Thầy Giáo Đến Rồi!

Chương 10: Chương 10: Ý của bặc vĩ quang




/br>

Buổi tối.

Trường trung học Lĩnh Thủy.

Tại phòng họp số 1 lầu 4 khu phức hợp, Bặc Vĩ Quang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế da mềm mại, rung chân vô cùng thoải mái.

Hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, ông ta phải tổ chức họp ban lãnh đạo nhà trường, kiểm tra những thiếu sót để tìm cách khắc phục và sửa đổi.

Mấy ngày nay bên lãnh đạo Cục giáo dục huyện lại làm công tác kiểm tra việc khai giảng của trường, ông không muốn để xảy ra bất cứ sai sót nào trong lúc này.

“Mọi người cứ phát biểu thoải mái, nếu như có ai làm không tốt trong phạm vi trách nhiệm quản lý của mình, để xảy ra sơ sót mà bị lãnh đạo cấp trên phê bình, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Các lãnh đạo sôi nổi bàn tán về những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, bởi vì là công tác thường ngày, nên cũng chẳng có gì to tát đáng chú ý.

Bặc Vĩ Quang nghe xong, chỉ gật gật đầu.

Hiệu phó Bàng Quang Huy thấy cuộc họp cũng đã kéo dài khá lâu, nên nhỏ giọng hỏi: “Hiệu trưởng, nếu như không còn việc gì nữa, tôi muốn đến các phòng học kiểm tra một chút.” Tuy nói ngày đầu tiên tự học của lớp là do giáo viên chủ nhiệm quản, nhưng trong lòng ông vẫn có chút không yên tâm.

Ông tuy chỉ thuộc lãnh đạo cấp một, nhưng so với Bặc Vĩ Quang thì khác một trời một vực.

Ông ấy là kiểu người đi lên bằng thực lực, chuyên phân công quản lý công tác dạy học, tất cả công việc liên quan đến giảng dạy của trường trung học Lĩnh Thủy mấy năm nay cũng đều là dựa vào một mình ông ấy quản lý, cho nên thành tích trung khảo và cao khảo* mỗi năm ở huyện chỉ đứng sau các trường trung học trọng điểm mà thôi.

*trung khảo và cao khảo: Giống như thi THPT và đại học ở Việt Nam

Bởi vậy, ở Trường trung học Lĩnh Thủy, trừ Bặc Vĩ Quang ra, lời nói của Bàng Quang Huy có sức nặng vô cùng lớn, rất được các giáo viên kính trọng và nghe theo.

“Cái, cái này thì..” Bặc Vĩ Quang ngừng một chút, ngẩng đầu liếc qua Diệp Minh Quân, “Chủ nhiệm Diệp, hôm nay không phải anh đi dự giờ các lớp à? Có vấn đề gì không hả?”

Bặc Vĩ Quang trong lòng thầm mắng Diệp Minh Quân không biết nhân cơ hội mà đem chuyện dự giờ ở lớp của Lý Khoái nói ra, mục đích của ông khi giao việc này chẳng phải là quá rõ ràng hay sao.

Tại sao trong buổi họp đêm nay, ông ta lại im lặng như vậy, phải nhắc cho ông ấy nhớ ra mới được.

Hôm nay đi dự giờ các lớp..

Bàng Quang Huy khẽ cau mày: “Chủ nhiệm Diệp, đây là chuyện gì vậy? Thầy có đến dự giờ lớp của ai à?” Mới vừa đi học trở lại, nhà trường cần sự ổn định, chứ không phải là tùy tiện đi dự giờ các lớp, bởi điều này sẽ tạo thêm áp lực vô cùng lớn cho các giáo viên.

Các trường trung học của trấn khác với các trường trung học của huyện ở chỗ là vào mỗi kỳ khai giảng đều có thể xảy ra hiện tượng học sinh bỏ học để đi làm.

Cho nên việc quan trọng nhất hiện tại là phải tìm đủ học sinh khiến bọn chúng quay trở lại trường và tiếp tục việc học.

“Là, là lớp của Lí Khoái Lai.” Diệp Minh Quân ấp úng nói, ông biết làm mấy loại chuyện như này sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.

“Cái gì? Giáo viên ngữ văn mới tới?” Bàng Quang Huy tức giận.

Bặc Vĩ Quang thấy Bàng Quang Huy trừng mắt với Diệp Minh Quân vội nói: “Chủ nhiệm Diệp quan tâm đến thầy giáo mới tới, điều này rất đúng mà.

Ông ấy là chủ nhiệm Phòng giảng dạy, đi dự giờ lớp của Lí Khoái Lai cũng không phải là điều gì quá đáng.

Đúng rồi, tiết dạy của Lí Khoái Lai như thế nào? Có phải vừa kém vừa lộn xộn không, vậy cho nên anh mới ngại không dám nói ra à.” nói xong, Bặc Vĩ Quang nhìn qua Diệp Minh Quân nháy mắt mấy cái.

Hừ, một thầy giáo mới tới, làm sao mà hiểu hết được lên lớp giảng bài là như nào cơ chứ? Trước mặt một chuyên gia ngôn ngữ có thâm niên như Diệp Minh Quân đây, chắc chắn Lí Khoái Lai sẽ bị chê cho không ngóc đầu lên nổi luôn.

Khà khà khà, trong buổi họp thường kỳ vào mỗi thứ năm này, ông ta sẽ chỉ trích thật nặng nề tên Lí Khoái Lai kia, đem đối phương chê cho tức đến phun cả máu chó ra..

Bặc Vĩ Quang càng nghĩ càng đắc ý, chờ Diệp Minh Quân nói ra mấy lời như vậy xong, ông sẽ mượn cớ để chất vấn năng lực dạy học của Lí Khoái Lai ngay tại buổi họp này luôn.

Cũng không biết vì sao mà ông cảm thấy Lí Khoái Lai rất không vừa mắt, hận không thể một cước đá anh ra khỏi cái trường trung học Lĩnh Thủy này.

“Tôi, cá nhân tôi cảm thấy cách dạy của thầy Lý vô cùng tốt, có thể đại biểu cho trình độ giảng dạy khoa ngữ văn của trường chúng ta.” Diệp Minh Quân do dự một chút, cảm thấy cho dù Bặc Vĩ Quang ám thị ông nói những lời kia, nhưng ông không thể nào táng tận lương tâm như vậy được.

Hơn nữa sự thật rõ rành rành ngay trước mắt, ông cũng không thể nào nói khác đi được.

“Ồ?” Bàng Quang Huy trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

“Điều này sao có thể chứ?” Bặc Vĩ Quang tức giận nhảy dựng lên, “Diệp Minh Quân, có phải ông đã nhận quà cáp gì từ chỗ của Lí Khoái Lai không hả?”

Một giáo viên mới vừa tốt nghiệp trở về, sao có thể được Diệp Minh Quân nói tốt đến thế cơ chứ?

Cho dù trình độ giảng dạy của Lí Khoái Lai được như giáo viên bình thường khác trong trường, Bặc Vĩ Quang cũng đã xem như anh ta rất giỏi rồi.

“Hiệu trưởng, tôi thực sự không nói dối đâu, nếu mọi người tin tôi, thì có thể đến tham dự thử một tiết học của thầy Lý.

Tôi đã dạy ngữ văn cả 10 năm nay, cũng không thể so được với cậu ấy.” Diệp Minh Quân nói một cách trịnh trọng.

“Chủ nhiệm Diệp, lời này là thật à?” hai mắt Bàng Quang Huy sáng rực lên.

Diệp Minh Quân gật đầu: “Kỹ năng dạy học của Thầy Lý rất tốt, cách dẫn dắt vào bài vô cùng thú vị, tương tác giữa thầy và trò cũng vô cùng hài hòa hợp lý, khiến cho không khí cả lớp đều trở nên sôi nổi, sinh động hẳn lên.

Có thể thành tích môn ngữ văn của lớp 4 trong tương lai sẽ tiến bộ hơn rất nhiều.”

Bàng Quang Huy còn muốn hỏi vài câu, nhưng Bặc Vĩ Quang vừa không chỉ trích được, lại còn phải nghe những lời tán dương không ngớt này, khó tránh khỏi thẹn quá hóa giận: “Đã họp lâu như vậy rồi, mọi người vẫn muốn nói tiếp à? Hôm nay đến đây thôi, tan họp.”

Diệp Minh Quân thấy Bặc Vĩ Quang tức giận, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lắc đầu rồi thu dọn sổ sách, đồ đạc rồi rời đi.

* * *

Trong buổi học thứ hai, Lí Khoái Lai gọi Mã Chí Phong ra: “Tối qua có tiết tự học tại sao em không đến trường.”

“Hôm qua, ông của em không khỏe, nên em phải ở nhà chăm sóc ông.” Mã Chí Phong sớm đã nghĩ ra cái cớ, mặt tỏ vẻ đầy chân thành mà nói.

Nếu như Lí Khoái Lai không có ký ức của kiếp trước, chắc chắn là đã bị cậu lừa luôn rồi.

Năm đó, Mã Chí Phong cũng dùng cách này để lừa Lí Khoái Lai, làm anh tưởng thật, còn cho rằng cậu ta là một đứa trẻ hiếu thảo.

Đâu ngờ rằng ông nội của Mã Chí Phong vô cùng khỏe mạnh, mỗi lần Mã Chí Phong cúp học vào quán nét chơi game đều lấy cái cớ này ra nói, sau đó chờ đến khi tiết tự học kết thúc, cậu ta mới từ quán nét trở về nhà.

Lâu dần, tâm của Mã Chí Phong đều ở trong quán nét đó, làm gì còn ý muốn đến trường học hành nữa?

“Thật không? Vừa nãy thầy có gọi điện thoại cho ông của em, ông còn tưởng rằng tối qua em tự học ở trường nữa đấy.” Lí Khoái Lai nhìn Mã Chí Phong.

Mã Chí Phong bị Lí Khoái Lai vạch trần, sắc mặt liền tái nhợt đi.

“Em, em..”

“Em mau nói đi, để tôi xem em còn bịa ra cái cớ nào nữa.” giọng nói của Lí Khoái Lai trở nên nghiêm túc hẳn.

“Tối qua em đi quán nét chơi, thầy cứ mắng em đi.” Mã Chí Phong cúi gằm xuống đất nói.

“Em cho rằng mắng em là có thể lấy về lại điểm song ưu cho lớp? Em cúp học hai tiết, bị trừ hai điểm, còn vì chuyện đi đổ rác mà bốc hơi thêm năm điểm nữa, tổng cộng là bảy điểm.” Lí Khoái Lai nói.

Mã Chí Phong ngại ngùng: “Thầy Lý, em sai rồi, sau này em sẽ không cúp học nữa.”

Lí Khoái Lai vẫn còn muốn nói với Mã Chí Phong thêm chút nữa, nhưng chuông đã reo, hiệu phó Bàng Quang Huy lại đang bước đến trên tay còn cầm theo một cuốn sổ và một chiếc ghế đẩu.

Lí Khoái Lai chỉ đành để Mã Chí Phong trở về lớp, ngẩng đầu cười nói: “Thầy Bàng, thầy đến dự giờ lớp của tôi đi, nếu được thì chỉ điểm thêm cho tôi một chút.” có lãnh đạo nhà trường đến dự, kỷ luật của lớp chắc chắn sẽ tốt.

Đối với Hiệu phó Bàng Quang Huy này, Lí Khoái Lai trong lòng vô cùng kính trọng, ông ấy thực sự vì công tác giáo dục mà cống hiến hết mình, không giống như Bặc Vĩ Quang chỉ biết làm ra mấy trò xấu xa kia.

“Ha ha ha, thầy Lý, tôi định là sẽ dự giờ lớp khác, nhưng thầy đã mở lời nói như thế rồi, thôi thì tôi ở lại dự tiết ngữ văn của thầy vậy.” Bàng Quang Huy cười nói.

Ông ấy chính là muốn đến dự tiết của Lí Khoái Lai, nhưng lại đang không biết nên tìm lí do gì để nói, Lý Khoai Lai mở lời như vầy không phải lót gạch cho ông đi hay sao.

Tháng mười, Cục giáo dục huyện có tổ chức cuộc thi giảng dạy cho các giáo viên tài năng, Bặc Vĩ Quang đã quyết định chọn giáo viên ngữ văn là Bặc Lệ Quyên tham gia, nhưng ông cảm thấy sáu năm tuổi nghề dạy học của Bặc Lệ Quyên cũng chỉ ở mức bình thường, chắc chắn sẽ không thể lấy được giải thưởng gì.

Cuộc thi giảng dạy của huyện mấy năm gần đây, Trường trung học Lĩnh Thủy đều không giành được giải nhất, điều này khiến cho Bàng Quang Huy vô cùng sốt ruột.

Nếu như Bặc Lệ Quyên không phải là cháu gái của Bặc Vĩ Quang, ông thật sự muốn cho đối phương lui xuống để thay một giáo viên ngữ văn khác dạy tốt hơn đi thi.

Cho dù không lấy được giải nhất, cũng có thể giành về giải nhì hoặc giải ba gì đó chứ không mất mặt đến nỗi một giải cũng không giành được như Bặc Lệ Quyên.

Ông và Diệp Minh Quân cũng đã từng nhiều lần đích thân hướng dẫn Bặc Lệ Quyên, nhưng cô ấy gần như chẳng có chút tiến bộ nào, cứ như một khúc gỗ mục chẳng thể làm gì được.

Hơn nữa cái tiếng phổ thông kia của cô, thật khiến người ta không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.