/br>
Lí Khoái Lai đã nói trên điện thoại rằng học kỳ này, Dương Hoa Uy đã làm bài tập rất đầy đủ, đi học cũng chăm chú hơn, điều này khiến Dương Thịnh trong lòng vô cùng vui mừng, đắc ý.
Xem ra, đòn roi mới dạy tốt được con nhỏ.
Dương Thịnh khịt mũi đắc ý: “Mày mau đi tắm đi, còn phải học thêm nửa tiếng nữa rồi mới được đi ngủ.”
Dương Hoa Uy lắc đầu nói: “Con không học bài nữa đâu.”
Tuy rằng thời gian này Lí Khoái Lai khiến mọi người đều phải làm bài tập về nhà, nhưng cậu chỉ làm đối phó mà thôi, rất nhiều chỗ đều không hiểu.
“Mày nói lại lần nữa thử, có tin là tao đánh mày không hả?” Dương Thịnh lại nổi nóng vung cây chổi lông gà lên nói.
“Ba đánh đi, lúc nào cũng chỉ biết đánh đánh đánh, có bản lĩnh thì ba đi đánh người khác đi?” Dương Hoa Uy tức giận ngẩng đầu lên nói.
Dương Thịnh điên lên, giơ tay lên tát xuống một cái sượt qua mặt Dương Hoa Uy đập thẳng vào bả vai cậu.
“Anh đừng đánh con nữa.” Tô Ngọc Thiến bổ nhào tới, liều mạng kéo một bên tay của Dương Thịnh.
“Ba đánh đi, cứ đánh chết con luôn là được rồi.” Dương Hoa Uy hét lên.
Dương Thịnh nhìn đứa con trai có chút giống mình này, vừa nãy còn say, bây giờ đã tỉnh táo lại đôi chút.
Cái khổ trong cuộc sống của người đàn ông trung niên, ai có thể hiểu thấu được cơ chứ?
Lúc ông bán thịt heo, cho dù trong lòng vô cùng bực tức thì cũng chẳng dám cãi nhau với khách hàng nửa lời.
Nếu như ông tức giận làm lớn chuyện lên thì sau này làm gì còn ai dám đến mua thịt heo của ông nữa?
Muốn yên ổn làm ăn thì phải biết cách chiều lòng khách hàng, nếu không được bọn họ ghé thăm mua hàng thì cả nhà chỉ đành hít không khí mà sống qua ngày.
Bị Tô Ngọc Thiến lôi kéo, Dương Thịnh cũng tìm cơ hội xuống nước, tức giận đi vào phòng của mình.
Dương Hoa Uy mang theo một tâm trạng u ám trở về phòng mình trên tầng ba, vốn dĩ tâm tình tối nay của cậu rất tốt vậy mà..
Cậu nộp bài tập đúng hạn cho Trần Tuyết Linh, cô chỉ khẽ gật đầu với cậu.
Tuy rằng cô không cười nhưng như vậy cũng đủ để sưởi ấm trái tim của cậu.
Lí Khoái Lai cũng bắt mọi người phải nộp bài đúng hạn, dần dần sửa lại thói quen học tập của mọi người.
Khi các học sinh đã quen với việc phải làm bài tập về nhà rồi, cũng sẽ nắm bắt được một chút nội dung của bài học, khiến cho tiết học cũng không còn nhàm chán nữa, và có thể nghe hiểu được nhiều hơn.
Khi đã thấm được một vài nội dung bài thì sự hứng thú học tập cũng theo đó mà được khơi dậy lên.
Cho nên, Dương Hoa Uy bây giờ cũng cảm thấy việc làm bài tập về nhà cũng có chút thú vị, Lí Khoái Lai từng nói, nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi những bạn có thành tích tốt hơn.
Nếu vẫn chưa hiểu nữa thì có thể mượn bài của bạn khác “tham khảo“.
Mà Dương Hoa Uy cứ hễ không hiểu là lại đi tìm Trần Tuyết Linh, động lực làm bài của cậu cũng từ đó mà ra.
Nhưng bây giờ, cứ hễ về nhà, nghe tiếng ba mắng mẹ, tâm tình của cậu liền tuột dốc không phanh.
Cuối cùng, ba còn đánh cậu, điều này càng khiến tâm trạng của cậu trở nên vô cùng tệ, vô cùng bực bội, đầu như muốn nổ tung vậy.
Lí Khoái Lai vốn cũng không biết, công sức giáo dục mình vất vả làm hơn chục ngày nay, vừa bị một cái tát kia của Dương Thịnh đập tan hết.
Có đôi khi năm ngày giáo dục trên trường dễ dàng bị hai ngày giáo dục ở nhà của gia đình cuốn trôi mọi thứ ra tận biển Thái Bình Dương kia lúc nào không hay.
Lí Khoái Lai đang chăm chú làm khóa kiện thì bị tiến chuông điện thoại trên bàn reo lên làm cho giật mình, vừa nhìn liền thấy là ông nội của Mã Chí Phong gọi tới.
“Ông Mã.” Lí Khoái Lai nhấn phím rồi nghe máy.
“Thầy Lý, vừa nãy Chí Phong đi học về rồi, bây giờ đang tắm.”
Ông hào hứng nói, “Nó nói sau khi giờ tự học kết thúc đã ở lại phòng học ôn lại bài đến quên cả thời gian, bây giờ mới về tới.”
Lí Khoái Lai cố ý hỏi: “Hôm nay em ấy không đạp xe đi học à?”
“Không có, thỉnh thoảng nó hay lười biếng nên sẽ ngồi xe của Chí Đông.” Ông Mã cười nói.
“Một lát sau Chí Phong tắm xong, ông kêu thằng bé gọi điện cho tôi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu ấy.” Lí Khoái Lai cúp điện thoại.
Xem ra, Mã Chí Phong sớm đã tính toán kế hoạch kỹ lưỡng cả rồi.
Đêm nay cố ý không đạp xe đi học, để tiện trèo tường trốn học.
Không lâu sau điện thoại của Lí Khoái Lai lại reo lên.
Lí Khoái Lai cầm điện thoại lên: “Tối nay là chuyện gì vậy hả?”
“Chuyện tối nay là có nguyên nhân cả.” Mã Chí Phong nén giọng xuống mức nhỏ nhất để nói, chắc là sợ bị ông nội nghe thấy.
“Em đã đi đâu? Tại sao lại cúp học? Đến cả thầy gọi em quay lại, em cũng không thèm nghe, lá gan lớn thật đấy.” Lí Khoái Lai nghiêm túc hỏi.
“Thầy Lý, em sai rồi, em mắc quá muốn đi vệ sinh.
Nhưng khi xuống dưới thì phát hiện ra không mang theo giấy nên mới nghĩ đến việc ra ngoài giải quyết rồi về.
Nhưng không ngờ lại bị thầy phát hiện, thầy Ngô Đại Bàng kia cũng chạy qua theo, nên em mới sợ hãi mà chạy đi mất.” Mã Chí Phong trả lời.
Lí Khoái Lai cười lạnh một tiếng, Mã Chí Phong này đúng là một kẻ ranh ma lão làng, nghĩ ra được cách lý giải hợp lý và có cơ sở như thế, biến tội của mình từ to hóa thành bé.
“Em đừng hòng gạt tôi, sau đó em đã đi đâu rồi?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Lúc đó em chỉ đi loanh quanh trong thị trấn đến quên cả thời gian, đến giờ mới về tới nhà.” Mã Chí Phong đương nhiên sẽ không nói việc bản thân đã tới quán nét để chơi game.
Vừa nãy ông nội cũng đã nói với cậu, trước đó thầy Lý có gọi điện qua, cậu liền biết được tình hình của thầy bên đó.
“Haizz, Chí Phong, thầy nói với em như vậy đều là vì tốt cho em thôi.
Em còn nhỏ, trốn học như thế, thì sau này em biết làm gì?” Lí Khoái Lai thở dài một hơi.
“Thầy Lý, em thật sự học không vào.
Nếu như không phải ba mẹ em thấy em còn nhỏ, còn chưa học hết cấp hai thì họ sớm đã đưa em theo bọn họ đi làm công rồi.” Mã Chí Phong giải thích.
Lí Khoái Lai trong lòng thầm cảm thán, những đứa trẻ ở nông thôn đều như vậy.
Trong mắt của cha mẹ, có học được hay không cũng chẳng sao, chỉ cần học hết sơ trung là được rồi.
Đến lúc con mình đủ tuổi rồi thì đi làm chứng minh nhân dân rồi cho đi theo làm công, ngày tháng cứ thế mà đi qua hết cả một đời.
“Có phải là em ở cùng với Thiết Thủ không?” Lí Khoái Lai hỏi.
Lí Khoái Lai sợ nhất chính là cái này, Mã Chí Phong học hành không tốt cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
Nhưng đi theo loại người như Thiết Thủ này về sau chắc chắn sẽ có chuyện không tốt xảy ra.
“Không có mà, tối nay em không có ở cùng anh ta.”
Mã Chí Phong cả mặt nghiêm túc, “Thầy ơi, tối nay là em sai rồi, ngày mai em sẽ viết một bản kiểm điểm.
Bây giờ cũng muộn quá rồi, em phải đi ngủ để sáng mai còn đi học nữa.”
Lí Khoái Lai không còn gì để nói, chỉ đành im lặng cúp điện thoại.
Mã Chí Phong này trưởng thành sớm hơn các bạn học khác, nếu dùng phương pháp bình thường sợ là cũng không thể thay đổi được cậu ta.
Haizz, vấn đề nằm ở chỗ cha mẹ của Mã Chí Phong đều đi làm ở bên ngoài, mà ông nội cậu ta lại quản không được cậu ấy, đây chính là mấu chốt vô cùng quan trọng.
Nếu như anh quản tốt Mã Chí Phong khi ở trên trường mà gia đình bên kia cũng quản chặt Mã Chí Phong, thì cho dù Mã Chí Phong muốn náo loạn cũng không có cơ hội.
Trong một đêm, Lí Khoái Lai đã hoàn thành xong khóa kiện.
Nhưng anh cố ý để đó, đợi đến sáng thứ sáu mới đưa cho đối phương.
Sau khi ăn sáng ở nhà ăn xong, Lí Khoái Lai cầm theo một quyển sách giáo khoa đến tòa nhà dạy học.
Khi đến dưới tòa nhà, Bặc Vĩ Quang hai tay chăp sau lưng nhìn lên khu vực dạy học.
Lúc nhìn thấy Lí Khoái Lai liền kêu lên: “Lí Khoái Lai, cậu qua đây một chút.”
“Hiệu trưởng Bặc, chào ngài.” Tuy rằng Lí Khoái Lai biết Bặc Vĩ Quang không vừa ý anh, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ một chút.
“Khóa kiện cậu làm như thế nào rồi?” Bặc Vĩ Quang xụ mặt hỏi.
“Vẫn đang làm.” Lí Khoái Lai cố ý tỏ ra khó xử, “Tối hôm qua tôi thức trắng đến hai giờ sáng, bây giờ một chút tinh thần cũng không có.”
Kỳ thực là Lí Khoái Lai đã đi ngủ trước mười hai giờ rồi
Nhưng vì để nhấn mạnh sự nỗ lực làm việc của mình, dù thế nào anh cũng phải cố ý nói bản thân trông cực khổ một chút.