/br>
Tống Hiểu Phương trừng mắt với Lí Khoái Lai một cái: “Anh mau qua giúp Ngô Đại Bàng đi.”
Lí Khoái Lai hừ lạnh một tiếng: “Tôi lười để ý tới anh ta.”
Mẹ nó, đã nói là cho mượn ba trăm tệ, vậy mà dám lật kèo.
Tống Hiểu Phương thấy Lí Khoái Lai bỏ về, mà cô lại không tiện kéo Ngô Đại Bàng xuống, chỉ đành đi qua hỏi: “Thầy Ngô, hay là để tôi gọi bác Hán qua đây giúp thầy nha?”
“Đừng gọi thêm người khác nữa, vầy đã đủ mất mặt lắm rồi.” Ngô Đại Bàng vẻ mặt đầy đau khổ, “Lí Khoái Lai, cậu mau qua đây.”
Lí Khoái Lai sau khi về phòng nghe tiếng gọi của Ngô Đại Bàng, đi ra sân sau hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu bảo tôi trèo tường, chẳng lẽ không tính giúp tôi đi xuống à?”
Ngô Đại Bàng cả giận nói, “Tôi là lãnh đạo nhà trường, cậu dám không nghe lệnh của tôi thì đừng trách sau này tôi làm khó.”
“Lãnh đạo nhà trường thì được phép nói chuyện vô lý à?”
Lí Khoái Lai lạnh lùng nói, “Là anh tự mình trèo lên, liên quan gì đến tôi? Còn nữa, anh nói sẽ cho tôi mượn ba trăm tệ lại dám nuốt lời, tôi vẫn còn đang rất tức giận đây.”
“Không phải chỉ là ba trăm tệ thôi sao, tôi cho cậu mượn.” Ngô Đại Bàng thở phào nhẹ nhõm.
Lí Khoái Lai cười nói: “Chủ nhiệm Ngô, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau cả, sao tôi có thể không giúp anh được cơ chứ, anh nói có phải không?”
“Đồ con buôn.” Ngô Đại Bàng mắng, “Cậu mau giúp tôi xuống đi.”
“Anh đưa tôi mượn tiền trước.” Lí Khoái Lai rút kinh nghiệm từ lần trước.
Ngô Đại Bàng vẻ mặt đau khổ: “Bây giờ tôi đã thành ra cái dạng này rồi, sao có thể cho cậu mượn tiền được chứ? Cậu cho tôi xuống trước đi đã.”
Hừ, Lí Khoái Lai, lát nữa tôi mà xuống được, tôi nhất định sẽ không cho cậu mượn một xu nào..
Ngô Đại Bàng cười khẩy trong lòng.
Lí Khoái Lai đứng ở trên ghế, sờ vào túi quần sau của Ngô Đại Bàng: “Đợi tôi lấy được tiền trước đã rồi tính sau.”
“Không, đừng..” Ngô Đại Bàng kêu lên.
Lí Khoái Lai dừng lại hỏi: “Anh có chắc là không cần không? Nếu vậy thì tôi đi xuống đóng cửa ngủ đây.”
“Được rồi, cậu chỉ được lấy ba trăm tệ thôi đấy.” Ngô Đại Bàng chỉ đành bất lực nói.
Lí Khoái Lai lấy ví tiền của Ngô Đại Bàng ra, để trước mặt anh ta rút ra ba trăm tệ, sau đó ném ví tiền xuống đất.
“Chủ nhiệm Ngô, anh nhìn cho rõ nha, tôi không có lấy thêm đồng nào đâu đấy.”
Lấy được ba trăm tệ, trong lòng Lí Khoái Lai cũng trở nên yên tâm hơn, ngày mai có thể giải quyết chuyện của Trần Tuyết Linh rồi.
Lí Khoái Lai đỡ Ngô Đại Bàng từ từ leo xuống.
Khi hai chân của Ngô Đại Bàng chạm được mặt đất, liền thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng xuống được rồi.”
Ngô Đại Bàng nhặt ví tiền trên đất rồi chạy ra ngoài, hắn vẫn muốn tìm Tống Hiểu Phương để nói chuyện.
Nhưng khi anh chạy ra tới thì Tống Hiểu Phương đã đóng cửa, “Hiểu Phương.”
“Có chuyện gì?” Tống Hiểu Phương lạnh lùng hỏi.
“Anh muốn nói chuyện với em.” Ngô Đại Bàng cười nói, “Anh lên làm chủ nhiệm rồi, muốn cùng em tâm sự chút chuyện cuộc sống và chí hướng của anh.”
“Tôi không muốn nói gì cả.” Tống Hiểu Phương nói.
Lí Khoái Lai sau khi tắm rửa xong thì ngâm nga một ca khúc đi vào phòng.
Nhìn đến điện thoại thì thấy có cuộc gọi nhỡ, là mẹ của anh Đặng Văn Quỳnh gọi tới.
“Mẹ.” Lí Khoái Lai gọi lại.
“Khoái Lai, con ăn cơm chưa?” từ điện thoại truyền đến một giọng nói đẩy mệt mỏi.
“Giờ cũng sắp chín giờ tới nơi rồi, sao có thể chưa ăn được chứ?” Lí Khoái Lai cười nói.
Đột nhiên, Lí Khoái Lai thấy lạ bèn hỏi: “Mẹ, lẽ nào bây giờ mẹ mới ăn cơm tối?”
“Mẹ, mẹ tối ăn trễ một chút.” Đặng Văn Quỳnh ấp úng trả lời.
Lí Khoái Lai lo lắng: “Con đã nói với mẹ rồi bao nhiêu lần rồi, ba mẹ đừng có ăn tối muộn như vậy.”
“Không phải là đang nợ tiền người ta sao, bọn họ lại đến đòi, cho nên ba mẹ mới phải đi giúp ông chủ làm chút việc, kiếm thêm được thêm mấy chục tệ nữa cũng tốt.”
Đặng Văn Quỳnh hỏi, “Lần trước nghe con nói phải tới cuối tháng mới được phát lương, chắc là con cũng hết tiền ăn rồi phải không, để ngày mai ba gửi ba trăm tệ xuống cho con.”
“Mẹ, con mượn được tiền rồi, mẹ không cần lo lắng đâu.
Còn nữa, tiền ba mẹ mượn cho con đi học, con có thể tự trả được.
Ba mẹ không cần phải vất vả đi làm như vậy đâu, cần phải giữ gìn sức khỏe.” Lí Khoái Lai lo lắng, nói cũng hơi lớn tiếng
“Con mượn được tiền là tốt rồi, thôi cứ vậy đi, ba mẹ ăn tối cái đã.” Đặng Văn Quỳnh dặn dò Lí Khoái Lai thêm vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại.
Lí Khoái Lai nhìn chiếc điện thoại trên tay, trong lòng đầy những nỗi niềm.
Cha mẹ anh vất vả lắm mới có thể nuôi dưỡng anh lớn lên, còn mượn tiền để cho anh học hết đại học, bây giờ vẫn còn lo lắng cho cuộc sống và tương lai sau này của anh, vẫn tiếp tục vất vả làm việc chăm chỉ.
Anh cảm thấy thật có lỗi với cha mẹ, lấy tiền của mình để giúp đỡ học sinh.
Nhưng anh lại không thể không giúp đỡ gia đình, nhưng nếu không như vậy, cả đời này của Trần Tuyết Linh sẽ đi tong mất.
Rồi sẽ ổn thôi, đợi cuối tháng phát lương rồi, mình ăn uống tiết kiệm một chút, chắc chắn sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện thôi..
Lí Khoái Lai tự cổ vũ bản thân.
* * *
Buổi sáng, sau khi chạy bộ xong thì qua nhà ăn để ăn sáng.
Kể từ cái đêm gặp lưu manh đó anh bắt đầu chú ý đến việc rèn luyện thân thể của mình.
Đôi khi anh còn tìm đến Thái Lí Bỉnh để được hướng dẫn cách rèn luyện cho đúng, tránh cho sau này lại đụng độ mấy tên côn đồ đó cũng không đến nỗi thảm như vậy nữa.
Ánh nắng buổi sáng rất dễ chịu, chiếu lên người Lí Khoái Lai khiến anh cảm thấy rất thoải mái.
Sau khi dạy xong tiết ngữ văn đầu tiên, anh liền đi tìm Trương Hiền Binh.
“Thầy Lý, cậu tìm tôi cũng vô ích thôi, hiệu trưởng không ký, tôi không thể cho cậu ứng trước tiền được.”
Trương Hiền Binh nghĩ Lí Khoái Lai đến là để ứng tiền liền vội vàng cầm một quyển sách giáo khoa đứng lên.
“Thầy Trương, tôi..” Lí Khoái Lai vội vàng giải thích.
Nhưng Trương Hiền Binh không muốn để Lí Khoái Lai nói, lảng tránh nói: “Tạm thời cứ vậy đi đã, tôi phải đi dạy rồi.”
“Thầy Trương, thầy phải đi dạy à? Vậy được thôi, để lát nữa tôi quay lại đưa tiền học phí cho thầy sau vậy.”
Lí Khoái Lai nghĩ phải nói với Trương Hiền Binh một tiếng trước, kẻo sau này anh ta lại đi tìm Trần Tuyết Linh hối đóng học phí.
“Cho dù là cậu đến đưa..” Trương Hiền Binh sững lại, “Cái gì? Cậu đến đây tìm tôi để giao tiền học phí à?”
“Đúng vậy, anh cứ đi dạy trước đi, lát nữa tôi lại quay lại sau.” Lí Khoái Lai ngại ngùng nói.
Trương Hiền Binh cười nói: “Sao cậu không nói sớm, mau đưa tiền cho tôi đi.”
Trương Hiền Binh đặt sách lên bàn rồi thoải mái ngồi xuống.
Anh ta là thành viên trong ban lãnh đạo của nhà trường, một tuần chỉ có mấy tiết, làm gì mà dạy nhiều như thế chứ?
“Thầy Trương, thầy không đi dạy nữa à?” Lí Khoái Lai hỏi.
“Dạy học sao có thể quan trọng bằng việc thu học phí được cơ chứ? Trần Tuyết Linh của lớp cậu thiếu bốn trăm tệ.”
Trương Hiền Binh từ ngăn kéo lấy ra danh sách đóng học phí của học sinh, kiểm tra đối chiếu cẩn thận lại một lượt.
Lí Khoái Lai lấy ra ba trăm tệ nói: “Lần trước không phải anh nói nếu học sinh lớp tôi nộp đủ học phí thì nhà trường sẽ phát một trăm tệ tiền thưởng sao? Bây giờ tôi đưa anh ba trăm tệ thì cũng như nhau thôi phải không?”
“Cái này..” Trương Hiền Binh do dự một chút, gật đầu nói, “Cũng được, không cần phải có chữ ký của hiệu trưởng.
Lớp nào nộp đủ học phí thì trực tiếp phát cho chủ nhiệm một trăm tệ tiền thưởng.”
Trương Hiền Binh thu tiền của Lí Khoái Lai, rồi viết biên lai đóng học phí cho Trần Tuyết Linh.
Lí Khoái Lai cầm lấy hóa đơn học phí, tạm biệt Trương Hiền Binh rồi bước ra khỏi phòng tài vụ.
Lúc này, anh cảm giác cả người vô cùng nhẹ nhõm thoải mái, Toàn Minh Anh sẽ không ép Trần Tuyết Linh nghỉ học nữa.
Thế nên, Lí Khoái Lai đi qua một bên hành lang lấy điện thoại gọi cho Toàn Minh Anh: “Mẹ Tuyết Linh, tôi là thầy Lý đây.”
“Tôi biết là thầy Lý rồi, nhưng mà tôi thật sự không có tiền.” điện thoại truyền đến giọng nói bất lực của Toàn Minh Anh, “Nếu như trường học không thể châm trước một chút, tôi chỉ đành để Tuyết Linh nghỉ học ở nhà thôi.”
“Tôi đã nói lại với nhà trường rồi, có tôi đứng ra đảm bảo.
Đợi chị có tiền rồi, thì giao cho tôi để gửi cho nhà trường ghi tên.” Lí Khoái Lai vội vàng nói.
“Ồ, trường học lần này lại tốt như vậy à?” Toàn Minh Anh lấy làm lạ hỏi.
Lí Khoái Lai ái ngại nói: “Có tôi đảm bảo mà.
Mẹ Tuyết Linh, chị đừng ép Tuyết Linh nữa, để cho con bé chuyên tâm học hành đi.”
“Haizz, nếu như không phải trong nhà thật sự khó khăn thì có ai lại ép con gái mình bỏ học đâu cơ chứ?” Toàn Minh Anh thở dài rồi cúp điện thoại.
Lí Khoái Lai đang định bỏ điện thoại vào túi quần thì đột nhiên chuông lại reo lên.