Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 40: Chương 40: Sự tức giận của tống hiểu phương




/br>

“..

Tống Hiểu Phương!” Bặc Vĩ Quang khóc không ra nước mắt.

Hoàng Chí Thịnh nghe Bặc Vĩ Quang kêu lên liền quay đầu qua nhìn, trên mặt lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Hóa ra cô giáo đây là Tống Hiểu Phương à?”

“Thật không ngờ, vừa nãy hiệu trưởng Bặc mới nhắc tới cô Tống xong, cô liền xuất hiện ở đây rồi.”

Vừa rồi có không ít người đến kính rượu, kính nước gì gì đó, nên Bàng Quang Huy nghĩ Tống Hiểu Phương cũng chỉ qua đây để chào hỏi các vị lãnh đạo thôi.

“Hiệu trưởng Bặc, là ngài đã hủy bỏ tiết mục biểu diễn cuối cùng của tôi phải không?” trong mắt của Tống Hiểu Phương như cháy lên hai đốm lửa.

Cô vô cùng thích bài hát “Cô gái bên cầu” kia của Lí Khoái Lai, cho nên mới hạ mình mà nhảy phụ họa cho anh ta.

“Cô Tống, không phải vừa nãy cô đã biểu diễn xong rồi sao?” tuy là Bặc Vĩ Quang đã uống ít rượu, đầu có chút choáng váng, nhưng vẫn biết rõ lai lịch của Tống Hiểu Phương là từ huyện đến, không thể đắc tội được.

“Ý của tôi là tiết mục cuối cùng cơ.” khi Tống Hiểu Phương biết chắc là Bặc Vĩ Quang đã hủy bỏ nó, trong lòng lại càng tức giận hơn.

Còn về nguyên nhân vì sao lại hủy bỏ, cô làm sao mà biết được cơ chứ?

Vừa nãy Lí Khoái Lai đắc tội với lãnh đạo, Bặc Vĩ Quang chỉ là muốn chỉnh đốn tên Lí Khoái Lai kia.

“Tiết mục cuối cùng là của Lí Khoái Lai mà, có phải của cô đâu.” Bặc Vĩ Quang lắc đầu, “Cô không cần phải tức giận như vậy, tôi biết cô phải sắp xếp hoạt động này cũng không dễ dàng gì, rất mệt mỏi và vất vả.

Nào, để tôi giới thiệu với cô vị lãnh đạo trẻ tuổi đầy hứa hẹn của trấn, ngài ấy vẫn còn chưa kết hôn đâu đấy.”

Hoàng Chí Thịnh cười cười, dường như có chút mong đợi.

Tống Hiểu Phương lạnh lùng nói: “Hiệu trưởng Bặc, tôi còn chưa nói hết với ngài, tiết mục cuối cùng tôi có tham gia biểu diễn, mà cho dù là thầy Lí Khoái Lai có một mình biểu diễn, ngài cũng không thể tùy tiện hủy bỏ tiết mục của thầy ấy như vậy được, i thầy ấy cũng đã luyện tập luyện rất vất vả.”

“Cô cũng tham gia biểu diễn tiết mục cuối cùng?” Bặc Vĩ Quang ngơ ra.

Lúc Tống Hiểu Phương đưa cho ông phê duyệt, trong tiết mục cuối cùng không có viết tên của cô, chỉ có mỗi tên của Lí Khoái Lai thôi.

Nếu sớm biết như vậy, ông dại gì mà đi đắc tội với tiểu tổ tông nhà cô cơ chứ?

Bởi vì Tống Hiểu Phương có quan hệ trên huyện, cho nên ở trường trung học Lĩnh Thủy cô mới được phân cho phòng tốt nhất, dạy ở lớp dễ nhất.

“Đúng vậy, tôi là vũ công.” Tống Hiểu Phương gật đầu.

“Hiệu trưởng Bặc, ngài làm sao vậy? Sao tự nhiên lại hủy bỏ tiết mục của thầy Lý? Đừng để người khác hiểu lầm tôi chứ.”

Sắc mặt của Hoàng Chí Thịnh trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Vừa rồi ở hội nghị, cho dù là tốt hay xấu, thì đó cũng là quyền tự do ngôn luận của mỗi người mà.”

Tống Hiểu Phương nghe được lời vừa rồi của Hoàng Chí Thịnh, có chút kinh ngạc mà cúi đầu nhìn qua đối phương.

Một vị lãnh đạo giống như Hoàng Chí Thịnh đây lại có lòng khoan dung lớn như vậy sao, thật khiến cho người khác bội phục

Hơn nữa trông anh ta cũng tuấn tú lịch sự, dáng người cao.

Đương nhiên, vẫn không đẹp trai được như Lí Khoái Lai.

Nghĩ đến tên nam nhân giả tạo kia, trong lòng Tống Hiểu Phương liền không khỏi mà mất hết cảm giác.

Có lẽ Lí Khoái Lai cũng biết được tin tức tiết mục này bị hủy bỏ rồi, chắc là sẽ rất buồn cho coi.

Nghĩ đến việc anh ta buồn bã, tim cô dường như lại..

“Tôi..” Bặc Vĩ Quang không dám nhìn Hoàng Chí Thịnh.

Vừa rồi ông đã lén nói với Hoàng Chí Thịnh sẽ hủy bỏ hoàn toàn tiết mục của Lí Khoái Lai, trả thù cậu ta chuyện vừa nãy, Hoàng Chí Thịnh nghe xong cũng không phản đối gì cơ mà.

Sao bây giờ tự nhiên lại nói như vậy?

“Vừa này là tôi uống say rồi, nghĩ rằng không đủ thời gian, cho nên mới hủy bỏ tiết mục cuối cùng.” Bặc Vĩ Quang cố ý nhìn vào đồng hồ nói, “Bây giờ xem ra vẫn còn nhiều thời gian, cô Tống, cô giúp tooi thông báo cho Lí Khoái Lai là tiếp tục biểu diễn nha.”

“Ta cũng không phải người keo kiệt, sao có thể làm khó các giáo viên chứ?” Bặc Vĩ Quang giải thích với Hoàng Chí Thịnh.

Nhưng các thầy cô ở bên cạnh lãnh đạo nghe xong không khỏi thầm bội phục, bội phục da mặt của Bặc Vĩ Quang này thật quá dày mà.

Hoàng Chí Thịnh lại giải thích với Tống Hiểu Phương: “Cô đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không hề hay biết chuyện tiết mục này.”

“Tôi biết rồi, cảm ơn Hoàng trấn.” Tống Hiểu Phương mỉm cười với Hoàng Chí Thịnh, duyên dáng đến mức khiến cho đối phương ngây ngẩn cả người.

Tống Hiểu Phương không biết bản thân lại vừa mê hoặc thêm một người đàn ông, chỉ lo quay người chạy đến chỗ Lí Khoái Lai ở bên kia.

Nếu như nói cho tên giả tạo kia tin tức tốt này, chắc chắn anh ta sẽ vô cùng kích động cho coi.

Nhưng lúc Tống Hiểu Phương chạy đến bàn của Lí Khoái Lai không khỏi mà có chút khó chịu.

Lí Khoái Lai lúc này, tay trái cầm một cái đùi gà, tay phải cầm một cái cánh gà mà ngấu nghiến gặm, trông chẳng có vẻ gì là tổn thương đau buồn cả?

“Lí Khoái Lai!” Tống Hiểu Phương nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Cô vì để tranh được xuất biểu diễn cuối cùng mà suýt chút nữa đã trở mặt với Bặc Vĩ Quang.

Anh ta thì hay rồi? Cứ như thể trời có sụp xuống thì cũng không liên quan gì đến mình vậy.

“Hiểu Phương, có phải em gọi nhầm rồi không, em tới để tìm tôi đấy à?” Ngô Đại Bàng thấy Tống Hiểu Phương chạy tới, đầy hứng khởi mà nháy mắt với cô.

“Hiểu Phương, cho dù mắt tôi có mù cũng không thể gọi nhầm được.” Tống Hiểu Phương đem mọi bực tức trút hết lên người Ngô Đại Bàng.

“Tôi..” Ngô Đại Bàng nói không nên lời.

Tống Hiểu Phương nói với Lí Khoái Lai: “Một lát nữa phải biểu diễn rồi, anh còn ăn với chả uống được nữa hả?”

“Không phải là tiết mục của tôi bị hủy rồi sao? Tôi không cần phải biểu diễn nữa rồi.” Lí Khoái Lai bỏ cánh gà ở tay trái vào trong chén, uống vài ngụm Sprite.

“Vừa rồi tôi đã đi tìm hiệu trưởng Bặc, chúng ta có thể biểu diễn như bình thường được rồi, tôi đến nói để anh đi chuẩn bị trước.” Nếu như không phải cây guitar bên cạnh là của cô, cô thật muốn cầm lên đập thẳng vào người tên Lí Khoái Lai này.

“Vậy được thôi.” Lí Khoái Lai lưu luyến không nỡ mà bỏ cái đùi vào lại trong bát, “Ngô Đại Bàng, tôi nói cho anh biết, mấy cái này dính nước miếng của tôi cả rồi, đừng mà động vào đấy.”

Lúc Lí Khoái Lai cùng với Tống Hiểu Phương đi lên phía trước, cô tức giận mắng: “Tôi vừa nãy suýt chút nữa đã cãi nhau với Bặc Vĩ Quang, anh thì hay rồi, chỉ biết ở đó ăn uống vui vẻ một mình.”

“Haiz, nếu như tôi đau lòng buồn bã, Bặc Vĩ Quang chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng.

Sao tôi phải để ông ta đắc ý như vậy cơ chứ, tôi cứ cố ý tỏ ra là chẳng sao cả để ông ta không được như ý đấy.” Lí Khoái Lai cố ý nói.

Nghe Lí Khoái Lai nói như vậy, Tống Hiểu Phương thầm nghĩ bản thân xem ra đã trách nhầm anh ta rồi.

“Bây giờ không sao nữa rồi, anh cố gắng đàn hát, để ông ta cảm nhận được sự hấp dẫn của tiết mục mà chúng ta biểu diễn là được.” Tống Hiểu Phương đối với tiết mục này vô cùng tự tin.

Hơn nữa cô còn dự tính, nếu như tiết mục này được đón nhận tốt cô sẽ mang nó vào Gala liên hoan cuối năm ở huyện.

“Tôi sợ là sẽ làm Bặc Vĩ Quang thất vọng rồi.” Lí Khoái Lai khẽ lắc đầu.

“Cái gì? Nếu anh dám làm không tốt tôi nhất định sẽ không tha cho anh đâu.” Tống Hiểu Phương tức giận.

“Ý của tôi là, tôi biểu diễn tốt như vậy, không giống như mong đợi của Bặc Vĩ Quang, sẽ khiến ông ta thất vọng không vui.” Lí Khoái Lai cười nói.

Nếu Bặc Vĩ Quang đã hận anh, thì sau lần này e là sẽ càng hận thêm.

Bước đi của Tống Hiểu Phương đột nhiên chậm lại, đúng ha, cô không thể chỉ nghĩ cho bản thân như vậy được, cũng nên nghĩ cho Lí Khoái Lai một chút.

Nếu Lí Khoái Lai không thể biểu diễn thì có lẽ Bặc Vĩ Quang sẽ không phải hận Lí Khoái Lai đến thế.

Nhưng lần này Lí Khoái Lai vẫn có thể lên bục biểu diễn, có lẽ Bặc Vĩ Quang sẽ hận anh ta tới tận xương tủy luôn mất.

Nếu nói như vậy, sau này Lí Khoái Lai sống ở trường trung học Lĩnh Thủy cũng sẽ không dễ dàng gì.

“Hay là, chúng ta không biểu diễn nữa?” Tống Hiểu Phương lo lắng hỏi Lí Khoái Lai.

“Tại sao chứ?” Lí Khoái Lai ngạc nhiên.

“Tôi sợ là Bặc Vĩ Quang về sau sẽ gây khó dễ cho anh.” Tống Hiểu Phương nói.

Lí Khoái Lai cười nhạt nói: “Cô cho rằng nếu làm vậy thì Bặc Vĩ Quang sẽ không chèn ép tôi nữa sao? Con người ông ta như thế nào tôi hiểu rất rõ.”

Khi hai người bọn họ đến phía trước thì Trương Hiền Binh, giáo viên phụ trách điều chỉnh âm thanh lại ngại ngùng nói: “Không biết tại sao mà cả hai cái micro đều không phát ra tiếng được nữa.“.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.