ bài tập về nhà phần lớn cũng là đi chép của người khác.
Thành thật mà nói, thành tích học tập của Dương Hoa Uy còn kém hơn so với Chu Thành Liệt một chút nữa.
“Nếu như nó không nghe lời, thì thầy cứ đánh nó.”
Dương Thịnh lớn tiếng nói: “Tính khí của nó rất bướng bỉnh, nếu như không đánh, nó sẽ không chịu nghe lời đâu.”
Lí Khoái Lai do dự một chút, hỏi: “Anh lại đánh Hoa Uy à?”
“Đêm đó nó không chịu nghe lời, nên tôi mới đánh nó.”
Dương Thịnh đắc ý ngẩng cao đầu, tựa như việc cha đánh con là một việc làm vô cùng vinh quang vậy.
Lí Khoái Lai thở dài nói: “Dương ca, tôi nói thật với anh, tính tình bây giờ của Hoa Uy rất giống anh, dễ bốc đồng và dễ xung đột đánh nhau với các bạn học khác.”
“Cái gì? Nó đánh nhau với bạn học trên lớp?” giọng nói Dương Thịnh lại trở nên lớn hơn.
“Đúng vậy, lần trước có xung đột với bạn học, nhưng sự việc không lớn, chúng tôi cũng đã giải quyết xong ở lớp rồi.”
Lí Khoái Lai sợ Dương Thịnh lại muốn mắng Dương Hoa Uy, tiếp tục khuyên nhủ, “Hoa Uy, đứa nhỏ này không tồi, nhiều lúc rất biết cách quan tâm đến người khác, anh phải giáo dục nó.”
Dương Thịnh lại thở dài một hơi: “Thầy Lý, không phải tôi không giáo dục nó, mà tính nó bướng bỉnh quá, lại còn hay cãi lại. Mà tôi một khi đã tức giận liền không khống chế được mà đánh nó.”
“Vậy tôi hỏi anh, tính của anh có bướng bỉnh không?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Tôi.. tính khí của tôi cũng không tốt.” Dương Thịnh ấp úng nói.
“Chính là vậy đấy, nếu như anh muốn thay đổi tính khí của đứa nhỏ, thì anh phải tự mình thay đổi trước. Trong mắt của trẻ con, cha mẹ chính là người thầy đầu tiên, các người như thế nào, thì bọn chúng sẽ học theo như vậy.” Lí Khoái Lai phân tích.
Dương Thịnh bị Lí Khoái Lai nói trúng, có chút ngại, quên mất tay mình còn đang dính mỡ mà đưa tay gãi gãi đầu: “Tôi sẽ cố gắng khống chế lại bản thân.”
“Vậy mới đúng chứ, cho nên, anh không những phải dạy Hoa Uy, còn phải để Hoa Uy giám sát anh, xem xem anh có nóng giận mà mất bình tĩnh không?” Lí Khoái Lai nói.
Dương Thịnh khó xử nói: “Thầy Lý, để đứa con giám sát ba của nó, cái này hình như không đúng lắm.”
“Cái này thì có gì không đúng. Ai mà chẳng từng phạm lỗi, sai thì sửa, điều này rất bình thường. Giống như giáo viên chúng tôi, nếu như làm sai rồi, cũng sẽ nhận sai với học sinh như vậy, và sửa đổi lại thôi.” Lí Khoái Lai nhìn lên tóc của Dương Thịnh toàn là dầu heo.
Dương Thịnh lấy làm lạ: “Giáo viên các vị cũng có lúc nhận sai với học sinh à, vậy chẳng phải là mất mặt lắm sao?”
“Cho dù có mất mặt hay không thì sai vẫn chính là sai.” Lí Khoái Lai chỉ vào tóc của Dương Thịnh, “Dương ca, trên đầu anh dính dầu deo kìa.”
“Không sao, chiều về tôi gội đầu sau. Những người làm công việc này như chúng tôi quen cả rồi.” Dương Thịnh cười cười, rồi lại vuốt tóc lên.
Lí Khoái Lai khẽ thở dài, người khác nhìn vào thấy cuộc sống nhà Dương Thịnh này thực sự rất tốt, nhưng những vất vả bình thường anh phải bỏ ra, cũng không hề ít.
“Dù sao nếu anh làm sai chuyện gì đó, phải dũng cảm nhận sai với Hoa Uy. Đồng thời, cũng phải cho thằng bé biết, đến cả ba của nó cũng dám nhận sai rồi, sao nó có thể không dũng cảm nhận sai chứ?”
Lí Khoái Lai thấy Dương Thịnh nâng miếng thịt heo lên, liền lấy tiền trong ví ra.
“Đúng vậy, nó nên dũng cảm nhận sai. Nó là con trai ruột của tôi mà, nhận sai một lần thì có sao đâu, chẵng lẽ tôi ăn thịt nó à?” Dương Thịnh cười nói.
“Ơ kìa, thầy Lý, lần này tôi không lấy tiền của thầy đâu.” Dương Thịnh ngại không muốn lấy tiền thịt heo của Lí Khoái Lai.
Thấy Lí Khoái Lai khác với những giáo viên khác, thật lòng muốn tốt cho học sinh, vẫn luôn giữ liên lạc với phụ huynh bọn họ ở khắp nơi.
Không cần nói đâu xa xôi, chỉ riêng tiền gọi điện thôi chắc cũng đã tốn không ít rồi.
“Không được, tôi sao có thể lấy thịt heo miễn phí của anh được chứ?” Lí Khoái Lai vội vàng xua tay.
Nhưng Dương Thịnh không đợi anh phân trần, nhét túi thịt lợn vào tay anh rồi đẩy anh đi.
Đúng lúc này, ở phía bên kia chợ, Lão Thư đã nhìn thấy Lí Khoái Lai..