Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 36: Chương 36: Không thích uống sữa




“An Di không thích uống sữa“.

“Cô ấy có nói là không thích uống sữa à?“.

...

“Cô lại theo bản năng mà không thèm đụng tới sữa, cho dù là đồ ăn làm từ sữa cô cũng kiêng kị không dùng. Chỉ cần nghe đến từ “sữa” thôi là cô lại liền có cảm giác muốn nôn rồi huống hồ gì động đến“.

...

“Nhưng anh thật không ngờ cô rất ngoan ngoãn uống hết ly sữa, vẻ mặt còn rất vui nữa“.

Sáu tiếng đồng hồ trôi qua kể từ lúc ánh đèn phòng phẫu thuật được bật sáng. Mọi người trầm luân dõi theo mọi động thái bên trong, dãy hành lang im ắng đến mức họ có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau. An lão phu nhân vì quá mệt đã thiếp đi trong vòng tay An tổng, An Di thì ngồi ngẩn người như cái xác không hồn, trong đầu cô lúc này chỉ có duy nhất một nguyện vọng: Phẫu thuật sẽ thành công, ông rồi sẽ không sao. An Di thèm được nhìn thấy nụ cười hiền hậu của ông, thèm được ông ôm trong lòng như thuở bé, thèm được nghe những câu mắng yêu của ông... Ông nhất định không được xảy ra chuyện gì, nhất định không được. An Di tự siết chặt tay mình, những móng tay dài cơ hồ bấm sâu vào lòng bàn tay cô đau nhói. Cô đang sợ... rất sợ.

Ánh đèn vụt tắt, cánh cửa phòng phẫu thuật thình lình mở ra, hai ba người bác sĩ bước ra trước đứng thành hàng trước mặt An tổng, Ngôn Hoa bước ra sau cùng. Anh cất giọng khàn khàn, gương mặt không chút biểu cảm: “Phẫu thuật rất thành công. Trong vòng hai tiếng giáo sư An sẽ tỉnh lại, lúc đó có thể vào thăm“.

Mọi người ai nấy đều vui mừng khôn siết, An Di không suy nghĩ gì cũng không để ý đến mọi người xung quanh đã nhào tới ôm chặt lấy Ngôn Hoa, vẻ mặt đầy cảm kích và an lòng. Ngôn Hoa hơi bất ngờ nhưng anh vẫn đứng yêu để cô ôm, anh chỉ đưa tay che miệng khẽ hắng giọng nho nhỏ: “Hm,hm”

An Di định thần lại, cô đẩy Ngôn Hoa ra, nhìn mọi người rồi lại nhìn Ngôn Hoa rối rít: “Cảm ơn... Xin lỗi... mọi người... con... vừa rồi con vui quá nên mất kiểm soát”

Vinh Hy kéo An Di lại rồi lên tiếng: “Được rồi, người ta vừa từ phòng phẫu thuật ra đấy, em muốn cảm ơn cũng phải chờ người ta nghỉ ngơi đã“. Hành động của An Di có chút khó hiểu, cô khiến mọi người hết sức ngạc nhiên... nhưng vì ai cũng thừa biết An Di thương ông đến nhường nào cho nên cũng phần nào thông cảm cho hành động vừa rồi của cô.

Ấn đường của An tổng dần dần dãn ra, ông nở một nụ cười nhẹ nhõm ra hiệu cho Vinh Hy đến đỡ An lão phu nhân đang thiếp đi. Ông đứng dậy, đến gần vỗ vỗ vào vai Ngôn Hoa tán thưởng: “Cảm ơn cậu, mọi người vất vả rồi. An Thành tôi sẽ hậu tạ thoả đáng”

Mấy vị bác sĩ kia đều cuối đầu trước sự khách sáo của An tổng, chỉ riêng Ngôn Hoa vẫn thản nhiên trả lời: “Đó là trách nhiệm của bác sĩ, không cần hậu tạ” - Nói rồi anh ung dung sải bước đi. Mấy bác sĩ còn lại hơn ngẩn ra nhưng rồi cũng nhanh chóng chào rồi đi theo anh. Sau đó ông được chuyển đến phòng hồi sức cấp cứu. Người trong nhà đều như trút được gánh nặng vậy. Ai nấy mặt mày hớn hở, vui mừng. An tổng thì lại tiếp tục trở về An Thị lo công việc, Vinh Hy đưa An lão phu nhân và An phu nhân trở về chuẩn bị thu xếp sau khi An lão gia hồi tỉnh sẽ chuyển về nhà an dưỡng, An Di ở lại chờ được vào thăm ông, Du Thăng cũng ở cùng cô.

Gần một tiếng trôi qua An Di vẫn cứ đứng trước tấm cửa kính nhìn vào bên trong phòng hồi sức. Ông đang nằm bất động trong đó, xung quanh nào là là máy đo máy thở với ánh đèn, số hiệu nhấp nháy không dừng. An Di không rời mắt khỏi ông, chỉ sợ bỏ mất một nhất cử nhất động nào đấy của ông. Du Thăng nhìn thấy An Di lo lắng trong lòng cậu cũng rất khó chịu. Nhưng cậu làm gì cũng vô ích, cô cứ đứng đó gần cả tiếng rồi, cậu có nói gì cô cũng không trả lời. Cậu còn mệt huống hồ gì là cô, cái tính ương bướng này của cô đúng là không ai có thể trị được, nhưng đứng chờ như vậy cũng không phải là cách.

Du Thăng khẽ lay An Di: “Cậu có mệt không, tớ dẫn cậu đi ăn gì đó nhé. Lúc quay lại thì có lẽ ông cũng tỉnh rồi”

“Cậu đói thì cứ đi ăn đi, mệt có thể về trước. Tớ nhất định ở đây chờ ông tỉnh lại” - An Di không nhìn cậu lấy một cái, cương quyết trả lời.

“Tớ ở lại với cậu” - Du Thăng buồn bã không nỡ nhìn cô cứ đứng mãi: “Nhưng cậu hãy lại đây ngồi đi, đừng đứng đó nữa”

An Di vẫn không chú ý... Du Thăng chỉ biết thở dài.

...

Ngôn Hoa đứng nhìn từ xa đã nghe thấy rất rõ tiếng An Di có vẻ khó chịu. Anh nhăn mặt quay đi, cô nhóc này đã đến bệnh viện từ sớm, bây giờ vẫn ở đây chắc chắn là chưa ăn gì, đúng là rất giỏi quan tâm người khác nhưng lại chẳng quan tâm đến bản thân mình. Anh đi đến nhà ăn của bệnh viện, gọi hai phần sandwich rồi lại suy nghĩ gì đó, anh lại mua thêm một hộp sữa.

Du Thăng thấy Ngôn Hoa đi tới, trên tay cầm mấy thứ lỉnh khỉnh, trong đầu chỉ nghĩ đến mối quan hệ của anh ta với An Di khiến cậu vô thức lên tiếng hỏi: “Anh đến đây làm gì?”, nghe tiếng hỏi của Du Thăng, An Di cũng xoay người lại nhìn.

Ngôn Hoa chẳng thèm để ý đến cậu, tiện tay dúi vào tay cậu một phần sandwich rồi bước đến cạnh An Di đưa phần sandwich còn lại và hộp sữa đến trước mặt cô. An Di không nói gì cũng chỉ cầm lấy rồi thôi.

“Anh đến đây làm gì? Tôi không đói, còn nữa An Di không thích uống sữa.” - Nhìn thấy hai người thân mật với nhau Du Thăng lớn tiếng nhắc lại câu hỏi vừa rồi của mình, cái bánh trong tay thì cậu lại vất xuống ghế không chút câu nệ.

“Đây là bệnh viện, tôi là bác sĩ... bác sĩ điều trị của giáo sư An” - Ngôn Hoa hờ hững đáp rồi lại như thấy thiếu thiếu gì đó, anh nói bồi thêm: “Cô ấy có nói là không thích uống sữa à?“.

Du Thăng sững người, đây đúng là sự thật, anh ta đúng là bác sĩ của ông và An Di trước giờ chưa từng nói với cậu là cô không thích uống sữa nhưng cậu trước giờ để ý thấy cô đều luôn tránh động tới sữa mỗi khi nhìn thấy... Giờ phút này An Di cũng không hề phản bác những gì anh ta nói, chỉ có cậu bây giờ trông thật giống một kẻ dư thừa ở đây.

Du Thăng nhếch mép cười nhạt rồi quay lưng bước đi, ánh mắt bi phẫn cùng tâm trạng buồn bã như áng mây đen giăng trước mặt cậu, không thể đối mặt, chỉ có thể trốn tránh sự thật này. Cậu thấy mình thật là hèn nhát, trong lòng thì lúc nào cũng luôn quan tâm An Di như vậy, yêu thương cô như vậy, cậu không ngại bày tỏ, thể hiện trước mặt cô. Cậu kiên nhẫn chờ đợi tình yêu của cô, khoảng thời gian cậu ở bên cô dài hơn bất cứ người ngoài nào khác, cậu đã từ bỏ rất nhiều thứ vì cô, đã làm cho cô bao nhiêu chuyện chỉ mong được nhìn thấy nụ cười của cô... Nhưng cuối cùng, cuối cùng cậu lại là một người thừa, một người thừa thải trong hạnh phúc của cô.

An Di từ đầu vẫn lơ đễnh không hề để ý đến cuộc đối thoại của Ngôn Hoa và Du Thăng, tâm trí của cô bây giờ chỉ có một mình ông thôi, chỉ mong nhìn thấy ông tỉnh lại, chỉ mong được nhìn ông cười đôn hậu với cô, vẫy tay với cô và như mọi ngày ông bảo cô rằng: “An Di lại đây xem, hôm nay ông có bảnh trai không? Hôm nay nhìn ông đã đủ phong độ chưa?...”, đã bao lâu rồi cô chưa về thăm ông, chưa được nghe ông hỏi cô như vậy? Lần này cũng may ông đã qua khỏi, nếu ông có mệnh hệ gì cô sẽ chẳng thể tha thứ cho sự vô tâm của mình. Ông thương cô như vậy, lo lắng cô như vậy, cả nhà mới vừa đoàn tụ không được bao lâu... thế mà cô vì trốn tránh tình cảm dại khờ của mình lại một lần nữa xa cách ông. Bây giờ cô mới thấy mình lúc đó thật trẻ con và ấu trĩ như thế nào.

Ngôn Hoa thấy An Di cứ đứng trơ ra, bánh sandwich và sữa vẫn cầm trên tay mà không hề có ý định sẽ động vào. Anh nhíu mày, khẽ xoay người cô đối mặt với anh, một tay anh vòng qua eo cô, tay còn lại bẹo vào gò má phúng phính đáng yêu có chút nhợt nhạt của cô. Đợi đến khi An Di chuyển sự chú ý sang mình anh mới lên tiếng: “Còn chưa chịu ăn? Muốn tôi mớm cho em?”

“Anh đừng đùa nữa, em không có tâm trạng” - An Di khó chịu đẩy Ngôn Hoa ra.

Ngôn Hoa gắt gao ôm chặt cô, không để cô đẩy mình ra: “Em không ăn giáo sư sẽ tỉnh ngay chắc? Ngoan, ăn một chút” - Ngôn Hoa dịu dàng.

“Được rồi anh buông em ra đi, thế này làm sao em ăn” - An Di lại đẩy anh.

Ngôn Hoa buông cô ra nhưng lại kéo cô ngồi xuống dãy ghế chờ rồi nhấc hai chân cô đặt trên chân mình, dịu dàng xoa. Cô đứng lâu như vậy rồi, anh lo chắc chân cô cũng sẽ rất tê. An Di ở thế bị động bị anh kéo cứ ngồi ngẩn ra để mặc anh muốn làm gì thì làm mắt cô vẫn cứ hướng về tấm cửa kính. Ngôn Hoa thấy vậy liền cốc nhẹ vào trán cô: “Em là con nít à? Không biết nghe lời, giáo sư sẽ tỉnh ngay thôi, mau ăn cho tôi”

An Di cuối cùng cũng phải nghe theo anh, mở sandwich ra ăn. Lúc này cô mới nhớ đến Du Thăng, vừa rồi cậu còn ở đây bây giờ lại đi đâu rồi? Cô hỏi: “Anh có nhìn thấy Du Thăng cậu ấy...”

“Đi rồi” - Anh chen ngang.

“Đi rồi sao? Đi đâu?” - An Di thắc mắc.

“Đi tìm đi” - Ngôn Hoa lạnh lùng đáp, trên gương mặt thoáng chút không vui.

“Anh đừng có như vậy mà” - An Di rất không đồng tình việc anh cứ hễ không hài lòng điều gì là sẽ trưng ra bộ mặt hắc ám của mình với cô.

“Tôi cứ như vậy” - Ngôn Hoa thản nhiên đáp.

“Anh...” - An Di hết nói nổi.

“Tôi làm sao?” - Ngôn Hoa bóp mạnh vào bàn chân cô, cười hời hợt.

“Aaaa, anh đang làm gì vậy? Bỏ em ra, đây là bệnh viện đó” - An Di bị anh bất thình lình làm cho giật mình mới ngợ ra anh đang làm gì. Tư thế của hai người bây giờ trông hết sức ám muội, hôm nay cô mặc váy ngắn, đôi chân trắng tuyết đang gác lên đùi của anh, tay anh thì đang nghiêm túc xoa xoa nắn nắn bắp chân cô... cô ngượng ngùng rụt chân lại định bỏ xuống nhưng anh liền lập tức chộp lại rồi giữ cố định. Không những vậy anh còn kề gương mặt nam tính của mình sát bên cô, chuẩn bị lên tiếng. Bây giờ mà có ai đi ngang qua nhìn thấy chắc cũng bị cảnh tượng này doạ cho chạy mất, người này... anh ta chẳng hề để ý xem nơi nào là nơi nào, xung quanh có người hay không, lúc nào cũng hành động như thể đây là lẽ hiển nhiên... mặc dù những hành động và lời nói của anh luôn cổ quái và thẳng thừng.

“Em nhìn xem tôi đang làm gì?” - Ngôn Hoa hỏi với giọng điệu mờ ám.

“Bỏ tay anh ra mau đi” - An Di bối rối.

“Tôi còn chưa làm xong chuyện này” - Ngôn Hoa nháy mắt.

“Làm chuyện gì?” - An Di khó hiểu.

“Nhận thưởng”

“Nhận thưởng? Anh nhận thưởng cái gì?” - An Di bị hơi thở nóng hổi của anh làm cho rối bời.

“Phẫu thuật rất thành công, em còn không muốn thưởng cho tôi sao?”

“Thưởng gì chứ? Chẳng phải vừa rồi anh còn bảo đấy là trách nhiệm của bác sĩ các anh sao? Bây giờ còn ở đây không biết ngượng mà đòi em thưởng là ý gì?” - An Di biết Ngôn Hoa lại đang mặt dày giở trò nhưng cô vẫn điềm tĩnh hỏi.

Ngôn Hoa không trả lời ngước mặt lên chu môi về phía cô rồi nhắm mắt lại, vẻ mặt hết hớn hở mong chờ như thể đây là lẽ đương nhiên. An Di liền hiểu ra, tên sói háo sắc này thật sự muốn giở trò, cũng may cô rất tỉnh táo, lần này nhất định không để bị anh dụ dỗ. Cô nghịch ngợm đút ống hút của hộp sữa trong tay mình vào miệng anh rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngôn Hoa biết cô trêu mình liền vực dậy bẹo hai bên má của cô rồi bảo: “Em dám?”

“Sao lại không dám? So với trò trẻ con của anh xem ra em còn kém xa” - An Di cười tươi tắn, khuôn mặt phờ phạc đã ánh lên chút hồng hào rồi.

Ngôn Hoa nhìn thấy cô đã ăn hết phần sandwich, hộp sữa cũng uống đến gần hết, cả người cô cũng hoạt bát trở lại rồi, cô còn có thể vui vẻ trêu lại anh nữa mà. Tâm trạng chắc chắc đã tốt hơn. Anh mỉm cười hài lòng, đặt chân cô xuống rồi ân cần đưa hộp sữa lại cho cô bảo: “Em uống hết đi, tôi trở lại làm việc. Tạm tha cho em, từ từ sẽ thu nợ” - Nói rồi anh quay đi.

“Thu nợ gì chứ?” - An Di nói với theo.

Nhìn theo thân hình cao lớn của anh cô bất chợt nhoẻn miệng cười. Tính cách của cô vốn rất thất thường, rất khó chiều. Nhưng anh thật biết cách khiến cho cô vui, biết cách động viên an ủi cô mặc dù cách thức của anh có phần hơi thiếu tế nhị, hơi sỗ sàng, hơi cộc lốc một chút và có hơi “rất lộ liễu” nhưng đối với con người cao ngạo như anh mà lại có thể giở ra bộ mặt ấu trĩ trẻ con của mình chỉ vì cô thôi, việc này khiến cô cảm thấy hạnh phúc không gì sánh bằng.

Nhìn hộp sữa trong tay mình An Di nhăn mặt một chút rồi cũng uống cạn. Chuyện là lúc còn bé có lần chị An Dao dẫn cô đi chơi, cô còn nhớ khi đó mình rất ham ăn ham uống, cứ thấy thứ gì lạ mắt hấp dẫn một chút là sẽ nằng nặc đòi thử cho bằng được, chị An Dao thì vẫn luôn nuông chiều cô, kết quả là sau khi thử qua một loại sữa tươi gì gì đấy cô và chị đã lãnh một trận ốm mất mấy ngày, hết nôn thốc nôn tháo rồi lại sốt cao liên miên do bị ngộ độc thực phẩm. Cũng từ đó mà cô hễ thấy sữa hay nghe nhắc đến sữa thôi là đã liền chạy mất dạng, cả nhà ai nấy đều lo vì cô đã bị suy dinh dưỡng nhẹ rồi mà thể trạng cũng yếu ớt, chiều cao vẫn chưa đạt chuẩn như những đứa trẻ cùng tuổi khác cho nên luôn ép cô phải uống nhiều sữa. Cô hoàn toàn không nghe lời ai cả, duy nhất chỉ có ông là luôn nhẫn nại khuyên bảo cô, ông bảo cô rằng hễ mà cô không uống thêm sữa ông cũng sẽ không ăn cơm, cô càng lớn hơn một chút thì ông cũng càng dùng cách cứng rắn hơn một chút, nếu cô không nghe lời thì ông sẽ làm mặt lạnh với cô. An Di thương ông nhất nhà, tất nhiên cô luôn nghe theo ông rồi... Cho đến khi cô sáu tuổi, chị An Dao mất, cô cùng ba mẹ di dân sang Anh thì thói quen này cũng mất, cô lại theo bản năng mà không thèm đụng tới sữa, cho dù là đồ ăn làm từ sữa cô cũng kiêng kị không dùng. Chỉ cần nghe đến từ “sữa” thôi là cô lại liền có cảm giác muốn nôn rồi huống hồ gì động đến.

Cho đến ngày hôm trước khi An Di nhìn thấy Ngôn Hoa tự tay làm đồ ăn sáng cho mình, anh còn ân cần chuẩn bị một ly sữa nóng cho cô, lúc đó cô liền không suy nghĩ gì mà vui vẻ đón nhận, ăn uống rất ngon lành, nhất thời cô cũng quên mất mình không thích uống sữa, nhất thời quên đi cảm giác khó chịu muốn nôn như bình thường, chỉ là trong thời khắc đó... thứ cô cảm nhận được còn hơn cả nỗi sợ của bản thân cô... đó là tình yêu mà Ngôn Hoa dành cho cô, là sự ân cần chăm sóc của anh đối với cô. Cô hoàn toàn hạnh phúc vì điều đó... cũng như lúc này đây, cô đã uống xong hộp sữa anh mang tới rồi, đôi môi xinh đẹp còn không ngừng cười rạng rỡ.

Về phần Ngôn Hoa, anh vốn từ trước đã biết An Di. cô không thích sữa rồi. Nguyên do cũng vì trước đây lúc anh còn ở thành phố D, giáo sư An cũng thường xuyên tìm anh tán gẫu những chuyện dông dài, anh hoàn toàn chưa từng mở lòng với ai như vậy, nhưng có lẽ vì anh đã xem ông là ân nhân của cuộc đời mình, anh lại quý trọng ông như một bậc tiền bối cho nên hai người thân thiết như những người bạn lâu năm, chia sẻ với nhau rất nhiều chuyện từ to lớn vĩ mô cho đến những chuyện nhỏ nhặt đời thường, khi đó ông cũng là người duy nhất anh tin tưởng tâm sự tất cả về quá khứ và gia cảnh của mình, ông cũng rất hay kể về gia đình ông, nhất là về An Di, có lẽ giáo sư rất yêu thương cưng chiều cô cháu gái này cho nên rất hay nhắc đến cô. Có một lần giáo sư An trong lúc trò chuyện với anh về những loại cà phê và cách pha chế thì ông vô tình nhắc đến việc cô cháu gái bướng bỉnh của ông rất ghét uống sữa, còn kể cho anh nghe những chiêu trị của ông khiến cô nàng phải nghe theo.

Cho nên cái hôm mà anh làm bữa sáng cho cô anh đã không ngần ngại định sẽ ép cô uống sữa bằng cách nào đó, muốn cô từ bỏ thói quen xấu cùng ám ảnh khi bé của cô... Nhưng anh thật không ngờ cô rất ngoan ngoãn uống hết ly sữa đó, vẻ mặt còn rất vui nữa. Khi đó anh đã biết, anh với cô quan trọng thế nào, cô là vì anh, vì muốn anh vui nên mới như vậy. Anh lần đầu tiên trong đời nhìn người ta ăn uống thôi mà trong lòng cũng đã dâng trào hạnh phúc.

Cũng là nhờ giáo sư An mà từ sớm Ngôn Hoa đã biết được quá khứ buồn của An Di, biết được những gì cô đã phải trải qua trong thời thơ ấu. Cũng vì vậy mà anh càng không thể hình dung được cô gái bé nhỏ An Di mà anh biết lúc nào cũng tươi cười lạc quan nhưng trong nội tâm lại che giấu rất nhiều vết thương như vậy. Anh càng thấy yêu thương cô hơn, muốn che chở bù đắp cho cô hơn. Trước đây cũng như vậy, bây giờ cũng vẫn là như vậy, nhưng khác biệt là anh đã nhận ra cách thức đúng đắn để làm việc đó. Chính là thay vì trốn tránh nhường cho người khác bây giờ anh sẽ dùng chính tình yêu của mình xoa dịu tất cả tổn thương cô đã từng trải qua, bao gồm cả tổn thương do chính anh gây ra cho cô, anh ngàn vạn lần chỉ mong mang đến cho cô hạnh phúc. Anh đã sai quá nhiều rồi, đã lãng phí thời gian và tình cảm của hai người quá nhiều rồi... anh không cho phép mình sai thêm lần nào nữa, lãng phí thêm một lần nào nữa. Vì cô... vì anh yêu cô.

__________________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.