“Con người luôn có những hồi ức bí mật không muốn để cho một ai biết, nó có thể là những niềm vui, hạnh phúc khiến ta mỉm cười khi nhớ đến. Nhưng đôi khi lại là những mũi dao sắc nhọn, không ngại làm ta tổn thương ngay cả khi ta muốn quên đi “
Đêm đến cũng là lúc ở một nơi nào đó, có một người nào đó, thao thức trăn trở mãi vẫn chưa ngủ được. Gần đây thói quen làm việc vào ban đêm từ lúc nào đã trở nên quen thuộc với anh.
Khu phố tĩnh mịch đã đi vào yên lặng từ rất lâu rồi, nhà nhà đều đã tắt đèn đóng cửa kết thúc một ngày. Lúc này ở đó, phía cuối con đường, từ khung cửa sổ ngôi nhà duy nhất còn sáng đèn có làn khói nhạt từ từ toả ra, mùi coffee Espresso thơm phức khiến ai ngửi thấy cũng đều muốn thưởng thức ngay lập tức. Ngôn Hoa đảo đảo chiếc muỗng trong ly một cách lười biếng rồi cầm lên chậm rãi nhấm nháp hương vị coffee: Tuy đậm đà nhưng lại thanh thoát, trong cái đắng lại có chút ngọt ngào... Cũng như cuộc sống của anh vậy, tuy luôn phải mệt mỏi trước hàng tá thứ cần phải làm thì vẫn có những thứ khiến anh muốn buông bỏ tất cả mà gấp gáp hưởng thụ. Trước đây đó luôn là nụ cười của mẹ anh, là sự ân cần chăm sóc của mẹ anh,những thứ duy nhất có thể sưởi ấm trái tim bị băng tuyết bao phủ của anh. Nhưng lúc này, anh dằn vặt, anh đau khổ, anh vô cùng vô cùng mệt mỏi,... Anh muốn buông xuống tất cả nhưng lại mơ hồ sợ mình lại một lần nữa gục ngã, anh biết anh không còn nơi nào ấm áp vững vàng để tựa vào mỗi lúc như vậy nữa rồi, vì chính anh bây giờ phải tự vững vàng mà gánh vác tất cả, nó sự nghiệp của ba anh, nó là cả tuổi thanh xuân của ông, là tâm huyết cả đời của ông. Cũng chính vì ông... vì ông là ba của anh, dù cho ông có bất cứ lỗi lầm gì ông cũng vẫn chính là người đã sinh ra anh, đã nuôi anh khôn lớn... “Ba ơi, lớn lên con nhất định thay ba làm ông chủ lớn, nhất định giúp ba tuổi già được hưởng phước, ngoắc tay luôn nào” cậu bé Ngôn Hoa mới 6 tuổi đầu đã ngoan ngoãn biết nghĩ cho ba như vậy đấy.
Lời hứa năm nào như nhát dao đâm vào tim anh. Giá như bây giờ có ai đó nhìn thấy được con người lạnh lùng cao ngạo thường ngày của anh lúc này đây đang vô cùng bé nhỏ yếu đuối trong chính suy tư của bản thân mình. Những thứ bị anh giấu chặt trong tim giờ đây cứ đau âm ỉ dằn vặt anh mãi.
Từ nhỏ Ngôn Hoa đã được bao bọc kĩ lưỡng trong một gia đình bề thế, muốn gì được nấy, cuộc sống sung sướng lại được ba mẹ hết mực cưng chiều. Ba anh rất thương anh, bất cứ thứ gì chỉ cần là thứ anh thích ông đều đáp ứng cho anh, lớn lên trong gia cảnh như thế ít nhiều ai cũng sẽ sinh ra sự ỷ lại và tự cao tự đại, coi trời bằng vung. Từ khi vào trung học anh đã bắt đầu tụ tập bạn bè lêu lổng, hết đánh nhau lại gây chuyện phá phách trường lớp bạn bè. Mẹ anh lúc nào cũng chỉ nhỏ nhẹ nhắc nhở, bà sợ con mình đang tuổi mới lớn tâm lí rất dễ kích động nên cũng không trách mắng anh nhiều. Ba anh lúc này sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, suốt ngày hết hội họp, hội nghị lại đến xã giao, ăn uống với đối tác, để mặc cho mẹ anh thời gian ấy gương mặt luôn thoáng chút gì đó không vui. Thời gian ông về nhà ngày càng ít đi, kể cả khi Ngôn Hoa gây chuyện đánh một cậu bạn chung lớp đến mức nhập viện khiến cho cả trường kinh hãi chấn động, ba anh cũng chỉ sai trợ lí đến giải quyết, mẹ anh cũng phải chêm cho nhà trường và gia đình cậu bạn đó không ít tiền bạc mọi chuyện mới lắng xuống. Không lâu sau đó anh lại tiếp tục đập phá chiếc xe hơi đắt tiền của một người nào đó đậu trong sân trường, chỉ là do có chút chướng mắt thôi. Cả ngày hôm đó ngồi trong phòng hội đồng, cuối cùng vẫn là mẹ anh hớt hãi chạy đến, phía sau lại là anh trợ lí của ba... Thứ anh đợi vốn không phải là sự dàn xếp ổn thoả cùng với mấy mẩu tin nhắn đều đặn hằng ngày, mà đơn giản cái anh cần chỉ là sự xuất hiện của một người mà lâu rồi anh không còn cảm giác thân thuộc như trước đây nữa... Nhưng cũng chính ngày hôm đó... cái ngày mà có lẽ vĩnh viễn anh sẽ không bao giờ quên được.
Một ngày cuối xuân ở Anh Quốc, đó là tháng 3, lúc này trời đang mưa tầm tã chẳng có dấu hiệu muốn dừng. Sau khi bực dọc từ trường về Ngôn Hoa thấy sắc mặt mẹ không được tốt nên mới dẫn bà đến nhà hàng nội địa quen thuộc để ăn tối, nhà hàng này do ba anh hùng vốn với người bạn đồng hương mở, mẹ anh rất thích ăn đồ ăn của quê hương thanh đạm mà tốt cho sức khoẻ, Ngôn Hoa vốn cũng không thích ăn đồ ăn quá nhiều chất béo của người Tây nên trước giờ gia đình ba người của anh rất thường xuyên đến đây dùng bữa... nhưng cũng mơ hồ không biết đã bao lâu không còn thói quen này nữa rồi.
20 phút sau đó thôi... Chỉ mới bước vào sảnh nhà hàng thôi cảnh tượng một người đàn ông với dáng người quen thuộc trong bộ đồ Âu vô cùng lịch lãm, ông đang ôm hôn đắm đuối một người phụ nữ trẻ trung xa lạ mặc đồng phục của nhà hàng trước bàn lễ tân.
Sau màn hôn kéo dài người đàn ông cười mê hoặc hỏi người phụ nữ kia: “Thế này đã chứng minh anh thực yêu em chưa?”
Người phụ nữ đẩy nhẹ một cái rồi lên tiếng: “Người ta còn phải làm việc, anh vào đi khách của anh đang chờ“.
Lúc này người đàn ông đó mới gật đầu cất bước vừa khéo lại có khách ngay sau đó đi tới, người phụ nữ ngước lên: “Chúng tôi có thể giúp gì...”
Chưa kịp nói xong một tiếng “Bốp” lớn vang lên, mẹ anh vừa mới gián cho người phụ nữ đó một bạt tay vào má.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ, người quản lí nhanh chóng nhận ra bà liền lập tức chạy tới ấp úng: “Ngôn... Ngôn phu nhân xin hãy bình tĩnh“.
Ngôn Hoa có vẻ xem kịch hay đủ rồi liền bước đến đẩy người quản lí ra, đi đến bàn lễ tân, lúc này ai nhìn thấy anh cũng sẽ không khỏi dè chừng sợ sệt, tuy chỉ mới 17 tuổi thôi nhưng anh vốn thường xuyên tụ tập đánh nhau, gần đây còn tập gym cho nên thân hình đã bắt đầu phát triển cơ bắp, những đường gân xanh trên người do tức giận nãy giờ đã hằn rõ lên, trong mắt lại vằn lên những tia máu đáng sợ. Anh gạt tay người phụ nữ đang ôm một bên má ra, hung hăng bóp lấy cằm cô ta thật mạnh làm cô ta sợ liền hét toáng lên, anh vẫn không buông trừng mắt hỏi lớn tiếng: “Cảm giác hôn thế nào? Có chứng minh được ông ta yêu cô?”, người phụ nữ giãy giụa, cắn vào bàn tay anh, máu túa ra, anh vẫn mặc kệ tiếp tục bóp mạnh cằm cô ta gằn giọng: “Chứng minh được ông ta yêu cô không?“...
Từ phía sau có tiếng vang tới, là ông... ông mới vừa vào phòng với đối tác đã nghe quản lí báo chuyện bên ngoài liền chạy ngay ra đây, ông lớn tiếng: “Ngôn Hoa con buông tay ra ngay cho ta”
Cơn giận của anh đã lên đến cực độ, anh càng siết chặt tay đang nắm lấy cằm người phụ nữ, tay còn lại kềm hai tay đang giãy giụa yếu ớt của cô ta. Thấy sự việc có vẻ tệ hơn người quản lí liền ra hiệu cho hai người bảo vệ chạy tới. Mẹ anh sợ hai người kia sẽ làm anh bị thương liền níu vạt áo anh, ý muốn anh dừng lại.
Anh quay đầu buông một câu lạnh lùng với tài xế riêng: “Chú mau đưa mẹ cháu về”, nói đoạn anh quay sang mẹ mình: “Còn mẹ nếu không muốn con gây chuyện thì hãy mau ra xe”
Biết ý con mình thích nhu không thích cương, chỉ sợ anh gây chuyện thật, bà liền quay đi không nói một lời để lại sự tội lỗi tột cùng của người đàn ông đang mãi ngoảnh theo, ông muốn ngay lập tức đuổi theo cầu xin tha thứ nhưng... người phụ nữ trước mặt... cô ta... ông phân vân mãi đến khi trước mặt chỉ còn một màn mưa trắng xoá trước cánh cửa kính liên tục liên tục trút xuống. Nhìn thấy sự tuyệt vọng chất đầy trong ánh mắt ba mình, Ngôn Hoa không khỏi động lòng đã nhẹ tay một chút, người phụ nữ trước mặt liền thừa dịp cắn anh mạnh hơn, cảm giác đau đớn từ tay truyền đến làm anh chợt tỉnh.
Ba anh lại lên tiếng: “Con mau buông ra, cô ta... đang có thai“. Anh bất giác buông thõng tay ra, người phụ nữ liền đẩy anh rồi chạy đến bên ba anh.
Ông vội vàng chạy đến dìu người phụ nữ đi về phía cửa, không lâu sau hai người cũng biến mất sau làn mưa ngoài kia. Mọi người trong nhà hàng như mới vừa trải qua cả một thế kỉ im lặng bây giờ mới tiếp tục ai làm việc nấy, mặc kệ người thanh niên đó, duy nhất chỉ có người trợ lí quen thuộc ấy vẫn kiên nhẫn đứng cách đó không xa lẳng lặng dõi theo anh.
“Đang có thai”, ba chữ đó như mũi tên cắm thẳng vào ngực anh, cảm giác nhói đau lan ra khắp mọi tế bào trong cơ thể anh, trượt theo mép bàn lễ tân anh ngồi phịch xuống đất, đôi mắt vô hồn tựa trong suốt như dòng suối, một giọt nóng hổi theo xương gò má nam tính rơi xuống.
Ngôn Hoa cảm thấy đau, anh rất đau, đau không phải vì vết cắn kia giờ vẫn đang rỉ máu, đau không phải vì người phụ nữ đó đang mang thai con của ba anh, đau không phải vì ba anh không đuổi theo mẹ dỗ dành mỗi khi làm bà giận như trước đây nữa... đau không phải vì ông lén lút ngoại tình với ả nhân viên lễ tân kia tại chính nơi mà gia đình họ từng có những khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc bên nhau...
Điều làm cho anh đau chính là... ông đã lừa dối mẹ con anh. Người ba mà anh vẫn luôn hằng tôn kính xem như là thần tượng, luôn muốn trở thành một người như ông, một người đàn ông tài giỏi trên thương trường, ân cần với gia đình, yêu chiều vợ con hết mực... một người hoàn hảo như vậy, ngày hôm nay ngay trước mặt anh cuối cùng cũng đã lột đi lớp mặt nạ cao thượng ấy... Hoá ra ông cũng là một người đàn ông tầm thường, chỉ vì một phút vui thú mà quên đi thứ gì mới đáng để trân trọng, ông không biết được kể từ lúc đó. Lúc giọt nước mắt đoạn tình của anh rơi xuống, ông đã vĩnh viễn mất đi người con trai yêu quý của mình.
Ngôn Hoa ngồi bật dậy, đi thẳng ra cửa, hoà vào dòng xe cộ tấp nập dưới mưa. Mưa càng lớn hơn, từng hạt từng hạt rơi chan chát vào mặt đau rát, cơn gió mạnh bạo xô đẩy cây cối hai bên đường ngã nghiêng, người thanh niên không chút che chắn, trên người chỉ vỏn vẹn áo phông ngắn tay và quần jeans.
Anh cứ vô thức đi mãi đi mãi đến khi trời tạnh mưa vẫn cứ đi. Không biết đã suy nghĩ những gì? Chỉ biết đã đi bộ như một tên ngốc suốt cả đêm qua. Trời cũng đã hưng hững sáng, quần áo cũng đã khô từ khi nào không biết. Hốc mắt mệt mỏi thâm quầng một mảng, đầu tóc bị mưa làm cho rối bung rồi lại bị gió thổi cho xơ xác, chân tay cũng không còn tí sức lực nào. Trước mặt là một quán coffee vắng người, hình như chỉ mới vừa mở cửa, trong quán cũng chỉ có một người khách duy nhất, là một vị thương nhân hơi luống tuổi. Anh không để ý nữa chỉ ngồi bệch xuống ghế gọi thều thào: “Carajillo“.