Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 62: Chương 62: Giang đông bị đuổi việc rồi




/br>

Chỉ thấy học sinh của lớp 4 năm hai xếp hàng đi ra sân thể dục ở bên kia, Mã Chí Đông thì đang ở phía trước dẫn dắt cả lớp, còn Mã Chí Phong ở phía sau thì cà lơ phất phơ một bộ dạng trông như không có chuyện gì.

Ngô Đại Bàng chứng kiến bộ dạng không coi ai ra gì kia của Mã Chí Phong liền vô cùng khó chịu, hắn liền lớn tiếng gọi Mã Chí Phong qua đây hung hăng mà giáo huấn cậu ta một trận.

“Chủ nhiệm động vật, ngài gọi tôi à?” Mã Chí Phong đứng lại.

Mã Chí Đông ở phía trước cũng hô cho cả lớp đứng lại.

“Không gọi cậu thì gọi ai hả?” Ngô Đại Bàng chống hai tay vào hông, lộ ra một vẻ vô cùng tức giận.

Mã Chí Phong cũng nghe nói Ngô Đại Bàng bây giờ đã là phó chủ nhiệm phòng giáo vụ rồi, không dám tranh cãi: “Em có phạm lỗi gì đâu?”

“Không có? Người khác đều đã đứng vào hàng ngay ngắn rồi mà sao cậu vẫn còn lang thang ở bên ngoài? Tính tổ chức và kỷ luật của cậu ở đâu hả?” Ngô Đại Bàng tức giận nói.

“Em là ủy viên thể dục, đương nhiên là phải đi ở ngoài rồi.” Mã Chí Phong nói.

“Vậy Mã Chí Đông kia là sao? Cậu ta đi trước dẫn lớp, cậu ta mới là ủy viên thể dục chứ.” Ngô Đại Bàng tức giận túm lấy Mã Chí Phong.

Nhưng Mã Chí Phong cao đến một mét bảy, so với Ngô Đại Bàng chỉ một mét năm tám thì quả là một trời một vực.

Cánh tay cậu có khi còn to bằng cặp giò nhỏ kia của Ngô Đại Bàng, tuy là Ngô Đại Bàng đã dùng hết sức để kéo cậu qua nhưng cậu gần như không động đậy một chút nào.

Trong chốc lát, khuôn mặt của Ngô Đại Bàng đã đỏ bừng lên, nhưng Mã Chí Phong vẫn bất động như không tại chỗ.

“Mã Chí Phong, ngươi đây là muốn tạo phản sao?” Ngô Đại Bàng cảm thấy việc này không hề mất mặt.

Hắn muốn kéo một học sinh lên phòng giáo vụ, nhưng lại không cách nào làm được.

“Chủ nhiệm Ngô, thầy phải nói cho rõ ràng chứ, rốt cuộc là em đã sai ở đâu?” Mã Chí Phong không dám khiêu khích Ngô Đại Bàng, dù sao thì bây giờ ổng cũng là lãnh đạo nhà trường rồi.

“Vừa rồi sao cậu không xếp hàng?” Ngô Đại Bàng hai tay chống nạnh nói.

Mã Chí Phong giải thích: “Em chính là ủy viên thể dục, quản lý toàn bộ những công tác liên quan đến thể dục của lớp.

Mã Chí Đông là phó ủy viên, phụ trách dẫn dắt đội hình và vài việc khác.”

“Cái gì? Lớp của cậu có tới hai ủy viên thể dục?” Ngô Đại Bàng kinh ngạc.

“Không phải là hai ủy viên thể dục, là một chính một phó, địa vị Mã Chí Đông không cao bằng em.” Mã Chí Phong vội vàng giải thích rõ ràng.

“Lớp các ngươi bày trò quái quỷ gì thế hả, sao lại có tới hai ủy viên thể dục?” Ngô Đại Bàng phát cáu.

Lúc này, Vi Tú Cầm từ trong hàng đi ra: “Chủ nhiệm Ngô, nhà trường cũng không quy định là không được có hai ủy viên thể dục trong một lớp.

Dù sao thì tình hình của mỗi lớp đều không giống nhau, lớp chúng em có cách làm riêng của chúng em ạ.”

Tuy rằng Vi Tú Cầm không ưa gì cách làm này của Mã Chí Phong, nhưng thầy Lí cũng đã chấp nhận cách làm đó rồi, cho nên cô cũng đành chấp nhận theo.

Bây giờ Ngô Đại Bàng lại tới nói này nọ, cô thân là bí thư của lớp cũng nên đứng ra nói đôi lời.

Con người lớp trưởng Chu Thành Thắng này cô sớm đã nhìn thấu rồi.

Thấy lãnh đạo tới là liền sợ hãi không dám đứng ra phản bác, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.

“Ô, là Tú Cầm à.” Ngô Đại Bàng nhìn thấy Vi Tú Cầm liền lộ ra một nụ cười ôn hòa.

Hắn cũng là giáo viên môn sinh của lớp 4, biết được cha mẹ Vi Tú Cầm đều làm ở văn phòng hành chính của trấn.

“Chủ nhiệm Ngô, giáo viên thể dục yêu cầu tụi em nhanh ra sân để học ạ.” Vi Tú Cầm cười nói.

“Vậy được, các em mau đi học thể dục đi.” Ngô Đại Bàng vẫy vẫy tay, không còn đứng so đo kì kèo với Mã Chí Phong nữa.

Sau khi Ngô Đại Bàng rời đi, Mã Chí Phong đến cạnh Vi Tú Cầm cảm kích nói: “Vi Tú Cầm, cảm ơn cậu đã ra tay tương trợ.”

“Tôi vẫn cảm thấy bất bình đấy.” Vi Tú Cầm khó chịu trừng mắt nhìn Mã Chí Phong một cái, “Cậu cho rằng chúng ta đang quay phim võ hiệp đấy à?”

“Hahaha.” Mã Chí Phong gãi đầu ngây ngô cười.

Vừa rồi Vi Tú Cầm không sợ cường quyền, dũng cảm đứng ra phản bác lại Ngô Đại Bàng, khiến cho cậu vô cùng cảm động.

* * *

Ở trước cửa quán nét, Giang Đông đang ủ rũ đứng chờ ông chủ Béo tới.

Cảnh sát xử lý mọi việc đều rất nhanh gọn, với lại đây là vấn đề nguyên tắc, không ai dám bao che cho Giang Đông cả.

Giang Đông này đã bị đình chỉ tạm thời chức vụ nhân viên an ninh rồi.

Bên cảnh sát vẫn phát lương đầy đủ tháng này cho Giang Đông, đây cũng coi như là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Chỉ chốc lát sau, ông chủ Béo cùng với đám Thiết Thủ lái xe qua.

“Anh Đông, chào anh.” Thiết Thủ vừa xuống xe liền chạy qua chỗ Giang Đông cười tươi chào.

“Ừ.” Giang Đông không quan tâm đến Thiết Thủ, chỉ ngẩng đầu nhìn qua ông chủ Béo, “Anh Béo, lần này em bị anh hại thảm rồi, bên cảnh sát đã đuổi việc em rồi.”

Ông chủ Béo thở dài nói: “Bọn họ cũng thật quá đáng.

Cậu làm ở đồn cảnh sát đó cũng vài năm rồi, không có công lao thì cũng phải có khổ lao chứ.”

“Lần này, em vì chuyện của anh nên mới thảm như vậy.” Giang Đông thầm hận bản thân lúc đó quá ngu ngốc.

Nếu như lúc đó đưa cho nhân viên bên bộ văn hóa thì tốt rồi, bọn họ đều là công chức nhà nước, cho dù Hoàng Chí Thịnh muốn đuổi việc anh cũng sẽ không dễ dàng gì.

Dù sao loại chuyện mật báo tin tức này, nếu như không bị bắt quả tang thì lãnh đạo cũng sẽ không dám xử lý thẳng tay đối phương.

Nhưng tạm đình chỉ công tác của anh thì không giống vậy, muốn đuổi là sẽ đuổi, không có chỗ để lý luận.

Hơn nữa lúc đó anh còn ngu ngốc cầm một ngàn tệ để mua chuộc Hoàng Chí Thịnh, đây đã là chứng cứ định tội của anh luôn rồi.

“Tình nghĩa này, anh mày đã ghi nhớ kỹ rồi.” ông chủ Béo gật đầu.

“Anh Béo, anh cho em một ngàn tệ đi, coi như là phí tổn thất.” Giang Đông nói.

Ông chủ Béo lắc đầu: “Giang Đông, trước đây ta đã đưa cho cậu không ít tiền rồi, bây giờ cậu đã không thể giúp được gì cho ta nữa, sao lại dám mở miệng đòi tiền hả?”

Ông chủ Béo tính mua chuộc hết mấy người trong các bộ ngành của trấn thì mới có thể nắm được tin tức khi nào có người đến kiểm tra, như vậy thì quán nét của hắn mới không xảy ra chuyện nữa.

Từ buổi trưa hôm xảy ra chuyện, hai người khác trong nội bộ đã gọi điện cho hắn và nói rằng về sau sẽ không giúp hắn làm mật báo nữa.

Dù sao Hoàng Chí Thịnh đã vô cùng nổi giận về sự việc đó ở trấn, cho rằng trong nội bộ vẫn còn nội gián, yêu cầu tiếp tục âm thầm điều tra.

Làm gì còn ai muốn lấy mấy trăm tệ một tháng để đạp đổ bát cơm của mình rồi vô tù ngồi bóc lịch chứ?

“Anh Béo, anh cũng không thể nói như vậy được, nếu như mấy năm nay không có sự hỗ trợ của em, quán nét sao có thể kiếm được nhiều tiền đến vậy? Bây giờ em chỉ đòi có một nghìn tệ, cũng không phải là quá nhiều.”

Giang Đông cười lạnh nói: “Làm người phải tích một chút đức, nếu không tương lai xảy ra chuyện gì, ai cũng không dám chắc được đâu.”

Ông chủ Béo vuốt bụng suy nghĩ một hồi nói: “Như vậy đi, ta cho cậu năm trăm tệ, tối nay mới cậu uống rượu, thế nào hả?”

Ông chủ Béo thấy Giang Đông vẫn còn hơi do dự, liền tiếp tục nói: “Bây giờ ta cũng rất khó khăn, quán nét bị niêm phong một tuần, tuy là nói phạt hai ngàn tệ, nhưng mà ta cũng phải chi rất nhiều tiền để đi tạo quan hệ nữa.”

“Vậy được thôi.” Giang Đông gật đầu, cầm năm trăm tệ ông chủ Béo đưa, rồi lái xe đi.

Thiết Thủ đi qua cười tươi nói: “Anh Đông, tạm biệt anh.”

“Ừ.” Giang Đông lạnh lùng ừ một cái rồi nổ máy đi luôn.

Lão Thư đi tới cả giận nói: “Lão Đại, Giang Đông bây giờ cũng không còn làm ở đồn cảnh sát nữa, sao anh vẫn cứ phải nịnh nọt tên đó vậy? Vừa rồi trông như thế anh thật không còn mặt mũi gì nữa.”

“Mày thì biết cái gì? Giang Đông dù sao cũng đã làm ở đồn cảnh sát mấy năm, ít nhiều gì cũng quen biết kha khá trong đó, nhiều việc có hắn ra mặt cũng rất hữu dụng đó.”

Thiết Thủ cười lạnh nói, “Có mặt mũi thì cũng có kiếm được tiền đâu, cứ phải có tiền mới là thực dụng nhất.”

Ông chủ Béo kinh ngạc nhìn Thiết Thủ, từ trước đến nay, ông đều nghĩ Thiết Thủ là loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không ngờ rằng đối phương là có suy nghĩ sâu sắc đến vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.