Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 66: Chương 66: Tụi bay tự xem mà làm đi




/br>

Mã Chí Phong vừa rồi còn do dự, bây giờ thì một chút cũng không có, trực tiếp nhảy thẳng ra phía ngoài.

Lí Khoái Lai cũng học theo Mã Chí Phong, đạp lên xe đạp leo lên bờ tường, đang định nhảy xuống đuổi theo Mã Chí Phong thì Ngô Đại Bàng lại chạy tới ôm chặt lấy chân phải của anh.

“Cậu có thể chạy thoát được sao?” Ngô Đại Bàng đắc ý cười.

“Anh buông ra, tôi phải tìm..” Lí Khoái Lai định nói ra cái tên “Mã Chí Phong”, nhưng nghĩ lại thấy không ổn.

Nếu như để phòng giáo vụ biết Mã Chí Phong trèo tường trốn học, mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Ngô Đại Bàng còn định mắng Lí Khoái Lai một trận, nhưng Lí Khoái Lai lại vung chân phải một cái Ngô Đại Bàng liền bị hất văng xuống đất.

Lí Khoái Lai nhảy xuống bên kia tường nhìn thấy ruộng mía tối mịt ở phía trước, đã không còn thấy bóng dáng của Mã Chí Phong đâu nữa.

“Lí Khoái Lai, cậu mau quay lại đây cho tôi.” Ngô Đại Bàng ở bên kia từ mặt đất bò dậy điên cuồng kêu loạn xạ cả lên.

Lí Khoái Lai thấy tình hình chắc không thể tìm được Mã Chí Phong, đành phải trèo tường trở lại.

Tuy rằng bức tường này cao hơn hai mét, nhưng khoảng thời gian này Lí Khoái Lai vẫn thường xuyên rèn luyện thân thể, tay chân cũng vì thế mà linh hoạt hơn rất nhiều.

Chỉ với một cú bật nhảy, Lí Khoái Lai đã bám được vào thành từng mà leo lên một lần nữa, dùng thêm một chút lực liền có thể đứng được trên bức tường.

Ngô Đại Bàng nhìn thấy sự xuất hiện của Lí Khoái Lai, mừng rỡ như điên kêu lên: “Lí Khoái Lai, cậu mau xuống đây.”

Lí Khoái Lai nhẹ nhàng nhảy xuống đất, Ngô Đại Bàng chạy tới tóm lấy cánh tay của anh.

“Lần này cậu chạy không thoát đâu.”

“Anh bắt tôi làm gì? Tôi không thích đàn ông.” Lí Khoái Lai cáu kỉnh nói.

“Cậu muốn trộm xe, tôi đương nhiên phải bắt cậu lại.

Hahaha, thật không ngờ rằng, ta chủ nhiệm Ngô Đại Bàng đã lập được công lớn như vậy.” Ngô Đại Bàng đắc ý cười.

Lí Khoái Lai tức giận trừng mắt nhìn Ngô Đại Bàng một cái: “Làm ơn hãy dùng cái não của anh một chút trước khi kết luận mọi chuyện có được không hả?”

“Cái gì?” Ngô Đại Bàng nổi giận.

“Tôi là làm giáo viên đó, trộm xe đạp làm cái quái gì chứ?” Lí Khoái Lai mắng.

“Vậy vừa nãy cậu ở đây làm gì?” Ngô Đại Bàng hỏi.

Lí Khoái Lai nói: “Vừa nãy tôi ở dưới lầu gọi điện thoại, đột nhiên phát hiện hình như có người ở đây, tôi sợ có người tới trộm xe, cho nên mới chạy qua đây kiểm tra thử.”

“Hóa, hóa ra là vậy à.” trên mặt của Ngô Đại Bàng lộ ra vẻ thất vọng, “Vậy sao, khi nãy phát hiện có trộm ở đâu? Để tôi gọi điện báo cảnh sát.”

Lí Khoái Lai lắc đầu nói: “Tôi không nhìn rõ người đó, thôi vậy, quay về đi.”

Lí Khoái Lai vừa đi được hai bước, lại xoay người hỏi: “Chủ nhiệm Ngô, tôi muốn xuống trấn một chuyến, anh cho tôi mượn xe máy có được không?”

“Không được, lát nữa tôi phải ra ngoài rồi.” Ngô Đại Bàng lắc đầu nguầy nguậy.

Đùa cái gì vậy, bây giờ hắn đã là lãnh đạo nhà trường rồi, có thể tùy tiện cho người khác mượn xe được sao?

Lí Khoái Lai thấy vậy bèn về lại ký túc xá của mình.

Phòng của Tống Hiểu Phương đóng cửa rồi, nhưng bên trong vẫn vọng ra tiếng ca, chắc là cô ấy đang hát ở trong.

“Cô Tống.” Lí Khoái Lai ở bên ngoài gọi vào.

“Bây giờ tôi vẫn đang dùng máy tính.” Tống Hiểu Phương mở cửa, cố ý tự đắc nói.

Hừ, Lí Khoái Lai, chỉ cần anh cầu xin tôi, thì tôi sẽ miễn cưỡng cho anh mượn.

Thật ra trước kia Tống Hiểu Phương không đối xử với người khác như thế bao giờ, nhưng cô chính là thấy Lí Khoái Lai không vừa mắt, muốn gây khó dễ anh ta một chút.

Cho dù là mượn xe hay là mượn máy tính, cô đều sẽ cố tình làm như vậy.

“Vậy được, cho tôi mượn xe máy của cô đi, tôi có chút việc phải vào trấn.” Lí Khoái Lai muốn xuống trấn để tìm Mã Chí Phong.

Với tính cách của Mã Chí Phong rất có thể là chạy tới quán nét rồi.

“Xe máy của tôi..” Tống Hiểu Phương lại nghĩ nghĩ một cái cớ nào đó để tạm không cho Lí Khoái Lai mượn.

“Tôi biết bây giờ cô không dùng tới, cảm ơn cô Tống nhiều.”

Lí Khoái Lai không thèm đợi Tống Hiểu Phương nói gì thêm mà xông thẳng vào vòng nhẹ nhàng dắt xe máy ra, nhẹ nhàng nhấn nút đề xe liền nổ máy.

“Lí Khoái Lai..” Tống Hiểu Phương tức giận đến mức đỏ cả mặt.

Tên Lí Khoái Lai thật đáng hận, cứ như thể chiếc xe máy này là của mình vậy.

Lí Khoái Lai vừa lái xe vừa vẫy tay: “Tôi biết phải chú ý an toàn rồi.”

Lần trước sau khi gặp phải mấy tên cướp giữa đường, Lí Khoái Lai rất ít khi ra ngoài vào buổi tối.

Khi Lí Khoái Lai lái xe ngang qua một quán ăn trên phố, Thiết Thủ ngồi ở bên trong chạy ra.

“Sao vậy? Lão đại.” Lão Thư ở phía trong đi ra theo.

“Tao vừa nhìn thấy tên Lí Khoái Lai kia lái xe ngang qua đây.” ánh mắt của Thiết Thủ lộ ra vẻ âm u, máu lạnh.

“Nhưng không phải anh Béo nói phải đợi hết bảy ngày sau khi quán nét được bỏ niêm phong mới xử sao?” Lão Thư nhắc nhở Thiết Thủ.

Thiết Thủ thầm gật đầu, xoay người đi vào bên trong quán ăn.

Ông chủ Béo vì để tiết kiệm tiền, mà sắp xếp cho bọn họ ăn tại một quầy bán của thị trấn.

Thiết Thủ vừa ăn, vừa nhìn ra ngoài.

Đây là thói quen của hắn, bất kể là lúc nào cũng luôn duy trì cảnh giác cao độ, tránh để cho bất kỳ điều gì xảy ra nằm ngoài ý muốn của hắn.

Khi hai người Thiết Thủ trở lại bàn ăn ở bên trong, lúc nói nhìn thấy Lí Khoái Lai, ông chủ Béo lắc đầu: “Nhịn một chút đi, rồi tao cũng sẽ tìm hắn tính sổ đầy đủ thôi.”

Giang Đông ngồi ở bên cạnh phản bác: “Sợ cái gì chứ, bảy ngày kia với Lí Khoái Lai có liên quan gì sao? Hơn nữa, buổi tối xảy ra chuyện gì, nếu không có chứng cứ, nói gì cũng vô dụng.”

Giang Đông đã tìm người nghe ngóng qua, vào ngày nhà giáo, Hoàng Chí Thịnh có đến trường trung học Lĩnh Thủy tham gia buổi tọa đàm, Lí Khoái Lai đã ý kiến việc có trẻ vị thành niên ở trong quán nét.

Nếu như không phải Hoàng Chí Thịnh bí mật đi vào quán nét kiểm tra, cũng sẽ không xảy ra sự việc như vậy, bản thân hắn cũng không đến mức bị đuổi việc.

Giang Đông nghĩ tới trước kia làm nhân viên an ninh ở đồn cảnh sát thật là tốt biết bao, trong lòng không khỏi oán giận, muốn dạy dỗ cho tên Lí Khoái Lai một trận no đòn mới thôi.

Sau khi ông chủ Béo nghe Giang Đông nói như vậy, nổi giận mắng: “Tên Lí Khoái Lai đó thật đáng chết.

Bất kể là hắn có gọi điện cho Hoàng Chí Thịnh hay không, thì tất cả những chuyện này đều là từ hắn mà ra.”

“Thiết Thủ, không cần phải chờ bảy ngày nữa, tụi bay tự xem mà làm đi.” gương mặt ông chủ Béo lộ ra một vẻ lạnh lùng u ám.

Thiết Thủ liếc mắt qua nhìn qua Lão Thư một cái, cả hai cùng nâng ly rượu lên uống cạn, sau đó thì đứng lên đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài, Lão Thư đã lấy điện thoại ra gọi: “Huynh đệ, chuẩn bị làm việc.”

Rất nhanh sau đó, Thiết Thủ đã lái chiếc xe máy của mình vào trong bóng đêm sâu hút của đêm nay.

Lí Khoái Lai đến trước cửa quán nét, nhìn thấy cửa lớn vẫn còn đóng chặt, niêm phong vẫn còn dán ở trên.

Nhìn thấy tình cảnh này, Lí Khoái Lai nghĩ chắc Mã Chí Phong sẽ không đến quán nét đâu.

Vậy thì lạ thật, Mã Chí Phong trèo tường trốn học, rốt cuộc làm muốn làm gì chứ?

Ngay lúc đó, trong một con hẻm nhỏ phía sau quán nét, một bóng người len lỏi ở bên trong.

Con hẻm này vừa nhỏ vừa tối, chỉ rộng khoảng một mét, không mấy ai để ý đến nơi này.

Bóng người này đi đến một cái cửa nhỏ bên cạnh, ấn chuông cửa.

“Ai vậy?” Bên trong truyền đến giọng nói của một nam nhân.

“Người trong đường sắt.” người đó đáp lại một câu.

Cánh cửa nhỏ mở ra, ánh sáng từ trong chiếu tới, bóng người đó cũng bị ánh sáng hắt vào, là Mã Chí Phong.

“Vào đi.” người đàn ông đó kêu Mã Chí Phong đi vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Con hẻm nhỏ lại trở nên tối tăm u ám, tựa như vừa rồi chẳng có ai tới đây cả.

Bên trong quán nét có hơn mười mấy cái máy tính đang bật, có nam sinh nhìn thấy Mã Chí Phong đến, liền mắng: “Sao bây giờ mày mới tới hả? Bọn tao sắp bắt đầu trận đấu rồi.”

Hóa ra là tối nay có một giải đấu nhỏ của Warcraft, và Mã Chí Phong là người chơi nổi bật nhất ở trấn Lĩnh thủy, nên chắc chắn sẽ không thể bỏ lỡ một trận đấu như vậy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.