“Tiểu thư An Di, hân hạnh được gặp cô”
An Di ăn sáng xong lại chẳng biết làm gì, suy nghĩ vẫn vơ một lúc lại chạy đến chỗ chú Vương vui vẻ nói: “Cháu giúp bác nhé!”
“Sao có thể được chứ? Để thiếu gia biết thì không hay đâu, cháu cứ tự nhiên đi dạo đi, chuyện ở đây cũng không nhiều, sao có thể phiền đến cháu chứ?” - Ông chú xua tay.
“Không sao mà chú, dù sao cháu cũng chẳng biết làm gì, vừa giúp chú vừa xem sách luôn thể, chú đừng để ý” - An Di vui vẻ giúp chú Vương thu dọn những quyển sách của khách mượn.
Ông chú cười khổ, đành phải để cô gái bướng bỉnh muốn làm gì thì làm.
An Di lăng xăng đi khắp các kệ sách, thoáng cái hai người cô và chú Vương đã thu dọn xong, An Di lại không biết làm gì tiếp nữa, thế là cô lại quẩn quanh trong quán cà phê, mở thử vài quyển sách xem, An Di vô cùng ngạc nhiên bởi bất kì cuốn sách nào cô xem đều có bút tích của Ngôn Hoa để lại, những dòng chữ chú thích với nét chữ mảnh khảnh, nắn nót, mạch lạc và rõ ràng bộc lộ rõ tính cách của chủ nhân là con người luôn sống có qui tắc, phân minh, qui củ, ít biểu lộ cảm xúc, cứng rắn, thường sống trong khuôn phép. Tuy khó gần nhưng rất được nhiều người tôn trọng và ngưỡng mộ.
Không phải anh đều đã đọc qua tất cả cuốn sách ở đây đó chứ? Không phải một hai quyển mà... chỗ này ít nhất cũng là cả nghìn quyển đấy, An Di thật không tin vào mắt mình, cô lật mở thêm một vài quyển ở khu khác, quả thực quyển nào cũng có nét chữ của anh. An Di vò đầu suy ngẫm, anh đúng là quái nhân rồi, có thể đọc hết từng này sách sao? Nếu để cô cả đời ở đây đọc sách cũng chắc chắn không đọc xong một nửa ở đây... thế mà anh, anh mới hai mươi bảy tuổi thôi... không thể tin được.
Chú Vương nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng của An Di liền bật cười, không chỉ cô bé mà dường như bất cứ vị khách nào đến đây cũng đều sẽ thắc mắc điều này... lẽ đương nhiên mà.
“An Di à, cháu đã nghĩ là thiếu gia đọc hết từng ấy sách đúng không? Nói cho cháu biết, cậu ấy thật sự đều đã xem qua chúng, nhưng chỉ là chọn lọc phần tinh tuý để tham khảo thôi, không đến nổi đọc hết từng quyển đâu. Cháu không biết đó thôi, thiếu gia cậu ấy có thể không ăn không uống nhưng không đọc sách thì cậu ấy sẽ không sống nổi đâu cháu tin không? Con người cậu ấy... kì quặc như thế đấy” - Ông chú ôn tồn giải thích, An Di ù ù cạc cạc gật đầu.
Thảo nào quyển sách nào cũng có bút tích của anh, cô còn nghĩ anh thật sự đọc hết toàn bộ ở đây.
Xem sách chán rồi An Di lủi thủi đi ra bên ngoài, trước khi bước ra khỏi cửa cô còn tinh nghịch nhón chân vươn tay chạm vào chiếc chuông gió ở cửa, lắng nghe tiếng “leng keng” vui tai rồi mỉm cười thích thú khiến chú Vương nhìn thấy cũng vô thức mỉm cười theo và thầm nghĩ cô bé này đúng thật là rất đáng yêu.
An Di rảo bước trong vườn ngắm nhìn những dãy hoa chuông màu xanh ngọc rực rỡ dưới ánh nắng, xung quanh thật sự là mỹ cảnh, tiếc là ở đây không có dụng cụ vẽ tranh nếu không cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cảnh sắc cổ kính, phong trần pha chút bí ẩn huyễn hoặc của nơi này. Khẽ đưa tay chạm vào giọt sương mai chưa kịp tan vẫn còn vương trên một cánh hoa chuông nhỏ, một cảm giác thanh thanh lành lạnh nơi đầu ngón tay, rất dịu dàng, rất dễ chịu. An Di khẽ mỉm cười, gò má đỏ ửng cùng lúm đồng tiền xinh xắn hoà cùng ánh dương, trông cô chẳng khác nào một thiên sứ xinh đẹp đang đi ban phát sự sống cho vạn vật, một nét đẹp thanh khiết và trong trẻo của cô nàng thiếu nữ giữa muôn vàn hoa chuông xanh biếc, làm lay động trái tim của bất cứ ai nhìn thấy lúc này.
“Nhìn này, nhìn này Peter, chỗ kia, trong vườn hoa. Có nhìn thấy cô nàng đang nghịch hoa đó không? Hình như là người Châu Á. Wow, xinh thật đấy!” - Qua khung cửa kính, cậu nghiên cứu sinh kéo tay người bạn đang tay xách nách mang những bản nghiên cứu vừa được chỉnh sửa, cậu ta trỏ tay về phía vườn hoa, cảm thán thốt lên.
“Ồ, xinh thật!” - Cậu bạn kia cũng gật gù dán mắt về phía đó.
...
“Hmm” - Có tiếng hắn giọng vang tới.
“Giáo sư” - Hai cậu thanh niên cuối đầu.
“Mười lăm phút, học thuộc bản nghiên cứu vừa rồi” - Ngôn Hoa lạnh lùng ra lệnh.
“Mười... mười lăm phút?” - Cậu thanh niên có tên Peter lên tiếng.
“Đi thôi, đi thôi mười lăm phút là quá nhiều rồi” - Người còn lại kéo tay cậu ta quay đi, trốn tránh ánh mắt băng lãnh của vị giáo sư cao cao tại thượng.
Ngôn Hoa nới lỏng cút tay áo, nhìn ra vườn hoa thở dài. Tiểu quỷ, em đang ở đó quyến rũ ai thế, tại sao lại có thể xinh đến như vậy....?
An Di đang nghịch bỗng có cảm giác ngưa ngứa mũi, cô hắt hơi liên tục vài cái liền.
“Ây da, ai vừa mới mắng mình hay sao ý nhỉ?” - An Di khó chịu xoa xoa cánh mũi.
Lúc này mới cảm thấy nhồn nhột ở chân, xoay người lại An Di liền nhìn thấy chú chó Pug đang cọ cọ mũi vào chân mình.
Cô cuối xuống nắm cái má phụng phịu của chú ta cưng nựng bảo: “Hi nhóc con, em tên là Happy đúng không? Chị là An Di...”
Chú chó vẫn giương mắt nhìn An Di, không có chút phản ứng. An Di cảm thấy thật buồn cười, nhìn đống thịt mỡ trên người cậu ta và vẻ mặt hình sự đặc trưng của loài chó Pug khiến An Di không khỏi thích thú véo véo vài cái. Bộ lông màu chocolate mềm mại, khi vuốt ve có cảm giác rất dễ chịu, cái đuôi xoắn tít, đôi mắt to tinh ranh nhìn cô chăm chú như đang dò xét, cái miệng trề ra còn cả cái mặt *nhăn nheo chảy xệ* trông rất ngộ nghĩnh nữa.
“Happy à, anh ấy đặt tên cho em là Happy để trêu em đấy, nhìn em đúng là... thảm đến không thấy mùa xuân đâu” - An Di xoa đầu Happy bảo.
Happy lại cựa quậy, nhìn tay An Di sủa “gâu gâu”
An Di chỉ vào chiếc vòng trên tay, lắc đầu nói: “Em thích nó à? Xin lỗi, nó rất quan trọng với chị đấy, không cho em được đâu, là của Ngôn Hoa anh ấy tặng chị. Hì hì, sau này chị sẽ làm tặng em một chiếc nhé”
Lại có cảm giác ngưa ngứa mũi nữa, An Di không nhịn được lại hắt hơi. Chết rồi, cô đâu có bị bệnh, lẽ nào đã đắc tội với ai đang bị người ta mắng thật đó chứ?
Happy lại đứng ngây ra nhìn An Di bằng ánh mắt vô tội.
“Happy, đi chỗ khác chơi” - Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, An Di xoay người lại thấy Ngôn Hoa đang bước tới, anh kéo cô đứng dậy, cốc nhẹ vào đầu cô rồi anh bảo: “Em bị ngốc à, không biết hay không nhìn thấy nó đang trong thời kì thay lông hay sao? Khí quản em không tốt mà còn vây vào nó, muốn anh đánh em à”
“Anh đánh em rồi còn gì?” - An Di hếch mũi.
Ngôn Hoa dúi vào tay cô chiếc khoá cửa màu bạc rồi véo mũi cô: “Em vào nhà chơi đi, anh sắp xong rồi, em đừng nghịch phòng làm việc của anh là được, còn lại tuỳ em muốn làm gì thì làm. Ngoan!!!”
“Ơ...” - An Di gãi đầu.
Ngôn Hoa chỉ tay về toà nhà chính diện: “Mở cửa ngoài bằng chìa khoá này, còn lại tất cả đều là cửa tự động”
“Nhưng mà một mình em không biết làm gì...” - An Di tiu nghỉu nhìn Happy.
“Tên nhóc này, mày có thôi giở bộ mặt đáng thương đó ngay đi không? Còn không chịu mau thay lông xong thì hết tuần này cũng đừng hòng trở vào nhà” - Ngôn Hoa lườm Happy, nghiêm mặt bảo.
“Được rồi, em nghe lời anh mà, anh đừng mắng em ấy” - An Di níu tay Ngôn Hoa.
“Tên nhóc không biết phép tắt, không nhận ra ai đây à?” - Ngôn Hoa vẫn lườm nguýt Happy.
Happy bị mắng, cái mặt vốn đã sẵn lúc nào cũng rầu rĩ lúc này trông càng đáng thương, quay đầu chạy ục ịch đi chỗ khác tỏ vẻ bướng bỉnh không thèm quan tâm lời anh nói.
“Ah...” - An Di nghe anh nói bỗng ngộ ra gì đó liền thốt lên: “Có phải em ấy là...?”
“Ừm, là nó, cái tên nhóc làm em ngã xe đấy” - Ngôn Hoa gật đầu.
“Ơ, là em ấy thật sao? Bây giờ trông lớn hẳn ra, béo ụ, thảo nào em chẳng nhớ” - Dạo trước đến nhà anh không nhìn thấy cứ ngỡ cậu ta đã được chủ nhận về, không thì cũng đã được anh mang cho người khác nuôi rồi, cô thật không ngờ anh lại mang chú chó ấy sang tận đây chăm sóc, trông bộ dạng được nuông chiều đến bướng bỉnh của Happy cũng đủ biết anh rất thương cậu ta.
“Vào nhà đi, trong tủ lạnh có trái cây tươi, à còn có pudding, nhưng mà ăn ít thôi đấy, ừ... còn nữa, có một tên rất phiền phức, em đừng để tâm đến, cứ thoải mái là được rồi.” - Anh vỗ đầu cưng chiều An Di.
“Hả? Ngoài thầy Trịnh Phong ra lại có thêm một tên phiền phức nào ở trong nhà anh vậy? Còn chịu được bị anh nhốt trong đó sao?” - An Di tròn xoe mắt ngạc nhiên.
“Không sao, sẽ không dám phiền đến em đâu, chỉ là một tên rỗi hơi lắm chuyện thôi, em đi đi, anh phải vào trong rồi, sẽ nhanh thôi.” - Ngôn Hoa phẩy tay.
“Em đợi đấy, anh mau chóng hoàn thành công việc rồi về nghỉ ngơi nhá” - An Di vui vẻ quay bước.
Đến trước cửa ngắm nhìn một lượt rồi An Di mới cầm chìa khoá tra vào ổ. Thật thắc mắc tên phiền phức sống cùng anh là ai, chẳng phải anh sống một mình sao?
“Cạch” một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra, bên trong tối om không có lấy một chút ánh sáng. Chần chừ mãi mới bước chân vào, vừa định lần tìm công tắc bật đèn thì loáng một cái, ánh đèn loé lên, dãy hành lang hiện ra mồn một trước mắt An Di.
À, ra là tự động, An Di đảo mắt xung quanh một lượt rồi đi dọc theo dãy hành lang đến căn phòng khách rộng bằng cả một giảng đường, căn biệt thự này hoàn toàn xứng tầm với đẳng cấp của hoàng gia và giới quý tộc, dù nó nằm cách xa vạn dặm so với những công viên hoàng gia và những ngôi làng biệt thự cổ kính nhưng so với dinh thự của hoàng gia Anh mà cô từng được đến chơi cùng với ba thuở bé thì đúng là không quá khác biệt, từ cách bày trí cho đến nội thất và trang trí đều mang đậm chất quý tộc Châu Âu.
Phòng khách với không gian cực rộng lớn, thiết kế theo phong cách cổ điển, điểm xuyết bởi một đài phun nước ngay trung tâm được nâng đỡ bởi pho tượng thần Cupid bằng đá. Bước qua sảnh vào rộng lớn, là đôi cầu thang uốn lượn dẫn lên tầng trên, An Di bước theo lối cầu thang bên phải đi lên, đó là sảnh tiệc sang trọng với sàn nhà ấn tượng được điêu khắc tinh vi trên gỗ, có khu nấu ăn rộng rãi và tiện nghi đầy đủ như một nhà hàng năm sao, còn có cả quầy bar và sàn khiêu vũ, An Di ngẩn người mất một lúc mới hoàn hồn trở lại... Trời ạ, một mình anh sống ở cái nơi rộng lớn xa hoa như thế này sao? Đang mãi mê dán mắt vào những hoạ tiết hoa văn trang trí trên tường nhà, bỗng dưng có tiếng gọi làm An Di giật nẩy mình.
“Tiểu thư An Di, hân hạnh được gặp cô”