Thầy Giáo Hắc Ám

Chương 89: Chương 89: Lời nói dối thiện ý




Bởi vì sợ làm tổn thương người khác cho nên mới có lời nói dối mang thiện ý, chân thành không có nghĩa là không được nói dối, ngay cả khi rất muốn, cũng khó mà nói ra sự thật. Sự thật là một tấm gương nhiều mặt. Đúng vậy, chúng ta luôn khó khăn chấp nhận một sự tổn thương, càng không muốn mang đến tổn thương cho người khác nhất là người mà ta yêu thương.

_____

Kì nghỉ sau thi đã hết, An Di trở lại làm một cô sinh viên ngoan ngoãn chăm chỉ, cả việc học lẫn các hoạt động của trường đại học cô đều có biểu hiện xuất sắc, chỉ sau một học kì mà thành tích và danh tiếng đều đứng ở vị trí cao, không khỏi khiến người ta ngưỡng mộ, chưa kể việc cô thường xuyên nhận được rất nhiều lời tỏ tình công khai, lượng vệ tinh vây xung quanh cô hằng ngày cũng đủ khiến Ngôn Hoa khó chịu ra mặt, nhưng cô rất tinh ý tuyên bố rằng mình đã có đối tượng rồi, mặc dù vậy vẫn không thể tránh khỏi một số thành phần cố chấp không muốn tin điều này, điển hình chính là cậu chàng Willi rắc rối. Nếu Ngôn Hoa không là giảng viên trường cùng trường thì hẳn không phải lo chuyện cô bị người ta phán xét năng lực hay dè bĩu thực lực này nọ mà công khai quan hệ của họ rồi... nhưng anh lại là phó giáo sư - một vị giáo sư quá đỗi nổi bật về cả ngoại hình lẫn tài năng, còn chưa kể đến lượng sinh viên nữ hâm mộ hùng hậu của anh.

Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn, khi đến trường, Ngôn Hoa vẫn luôn giữ thái độ xa cách và không có một chút biểu hiện nào giống như mình có thiện cảm với An Di, ngược lại anh còn hay xem cô là chân sai vặt, đối tượng công kích trong giờ thuyết giảng của mình, ngoài Gia Ân ra thì chắc hẳn sẽ không ai nghĩ lớp trưởng vừa tài năng vừa xinh đẹp của khoa Ngôn Ngữ và vị giáo sư cao ngạo lạ đời kia lại là một đôi... nhưng cũng không tránh khỏi những ngoại lệ.

Đằng khác, An Di càng lúc càng thích nghi hơn với cuộc sống đại học của mình, không những thế cô còn ngày càng chú ý hơn đến việc chăm sóc cho Ngôn Hoa, nhận thấy được sự đam mê công việc của anh, lại càng cảm nhận rõ ràng được sự yêu thương anh dành cho mình cho nên An Di cũng không ngừng tự điều chỉnh bản thân. Một cô tiểu thư được cưng chiều từ bé, ngoài việc học hành và sở thích vẽ tranh thì mọi chuyện khác đều phụ thuộc cả vào sự sắp xếp của ba mình. Bây giờ cô là một người con gái trưởng thành, biết suy nghĩ, biết tự tôn trọng quyền cá nhân của mình và cô cũng biết yêu thương một người hết lòng hết dạ, học cách vì người ấy mà hoàn thiện bản thân mình. Cô học nấu ăn những món anh thích, khi rảnh rỗi liền lăng xăng trong bếp, cô tập dậy sớm, mỗi sáng sẽ líu ríu theo anh đi chạy bộ, mỗi chiếc áo anh mặt cô đều dành với Hoàng Tử để là cho thẳng thóm, cô còn kiêm luôn làm stylist của anh, thường xuyên chuẩn bị tươm tất cho anh khi anh tham dự hội thảo, đi công tác... Những thay đổi tưởng chừng như nhỏ nhặt ấy lại khiến Ngôn Hoa càng lúc càng yêu cô hơn, cưng chiều cô hết mực.

Năm học đầu tiên của An Di thuận lợi trôi qua như vậy, An tổng nhận được kết quả học tập của cô thì không khỏi cảm thán cho sự giỏi giang của con gái mình, ông không còn chấp nhặt sự bướng bỉnh của cô, cũng không còn tỏ thái độ chán ghét ra mặt đối với Ngôn Hoa nữa, có lẽ nhìn thấy sự trưởng thành và tình yêu của An Di dành cho anh thì dù trong lòng vẫn còn chút mâu thuẫn chưa an tâm nhưng ông cũng không màng tới tương lai sau này nữa làm gì, chỉ mong muốn con gái mình được vui vẻ.

Cùng lúc Ngôn Hoa nhận được bổ nhiệm chính thức cho vị trí giáo sư khoa Y thì An Di cũng đưa ra quyết định học kì sau sẽ tham gia thi vượt cấp. Dường như cô cũng muốn chứng tỏ năng lực của bản thân, rút ngắn khoảng cách giữa mình và Ngôn Hoa, nhưng hơn hết là nhờ vào sự bồi dưỡng và kì vọng của anh dành cho cô, cô không biết được rằng hơn ai hết, anh là người muốn cô nhanh chóng tốt nghiệp đại học nhất, không phải vì lời hứa với ba của cô mà bởi vì... anh đã chán chờ đợi, chán kiềm chế bản thân rồi. Anh muốn cho cả thế giới này biết An Di là người con gái của anh, anh yêu cô, anh muốn có được cô, muốn cùng cô sánh bước đi vào trong lễ đường, và rồi anh sẽ dùng cả đời còn lại yêu thương và che chở cho cô.

Lại nói đến việc từ khi anh nhậm chức giáo sư, dường như tần suất tham gia hội thảo và diễn thuyết của anh ngày càng dày đặt, thời gian cũng vì thế mà dần bị lấp đầy bởi công việc. Nhưng anh luôn dùng năng suất cao nhất của mình để giải quyết chúng, vẫn luôn dành thời gian ở bên An Di và chăm sóc cho cô... Chỉ có điều trong vòng một năm trở lại đây, tình trạng sức khoẻ của ba anh không được khả quan, có lẽ là từ khi anh gặp ông lần cuối cùng, cũng chính là lúc người đàn bà kia được trở về. Dù bản thân anh có ngàn lần phủ định thì cũng không thể nào thay đổi được một sự thật ông ta chính là người thân thích duy nhất còn lại của anh. Người khác không biết nhưng anh thì rất rõ một điều, anh vẫn không thể nào lạnh lùng xem như không có chuyện gì, bởi vì từ tận đáy lòng anh đã tha thứ cho mọi lỗi lầm của ông ta từ lâu rồi, có lẽ là do di nguyện của mẹ anh, cũng có lẽ là do... anh là con trai của ông ta. Ông hết lần này đến lần khác gọi anh về nhà, còn nhờ cả Liz đến gọi anh nhưng anh vẫn tỏ ý tránh né, chỉ sắp xếp người bên cạnh ông thông báo tình hình cho mình.

...

Bởi vì giao tình của hai nhà rất tốt, gia đình Liz lại là đối tác từ khi mới khởi nghiệp cho nên mọi chuyện gia đình của Ngôn Hoa dù truyền thông không biết nhưng cũng không hẳn là mọi người đều không biết, từ lúc Ngôn Hoa từ chối tiếp quản Ngôn Thị thì để duy trì nó ba anh đành bất lực giao tập đoàn cho người cháu họ đã theo ông nhiều năm, càng không thể không nhờ vào sự tương trợ bền vững của cha Liz, một doanh nhân cũng có máu mặt không kém trong giới kinh doanh. Bởi vì không có con trai cho nên ông ta càng đặt hết niềm hy vọng vào cô con gái chỉ mong cô lấy được người tài giỏi để giúp ông tiếp nối sự nghiệp, mà người duy nhất được ưu ái chính là Ngôn Hoa. Liz và anh quen biết nhau từ nhỏ, hai gia đình không ai kháo ai nhưng cũng mặc nhận hôn sự cho bề dưới mặc dù không nói ra nhưng họ đều ưng ý tác thành cho cả hai.

Điều duy nhất làm cho họ đau đầu chính là sự lạnh nhạt của Ngôn Hoa đối với Liz, từ nhỏ anh đã tỏ ra thờ ơ với Liz nhưng do hiếu thuận với ba mẹ cho nên anh luôn ậm ừ xem như không có gì. Mẹ anh lại rất vừa mắt Liz, cô ấy vừa ngoan ngoãn vừa học hành giỏi, hơn hết là bà biết rõ tình cảm của cô ấy dành cho anh, bà lại nghĩ con trai mình từ bé đã không thích tiếp xúc với con gái, sợ con mình ngượng ngùng mãi sẽ không lấy được vợ cho nên bà cũng không ngừng đốc thúc Ngôn Hoa.

Khi Ngôn Hoa còn nhỏ, gia đình hai người thường xuyên có những bữa cơm, những chuyến đi chơi cùng nhau, Liz thì khỏi phải nói, từ khi có nhận thức thì đã say anh như điếu đổ, suốt ngày tíu ta tíu tít bám theo anh. Ngoài mặt thì anh không có biểu cảm gì nhiều nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu cùng chán ghét, những lúc không có ba mẹ bên cạnh anh đều dùng ánh mắt lạnh lùng của mình doạ cho Liz tránh xa. Hai người cùng học chung tiểu học, đến trung học thì gia đình anh bắt đầu có những thay đổi lớn, từ việc ba anh ngày càng thờ ơ với mẹ con anh, rồi đến việc anh chơi bời lêu lổng để thu hút sự chú ý của ba mình, đỉnh điểm là việc anh phát hiện sự xuất hiện của một người phụ nữ mang tên Thẩm Kiều, cuối cùng là ngày người phụ nữ đó chính thức bước chân vào nhà anh...

Mọi chuyện đều thay đổi, duy chỉ có tâm tình của mẹ anh là vẫn luôn hướng về anh, luôn dành cho anh sự yêu thương vô bờ bến. Vì anh, bà nhẫn nhịn một mình ở lại ngôi nhà đó, nhìn người phụ nữ khác mang con trai vào chiếm vị trí của anh. Nhưng hơn ai hết bà luôn rõ một điều dù có chuyện gì đi nữa anh vẫn là đứa con trai đường đường chính chính của nhà họ Ngôn, sẽ không ai khác có thể thay đổi vị thế của con trai bà, dù cho có chuyện gì đi nữa thì bà vẫn luôn hướng về anh, anh không ở cùng với bà nữa nhưng bà vẫn đều đặn đến chăm sóc cho anh, anh không muốn kế thừa sản nghiệp bà sẵn sàng ủng hộ anh theo đuổi đam mê của mình, vì bà luôn nhớ khi bé anh bảo với bà rằng bà ốm yếu thường hay bệnh cho nên nếu có thể tự mình chữa cho bà thì tốt rồi, thế là năm đó bà rỉ tai anh rằng muốn trông thấy anh bận áo blouse trắng làm bác sĩ sẽ như thế nào. Sau đó anh thật sự học ngành y và còn trở thành một bác sĩ vô cùng xuất sắc, việc này khiến cho bà vui đến mất cả ngủ, nhưng bà không biết được cũng trong thời gian đó anh lại nhận ra việc mình yêu thích và đam mê chính là đem tri thức uyên bác của mình truyền lại cho những thế hệ sau.

Rồi đến chuyện chung thân đại sự của anh, bà luôn tỏ ý muốn anh lấy Liz, mặc dù bản thân không muốn nhưng anh lại vì mẹ mình mà coi chuyện hôn sự như không, mắt nhắm mắt mở gật đầu. Không cần nói cũng biết lúc đó mẹ anh hài lòng đến độ nào, bởi vì đương là nhà trai cho nên bà chủ động ngỏ ý đính hôn trước, đợi anh ổn định sự nghiệp rồi sẽ bàn đến chuyện hôn sự. Ngôn Hoa lúc ấy đã rất đau đầu về việc này, anh còn từng nghĩ nếu có thể anh cũng chỉ muốn cả đời này sống cô độc như vậy ở bên chăm sóc cho mẹ nhưng lại không đành lòng nhìn bà suốt ngày lo nghĩ cho mình nên anh cũng thuận theo ý bà mà đính hôn cùng Liz.

Về phần Liz, sau khi mãn nguyện nhìn Ngôn Hoa đeo nhẫn đính hôn lên tay mình, cô đã mặc định cả đời này cô đã có được người cô hằng yêu thương mà quên mất việc trong lòng anh thật sự có mình không, bao nhiêu năm qua cô vẫn luôn mù quáng theo đuổi thứ tình yêu đơn phương đó cho đến lúc đạt được nó thì người trong mộng đã bặt vô âm tín... Bởi sau lễ đính hôn của hai người thì Ngôn Hoa đến Mỹ tiếp tục sự nghiệp của mình, còn cô vì ngày trước những nghĩ Ngôn Hoa sẽ kế thừa sản nghiệp mà học ngành quản trị kinh doanh nên không ngần ngại thi vào trường đại học Kinh tế và Khoa học Chính trị LSE danh tiếng nhưng rồi Ngôn Hoa rẽ ngang khiến cho cô cũng trở tay không kịp thế là đành phải hoàn thành việc học của mình mà không bám theo anh nữa.

Ngôn Hoa lúc ấy thì lại nghĩ khác, trong mắt anh từ lâu chỉ còn một mình mẹ, cuộc đời anh về sau có ra sao thì cũng không còn quan trọng nữa rồi, lấy người mà mình không yêu thì sao? Không phải chỉ là một cuộc sống tẻ nhạt không hơn không kém lại tiếp diễn đó sao? Chỉ cần mẹ anh vui vẻ sống là được. Sau khi mẹ mất thì hành tung của anh càng trở nên bí mật, câu nói cuối cùng mà anh để lại cho Liz trước khi biến mất như cơn gió chính là xin cô đem tất cả mọi chuyện quên đi... Cô không hiểu, cô vẫn luôn tự lừa gạt mình rằng anh chỉ nhất thời đau buồn, vẫn tự huyễn hoặc mình rằng nếu cô vẫn luôn yêu anh và chờ đợi anh thì anh sẽ hiểu được tấm chân tình của mình.

Việc Ngôn Thị có dính dáng đến hắc bang, ngoài người trong cuộc cũng chỉ có mình cha của Liz biết, ông ta cũng biết Ngôn Hoa ngầm thoả thuận với hắc bang để bảo vệ ba mình và Ngôn Thị cho nên càng không thể thúc ép hôn sự của hai nhà. Mãi mới chờ đến lúc sóng yên biển lặng thì Ngôn Hoa đột nhiên từ chối tiếp quản gia nghiệp mà bỏ đi làm giảng viên càng khiến cho hai người trưởng bối hết mực đau đầu. Và Liz chính là vị cứu tinh duy nhất được họ mang ra nhằm thuyên giải Ngôn Hoa.

Sau từng ấy năm xa cách Liz những nghĩ sẽ được cùng hôn phu của mình tái hợp nhưng khó khăn phấn đấu mất bao lâu mới vào làm giảng viên cho đại học Harvard được thì Liz lại nhận ra một điều rằng người mà sáu năm trước từng đeo chiếc nhẫn đính hôn lên tay mình nay đến cả việc nhìn thấy mặt mình cũng không có chút phản ứng gì cả thì trong lòng cô không khỏi nhói đau. Người đàn ông lạnh lùng ấy so với đứa trẻ lạnh lùng cùng lớn lên bên cô không có gì là thay đổi, cô một lòng một dạ yêu hắn thì đã sao, cô và hắn đã đính hôn thì sao, hắn ta có nhớ đến sự tồn tại của cô không, hắn đã bao giờ dành một chút tình cảm nào cho cô chưa? Bây giờ còn ngang nhiên qua lại với một người con gái khác trước mặt báo chí truyền thông công khai nhận người ấy là Ngôn thiếu phu nhân, vậy cô là ai chứ? Nếu ngày trước cô không nghe lời hắn mà giữ kín chuyện đính hôn, cô vẫn theo chân hắn bằng mọi giá thì hôm nay mọi việc có khác đi không? Cô yêu hắn bao nhiêu thì càng đố kị người con gái bên cạnh hắn bấy nhiêu, cô muốn biết người con gái như thế nào lại được hắn yêu thương đến như vậy lại còn được hắn thừa nhận trước công chúng. Vì hắn mà cô trái lòng làm bao nhiêu việc, hoài phí tuổi thanh xuân nhưng đổi lại chỉ có một sự bạt bẽo đắng chát này sao? Cô không cam tâm!

...

Hết giờ thuyết giảng của mình, Ngôn Hoa phẩy tay một cái ra hiệu cho sinh viên nghỉ. Lại nhìn về phía An Di, hôm nay cô trông có vẻ uể oải. Kể từ học kì này cô phải tăng hiệu suất học tập lên rất nhiều cho nên thời gian đầu có chút không thích ứng kịp là lẽ đương nhiên, Ngôn Hoa cũng đã từng trải qua giai đoạn này nên có thể thấu hiểu cho An Di, nhưng cơ địa và khả năng của mỗi người mỗi khác, cô là con gái, lại giữ vai trò lớp trưởng, còn cả cái câu lạc bộ gì đó nữa, dạo này anh trông cô tiều tuỵ đi hẳn thì trong lòng cũng không dễ chịu gì mấy.

Đám sinh viên ra về gần hết, Ngôn Hoa nhỏ giọng gọi An Di lên bục giảng rồi bảo cô đi theo mình lấy tài liệu cho lớp sau đó thư thả bước khỏi giảng đường. Đám con trai nhìn thấy lớp trưởng xinh đẹp lại bị tên thầy giáo cao ngạo kia sai bảo thì không khỏi xót thương an ủi, đám con gái thì khỏi phải nói, muốn được như vậy còn không kịp ấy chứ. Chỉ có Gia Ân là chạy tới quàng cổ bá vai nói nhỏ với An Di là chút nữa sẽ nhờ Tony mang cơm đến phòng nghỉ giáo viên cho cô và đại giáo sư của cô. An Di cười khẩy vác ba lô chậm chạp đi sau Ngôn Hoa một đoạn khá xa. Đến ngã rẽ gặp phải Willi đang đứng chờ mình thì An Di cố nặn ra một nụ cười chào cậu ta.

Ngôn Hoa đến nơi lâu rồi nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy mặt mũi của An Di đâu thì có hơi sốt ruột. Từ khung cửa sổ nhìn ra khuôn viên phía Tây, dưới gốc cây cổ thụ già cỗi có hai người ung dung sóng bước, An Di vừa nói vừa cười khác hẳn bộ dạng uể oải lúc ở giảng đường, cậu trai trông quen mặt kia thì tay một tay xách ba lô của cô, tay kia khẽ đưa lên gỡ một chiếc lá từ khi nào bị gió thổi vương trên tóc cô.

Trên bậu cửa sổ, nắng vàng chiếu qua song sắt in những vệt đen hờ hững lên gương mặt nghiêm nghị của Ngôn Hoa, trong ánh mắt sâu thẳm không một gợn sóng ấy chợt thoáng qua một tia khó chịu, cà vạt được anh nới lỏng, tay áo cũng được xắn cao lên, cánh tay rắn rỏi vươn ra đóng sầm cánh cửa sổ

. Xoay người lại, nhân vật xuất hiện ở mép cửa khiến đầu mày Ngôn Hoa nhíu lại tỏ vẻ khó chịu, hoặc giả là trong lòng anh đang cảm thấy không được thoải mái. Anh hắn giọng lạnh nhạt nói: “Tôi nhớ đây không phải là nơi công cộng nên ai muốn vào thì có thể tự tiện vào”

Liz ngập ngừng muốn bước tới lại thôi, vừa nãy nhìn thấy sự suy tư của Ngôn Hoa, trong lòng cô lại trỗi dậy một thứ xúc cảm quen thuộc gì đó, sự cô độc và bất cần với mọi thứ diễn ra xung quanh, thoắt cái anh dường như lại trở về là vị hôn phu ngày nào của cô, tuy ngoài mặt luôn tỏ thái độ thờ ơ chán ghét nhưng luôn cư xử đúng mực với cô, không phải là người đàn ông tay trong tay với một cô gái trẻ khác, trên gương mặt an tĩnh là một nét cười tràn đầy hạnh phúc.

“Sam, em đã gõ cửa rất lâu nhưng không nghe thấy anh đáp lại nên mới cố tình mở cửa vào... chỉ muốn đưa tài liệu cho anh” - Liz nghiêm túc trả lời, vẻ mặt có chút hối lỗi nhìn Ngôn Hoa.

Ngôn Hoa nhướng mày nhìn xấp tài liệu trên tay cô rồi lại tiếp tục nhướng mày nhìn đi nơi khác: “Để trên bàn và cô có thể đi rồi” - Ngôn Hoa lướt qua Liz đến cánh cửa gỗ dẫn vào phòng nghỉ của mình bỏ mặc cô ở lại. Lúc anh quay ra đã gỡ bỏ cà vạt, cúc áo cũng chỉ còn hai ba cái, bộ dạng có chút không chỉnh tề. Anh không ngạc nhiên khi Liz vẫn ngồi thừ ra ở bàn trà phòng làm việc nhìn anh. Dường như anh đã quá quen với sự cứng đầu bám theo mình của người phụ nữ này. Anh cười khẩy thản nhiên buông một câu lạnh lẽo: “Cô lại muốn gì? Nhìn đủ chưa hay cần tôi thoát y luôn để cô dễ dàng chiêm ngưỡng một chút?”

Liz đỏ mặt vội quay đi: “Sam à...”

“Đừng gọi tôi thân mật như vậy, sởn gai ốc” - Ngôn Hoa ngắt lời Liz, tiện tay rót một cốc nước đặt lên bàn trà chỗ của cô.

“Cảm ơn anh” - Liz nói.

“Thứ nhất, tôi sẽ không về nhà. Thứ hai, nếu cô muốn hẹn hò dùng bữa gì đấy thì tôi không rảnh nên đừng hoài công vô ích. Thứ ba, đừng quên là giữa tôi và cô không có bất cứ mối quan hệ nào. Cho nên đừng đeo cái thứ chói mắt ấy lượn đi lượn lại trước mặt tôi.” - Ngôn Hoa bước ra mở cửa, nói vọng lại: “Giờ thì đi được rồi chứ?”

Liz giận tím mặt hậm hực rời đi, tiếng gót giày cồng cộc khiến đầu óc Ngôn Hoa khó chịu vô cùng. Đóng sầm cửa lại, anh buông mình xuống sô pha nhìn đồng hồ, mười lăm phút, An Di vẫn chưa thấy tăm hơi, đồ ngốc này thật sự mất bao nhiêu thời gian mới đến được đây?

Hai mắt nhắm nghiền, Ngôn Hoa nghe thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng chốt cửa, sau đó là tiếng rèm cửa được buông xuống. Mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc từ từ gần sát lại, An Di đặt lên má anh một cái hôn phớt qua, rồi cả người cô thu lại ngồi hẳn lên đùi anh, cô ôm anh, tựa vào vòm ngực vững vàng của anh, tận sức chiếm hữu mùi hoắc hương trên người anh. Hai người cứ im lặng như vậy một hồi lâu, trong không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở đều và nhịp đập của hai trái tim đầy nhung nhớ.

Dự hội thảo một tuần, vừa xuống máy bay đã vội đến thẳng giảng đường, anh thật sự nhớ mùi hương dịu dàng này, nhớ cả dư vị ngọt ngào của làn môi anh đào mà anh yêu thương nữa. Ngôn Hoa nhổm người dậy, bế An Di đi vào trong phòng nghỉ, cô mệt rồi, cứ như thế mà mặc anh ôm đi, anh đặt cô xuống giường rồi nằm xuống bên cạnh kéo cô ôm vào lòng. Anh thỏ thẻ bên tai cô những lời yêu thương, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc mềm mại thơm tho của cô.

An Di mở mắt, cô trở người nằm nghiêng qua nhìn Ngôn Hoa đang lười biếng nhắm mắt. Bàn tay anh đặt trên lưng cô bất chợt kéo cô lại gần hơn. An Di ngước mặt lên đụng phải chiếc cằm lún phún râu của anh thì nhíu mày nhổm dậy. Ngôn Hoa vẫn làm như không có gì mà nhắm mắt như vậy. An Di dẩu môi đưa tay vuốt hàng mi dài của anh, cô nói: “Giáo sư à vừa nãy em nhìn thấy cô Liz đi ra từ phòng anh, vẻ mặt còn rất giận dữ nữa, hai người cãi nhau sao?”

Ngôn Hoa mở mắt, ngửa mặt nhìn An Di: “Một tuần không gặp anh thế mà câu đầu tiên em lại đi hỏi chuyện người phụ nữ khác, em rốt cục có nghĩ đến cảm nhận của anh không?”

An Di chột dạ, dù sao cô cũng là con gái mà, sẽ không tránh khỏi một chút ghen tuông nhỏ nhen, huống hồ người đó lại có mối quan hệ không tầm thường với anh. Cô cúi mặt không nói gì nữa, biết là mình sai rồi. Ngôn Hoa trở người đè An Di xuống dưới thân, sau một hồi cuồng dã hôn hít thì mới thoã mãn buông cô ra. An Di uỷ khuất “nhận phạt” xong thì cũng mệt lừ lười biếng muốn ngủ luôn ở đây, cả đêm qua cô đã thức làm luận văn rồi, chiều nay câu lạc bộ còn có hoạt động, vừa rồi Willi tìm cô cũng là vì chuyện này.

Ngôn Hoa đột nhiên cất giọng hỏi cô: “Quản gia Vương nói em một tuần nay hay bỏ bữa, vì sao?”

An Di im lặng, dường như mệt đến nỗi nói cũng không muốn nói. Ngôn Hoa cau có nhìn An Di nằm bên cạnh, gò má mũm mĩm gầy đi trông thấy. Anh đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc loà xoà của cô, đặt môi hôn lên trán cô rồi lại hỏi: “Gần đây cái câu lạc bộ gì đấy của em bận lắm ư? Việc học thôi em chưa đủ bận hay sao mà còn ôm vào người bao nhiêu là việc thế?”

“Hửm? An Di...” - Ngôn Hoa khẽ lay cô nhưng cô lại im lìm mệt mỏi nhắm nghiền mắt anh mới nghĩ cô thật sự ngủ say rồi. Anh cười khổ, chỉnh lại nhiệt độ phòng rồi đi ra ngoài xem tài liệu khi nãy Liz mang đến.

Đợi Ngôn Hoa đi ra ngoài rồi An Di mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh không tiếp tục truy hỏi nếu không cô cũng không chắc là mình có đem mọi chuyện nói ra hết cho anh nghe hay không. An Di trở mình vơ lấy chiếc áo vest của anh trên giá treo sau đó ôm lấy nó mà ngủ.

An Di ngủ, Ngôn Hoa cũng không màng đến bữa trưa được Tony mang đến, đầu giờ chiều, nắng đã ngã màu, công việc cũng đã xong, Ngôn Hoa đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra bên ngoài, trời hôm nay có vẻ không tệ, có lẽ anh nên đưa An Di đi đâu đó chơi để cô giảm bớt áp lực một chút. Nghĩ xong anh khẽ cười rồi đi vào trong đánh thức An Di.

Nhìn vẻ mặt say ngủ đáng yêu của cô thì anh thất thần mất một lúc mới đi đến gọi, An Di nhăn nhó vặn vẹo một lúc mới mở nổi mắt, Ngôn Hoa vừa định hôn thì cô bỗng bật dậy cuống cuồng kéo tay anh để nhìn đồng hồ của anh. Ngôn Hoa vừa tức giận vừa buồn cười, cô để mặc người mới vừa bị cô cho hôn không khí ngẩn người ngồi đó rồi chạy vội vào nhà vệ sinh rửa mặt. Khi cô trở lại Ngôn Hoa vẫn còn ngồi ngẩn trên giường nhìn cô vội vội vàng vàng thu xếp ba lô, anh vừa định mở miệng nói gì đó thì đã bị An Di chặn miệng, cô bảo câu lạc bộ có việc rồi còn nói anh không cần phải chờ cô dùng bữa tối và cô sẽ về cùng Gia Ân. Nói xong cô xoay người hôn chụt anh một cái rồi thoắt cái đã chạy biến.

Ngôn Hoa giận nỗi không thể trói cô lại mang ngay về nhà, anh xoay người nằm xuống giường, trở mình mấy bận vẫn không tài nào ngủ được bèn vớ tay lấy quyển sách trên đầu nằm. Chưa kịp lật ra bên trong đã rơi xuống thứ gì đó, anh nhặt lên nhìn, thì ra là hai chiếc vé máy bay khứ hồi đến Male. Ngôn Hoa xoa xoa ấn đường suy nghĩ, hình như anh không có nghe trợ lí của mình nói trong lịch trình gần đây có việc gì liên quan đến nơi này. Nhưng mà khoan đã... Male? Không phải là Maldives sao? Lẽ nào là An Di?

Ngôn Hoa ngồi bật dậy tìm điện thoại, nhìn lịch xong anh tự ngẫm rồi mắng mình làm việc đến lú lẫn rồi, sắp đến là sinh nhật của anh và cô, chắc chắn tiểu quỷ này của anh đang âm thầm giấu anh chuẩn bị điều bất ngờ gì đó rồi, nhìn hai chiếc vé máy bay trên tay, trong lòng cũng thấy vui lây. Ngôn Hoa cẩn thận đặt lại chúng vào trong quyển sách giáo khoa An Di để quên lại rồi gọi điện cho trợ lí huỷ hết lịch trình một tuần tới. Nhìn danh sách cuộc gọi nhỡ đầy rẫy những dãy số lạ, Ngôn Hoa thở dài ném điện thoại vào góc giường rồi thả người nằm xuống nghỉ ngơi, anh định bụng dù sao An Di cũng đang ở trường, anh cứ ở đây nghỉ ngơi, chút nữa sẽ vờ như tiện đường rồi ghé văn phòng câu lạc bộ đón cô về luôn vậy.

Trời sẩm tối, Ngôn Hoa đến văn phòng câu lạc bộ thật, ngoài việc nhìn thấy An Di vui vẻ cười cười nói nói với mấy thành viên trong nhóm thì còn nhìn thấy tên nhóc chướng mắt ban sáng cứ mãi bám theo cô, trong lòng anh lại tiếp tục cảm thấy không vui. Mãi trò chuyện cùng mọi người cho nên đến khi ra tới bên ngoài An Di mới ngờ ngợ nhìn thấy chiếc Maybach gần đây Ngôn Hoa thường dùng đậu ở sát cửa Tây đối diện với văn phòng câu lạc bộ của mình. Bởi vì kính xe là loại kính một chiều cho nên từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thể thấy được bên trong, Ngôn Hoa lại không sử dụng cố định một chiếc ôtô nào cho nên anh rất thoải mái trong việc đưa đón An Di mà không sợ người khác nhận ra.

Lúc này Gia Ân cũng thoáng nhìn ra được, cô huých vai ra hiệu cho An Di rồi đi về hướng ngược lại tìm Tony. Trong khi Willi thì cứ luôn miệng bên tai An Di nói là muốn đưa cô về nhà, tất cả sự chú ý của cô lại dồn phía ôtô của Ngôn Hoa ngoài kia, bên cạnh có một người phụ nữ trông rất quen mắt đứng quay lưng về phía cô, hình như người đó đang nói chuyện gì đấy với Ngôn Hoa. Willi huơ huơ tay trước mặt An Di thu hút sự chú ý của cô rồi lại khẳng định một lần nữa mình sẽ đưa cô về. Chính lúc đó An Di cũng chợt nhận ra người phụ nữ kia, không phải cô Liz thì còn ai? Nghĩ cũng lạ thật, cô thật sự không muốn so đo suy xét nhưng cứ hễ thấy cô ấy cứ liên tục dính lấy Ngôn Hoa thì nói không có vấn đề chính là nói dối, nhưng mà Ngôn Hoa đã giải thích rằng giữa họ chẳng có gì cả thì cô cũng không có lí do gì phải nghi ngờ anh, chỉ là cảm thấy ngứa mắt một chút thôi, nhịn đi vậy.

Mãi nghĩ đến nỗi không màng nhìn đường đi khiến An Di vấp phải phiến gạch suýt thì ngã, cũng may Willi bên cạnh nhanh tay đỡ lấy cô, lúc cậu ta hớt hãi hỏi han xem cô có làm sao không thì An Di bỗng dưng ngợ ra một điều. Không phải là vì dạo gần đây cô thân thiết quá mức với Willi khiến cho Ngôn Hoa ghen nên anh mới dùng cách đó để trả đũa với cô chứ? Không phải chứ, anh đâu có nhỏ nhen như vậy? Nhưng mà... cô bắt buộc phải thân thiết với Willi, bởi vì cô đang nhận ân huệ của cậu ta mà, là tự cô nhờ cậu ta giúp mình một việc bí mật, mà suy cho cùng việc này cũng là vì Ngôn Hoa cả cho nên cô càng nhất quyết phải hoàn thành cho bằng được.

Ở đằng này, Ngôn Hoa đang đợi An Di đi tới thì nghe thấy bên cạnh có tiếng gõ kính xe, liếc mắt sang lại nhìn thấy Liz lù lù xuất hiện từ khi nào, trên tay còn cầm theo một xấp tài liệu gì đó hình như có ý muốn nói chuyện với anh. Ngôn Hoa nhíu mày định bụng không quan tâm nhưng lại thấy ánh mắt An Di từ xa đã chú ý sang bên này đành hừ lạnh hạ kính xe xuống cất giọng khinh khỉnh: “Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ rồi mà? Cô ngốc hay là mất khả năng tư duy? Tôi không rảnh ở đây diễn trò dây dưa với cô.”

Liz cười nhạt đánh mắt về phía An Di hỏi Ngôn Hoa: “Đón bạn gái à? Hai người mặn nồng nhỉ?”

Ngôn Hoa hơi ngạc nhiên nhưng cũng không đến nổi thể hiện ra mặt, anh đã cho người phong toả mọi hoạt động của cánh phóng viên cho nên ngoài những nghiên cứu sinh thân cận của mình thì khó có người khác ở trường đại học có thể biết về danh tính An Di, xem ra người phụ nữ này thật sự muốn gây chuyện rồi, cô ta theo dõi anh sao? Ngôn Hoa hắn giọng lườm Liz, trong đôi mắt tĩnh lặng ánh lên một tia nguy hiểm đáng sợ khiến Liz trông thấy thì vô thức thụt lùi lại. Anh hỏi: “Cô lấy tư cách gì quản chuyện của tôi?”

“Chúng ta đã đính hôn, lễ cưới đã được gia đình anh chuẩn bị từ trước nhưng anh thoắt cái biến mất không một chút tin tức, em đợi anh bao lâu lại đợi được ngày anh tay trong tay với con bé đó sao?” - Liz uỷ khuất lên tiếng.

“Đính hôn? Lễ cưới? Cô muốn đem tất cả sự sắp đặt điên rồ đó đổ lên đầu tôi cũng được nhưng nhớ không lầm là tôi đã rất thành khẩn xin lỗi cô rồi. Năm đó tôi thật sự đã có ý nghĩ sẽ kết hôn với cô, nhưng đó là do mong muốn của mẹ tôi, tôi thương bà tất nhiên tôi sẽ hoàn thành những gì bà muốn nhưng sau khi bà mất tôi mới thật sự hiểu ra bản thân không thể chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình yêu này. Tôi nghĩ cô cũng không muốn lấy một người không yêu mình phải không? Vì thế cứ xem như là tôi có lỗi với cô, tôi đã đơn phương huỷ hôn hà cớ gì cô cứ bám theo tôi như vậy? Từ bây giờ hãy căm thù tôi, tốt nhất là tránh xa tôi ra một chút, càng phải tránh xa cô ấy ra, nếu không tôi không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu”

Ngôn Hoa dứt lời, Liz không còn một chút nhẫn nại ở lại đó nữa, bàn tay cầm tài liệu của cô run lên từng hồi, vì đau, vì nghẹn. Bao nhiêu tình cảm, bao nhiêu chờ đợi của mình giờ đây bị những lời nói lạnh lùng của Ngôn Hoa phủ nhận thành con số không, cố gắng nén không để nước mắt rơi, Liz đưa tập tài liệu trong tay về phía Ngôn Hoa, cùng lúc đó An Di cũng thành công từ chối được Willi bước tới gần, bởi vì không biết rằng Liz đã biết chuyện của mình và Ngôn Hoa cho nên cô giả vờ niềm nở chào hỏi hai người.

“Chào cô, chào giáo sư. Trùng hợp quá, hai người cứ thong thả ạ. Em đi trước” - An Di vụt cái đã chạy đi mất. Willi vừa mới tạm biệt cô xong lại nghĩ ra chuyện gì bèn xoay người đuổi theo cô, lúc đi ngang qua chỗ Ngôn Hoa và Liz thì tươi cười gật đầu chào.

Liz cười, một nụ cười đắng chát, cô đã lớn lên bên cạnh Ngôn Hoa, cùng anh trưởng thành nhưng cuối cùng một chút tình cảm anh cũng chẳng dành cho cô, ngược lại cô gái non nớt trẻ trung kia lại được anh yêu chiều hết mực, nực cười, rất nực cười: “Sinh viên của anh đều lễ phép thật... Đây là bệnh án của bác trai. Dì anh nhờ em đưa nó cho anh, tình trạng của bác thật sự không khả quan lắm, mong anh có thể bớt chút thời gian về thăm bác.”

“Khoan đã” - Ngôn Hoa gọi lại: “Cô mang về đi, chuyện của tôi không phiền đến cô”

“Trong đó còn có thứ hẳn là anh muốn xem” - Liz bỏ lại một câu rồi quay bước.

Ngôn Hoa ném tập tài liệu vào một góc rồi xuống xe, nhìn về dãy ghế cũ kĩ bên dưới tán cây tùng rộng lớn, An Di ngồi đó cười tít mắt trên tay bế một chú mèo tam thể nhỏ, nhìn trông có vẻ là mèo hoang, tên đeo bám kia thì đứng chống nạnh bên cạnh nhìn cô ngây ngất. Ngôn Hoa nhướn mày điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh bước đến gần. An Di đang mải mê vuốt ve bộ lông mềm mại của chú mèo con thì bất chợt một đôi giày Stefano Bemer xuất hiện trong tầm mắt, đôi giày da sáng bóng được đặt làm thủ công, nhìn qua cũng đủ biết chỉ có người thật sự giàu có mới có thể kham nổi một đôi giày xa xỉ thương hiệu này. Khí chất của người mang cũng không kém phần lịch lãm nho nhã. Bất chợt ngây người một lúc khi nghe thấy lời chào của Willi thì An Di mới từ từ ngước lên nhìn, ánh mắt sâu thẳm trong veo của ai đó nhìn cô chằm chằm khiến cô phút chốc như bị nhấn chìm trong mặt hồ phẳng lặng ấy.

“Ngôn... Giáo sư” - An Di ngập ngừng suýt thì gọi cả tên họ anh ra.

“Lớp trưởng? Trùng hợp quá gặp em ở đây, bài luận văn của em hình như có chút không ổn tôi muốn gặp em thảo luận một chút không biết em có tiện không?” - Ngôn Hoa vờ vịt hỏi.

“Em... em”

“Hay là đến nhà hàng xoay cạnh trường đi. Dù sao tôi cũng đang muốn dùng bữa, coi như em mời tôi, tôi giúp em chỉnh luận văn. Em là một trong những học sinh đặc cách thi vượt cấp, nên chú ý cô gắng một chút” - Ngôn Hoa nghiêm túc nói một tràng xong liền quay người đi luôn không cho An Di có cơ hội nói thêm gì nữa. Cô nhẹ nhàng đặt lại chú mèo con lên băng ghế rồi tạm biệt Willi xong liền nhanh chóng chạy theo Ngôn Hoa.

Một mình Willi đứng lại nhìn theo bóng hai người dần khuất sau cửa xe ôtô rồi bóng ôtô dần khuất sau cánh cổng lớn trường đại học. Trong đầu cậu không khỏi thắc mắc tại sao một sinh viên xuất sắc như An Di mà bài luận văn hết lần này đến lần khác đều có sai sót bị gọi đi chỉnh sửa. Nhìn lại thành tích sàn sàn của mình cậu lại ngán ngẩm lắc đầu, thật là khó nghĩ...

Ở trong xe, An Di im thin thít quan sát biểu hiện của Ngôn Hoa một lúc, sau khi chắc chắn rằng anh không giận cô mới nũng nịu nói chuyện với anh.

“Giáo sư à, thầy biết mà, em không có tiền thì làm sao mời thầy ăn được đây? Ngay cả em còn chưa ăn đây này, em rất đói đó. Thầy có thể thương hoa tiếc ngọc một chút bữa này đãi em ăn hay không?”

Ngôn Hoa không trả lời, An Di lại tiếp tục mè nheo: “Giận em sao? Giận em sao? Giáo sư... Sammm... Ngôn Hoa... Hoa Hoa... Tiểu Ngôn. Em sai rồi, em làm anh ghen sao? Em nhận lỗi đây, anh đừng làm mặt lạnh nữa mà... mà... mà”

Đèn đỏ nên Ngôn Hoa cho xe dừng lại. Anh đánh mắt nhìn An Di đang phồng má làm nũng, đưa tay sang véo mũi cô, anh nói: “Em quên là mình không thể động vào mèo sao? Không sợ tí nữa cần anh phải hô hấp nhân tạo cho à? Sau này còn không biết suy nghĩ như vậy nữa thì đừng trách anh giận em, bao nhiêu tuổi rồi vẫn ngốc như thế chứ?”

An Di gãi mũi trố mắt nhìn Ngôn Hoa vẻ dò xét: “Anh không ghen?”

“Không” - Ngôn Hoa thẳng thừng trả lời.

“Thật sự không?” - An Di hỏi lại lần nữa.

“Thật” - Ngôn Hoa khẳng định.

An Di im lặng xoay người nhìn ra cửa xe, anh không ghen cô nên vui chứ, tại sao lại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng thế này? Ngôn Hoa tất nhiên nhận ra được suy nghĩ của cô, anh cũng lặng thinh không nói, đến khi cô nhận ra hình như anh đi nhầm đường rồi mới ngây người hỏi xem anh thật sự muốn đưa cô đi đâu, rõ ràng là nói đi nhà hàng xoay gần trường mà, không nhắc thì thôi, nhắc tới bụng cô lại sôi lên ùng ục rồi...

“Anh lái xe hướng này định đi đâu?”

“Về nhà, anh nấu cho em”

An Di thần người, lẽ nào anh vẫn chưa về nhà sao, trên người anh vẫn là bộ quần áo ban sáng đây mà... Anh đợi cô?

“Anh... vẫn chưa ăn gì sao?” - An Di thấp giọng hỏi.

“Thế em đã ăn rồi?” - Ngôn Hoa quay sang lườm cô.

An Di lấp liếm trả lời qua loa: “Em ấy à? Em không thấy đói nhưng mà anh từ lúc xuống máy bay đến giờ vẫn chưa ăn...” - An Di còn chưa nói xong trống bụng lại đánh liên hồi khiến Ngôn Hoa đang tập trung lái xe cũng nén cười không được.

Anh gõ đầu cô: “Đói chết đến nơi mà vẫn còn giảo biện, ai mới vừa bảo không có tiền lại rất đói muốn anh thương hoa tiếc ngọc đưa đi ăn?”

“Em...” - Hai chữ “đói thật” bị cô nén lại. Đúng là cô đói sắp chết đến nơi rồi, tốt nhất là tránh để anh tiếp tục bóc mẽ mình thì cô nên im lặng thì hơn

...

Sau bữa tối, Ngôn Hoa ngồi trên sô pha xem tin tức, An Di vừa gội đầu xong thì ôm khăn bông chạy lại ngồi bệch trên sàn nhà chỗ sô pha Ngôn Hoa đang ngồi. Cô cười hì hì đưa khăn cho anh rồi nũng nịu: “Giúp em”

Ngôn Hoa đang chú ý xem tin tức, anh cầm lấy khăn bông An Di đưa lau tóc cho cô, đoạn cô dúi máy sấy tóc vào tay anh thì anh cũng cầm lấy sấy khô tóc cho cô. Cả quá trình anh chỉ chăm chăm nhìn vào màn hình TV trước mặt, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng người dẫn chương trình phóng sự huyên thuyên và tiếng máy sấy tóc ù ù.

An Di nhìn thấy anh thờ ơ như vậy thì chộp lấy điện thoại của anh để trên bàn giả vờ mở lịch ra xem. Cô nói: “Hôm nay là ngày hai mươi”

“Ừ” - Ngôn Hoa thuận miệng đáp.

“Hai hôm nữa là ngày hai mươi hai” - An Di đưa tay véo một cái lên chiếc cằm nhẵn nhụi vừa được cạo sạch râu của anh.

“Ừ”

“Ngôn Hoaaaaa” - Thấy anh vẫn không mảy may chú ý đến lời nói của mình thì An Di bắt đầu dỗi hét lên.

“Hôm nay là hai mươi, hai hôm nữa là hai mươi hai - sinh nhật anh, bốn hôm nữa là hai mươi tư - sinh nhật em” - Ngôn Hoa để máy sấy tóc sang bên, anh nhoài người ngồi xuống sàn bên cạnh An Di, bắt đầu nhìn cô chằm chằm.

“Thì ra anh đâu có quên. Cho nên...” - An Di vừa định nói đã bị Ngôn Hoa cướp lời: “Cho nên anh đã huỷ lịch trình cả tuần sau rồi”

An Di trố mắt nhìn Ngôn Hoa: “Không cần phải khoa trương đến vậy đâu, chỉ cần ba ngày thôi. Đi du lịch cùng em nhé?”

“Tại sao lại có nhã hứng đi du lịch thế? Đi đâu” - Ngôn Hoa nhướng mày giả vờ thắc mắc.

“Nơi cách thiên đường một bước chân - Maldives” - An Di cười tít mắt.

Ngôn Hoa nhếch môi cười: “Ai mới là người khoa trương đây?”

“Đi cùng em nhé? Người ta muốn lưu giữ kỉ niệm mà” - An Di khịt mũi tựa vào lòng Ngôn Hoa làm nũng.

Ngôn Hoa cúi đầu nhẹ nhàng thơm lên tóc An Di đầy yêu chiều: “Ừ. Lưu giữ kỉ niệm”

...

Tối đêm trước ngày lên máy bay đi Male, Gia Ân sang tìm cô tặng quà trước tiện thể giúp cô sắp xếp hành lí. Ngôn Hoa bận việc ở trường đại học vẫn chưa về, An Di đang loay hoay một mình thu xếp quần áo của cả cô và anh thì trông thấy Gia Ân lù lù xuất hiện trên tay khệ nệ một hộp quà to.

“Ha ha, đưa nhau đi hưởng thụ không gian thân mật riêng tư” - Gia Ân sán tới trêu chọc An Di.

“Lắm chuyện, hôm nay cậu rảnh rỗi thế có phải Tony đang bận ở phòng thực nghiệm không?” - An Di cũng không vừa, lập tức trêu lại.

“Thật ngại quá tớ chỉ thay mặt anh ấy mang quà của chúng tớ đến tặng cho hai người... tiện thể hóng hớt một chút” - Gia Ân nháy mắt.

An Di vào phòng tắm mang máy cạo râu của Ngôn Hoa xếp vào vali, cô ghét nhất là mấy sợi râu khó ưa của anh cho nên thứ này nhất định không được quên mang. Xong rồi cô mới cười nghi hoặc nhìn Gia Ân: “Ở đây có chuyện cho cậu hóng hớt sao?”

“Không phải chứ? Tình địch xuất hiện trong chính địa bàn chiếm hữu của mình cả một buổi chiều rồi mới rời đi mà cậu có thể ung dung nói là không có gì sao? Tên giáo sư trăng hoa của cậu đâu rồi?” - Gia Ân cau có nhìn An Di với vẻ mặt không tin nổi.

“Giáo sư trăng hoa gì chứ? Tình địch nào? Hôm nay sau khi tan học thì mình cùng chị họ của anh ấy đi mua quần áo cho con gái nhỏ của chị, chập tối mới về đến đây, còn anh ấy thì bây giờ vẫn đang bận việc ở trường.” - An Di lắc đầu cười.

Gia Ân phất tay: “Xuỳ, thảo nào cậu không biết. Đồ ngốc nhà cậu cứ dửng dưng như thế có ngày người ta nẫng đại giáo sư của cậu đi mất lúc nào không hay”

“Cậu nói nhăng nói cuội cái gì thế tớ chả hiểu nổi?” - An Di gãi đầu.

“Này này, nói cho mà biết này. Lúc chiều tớ trông thấy chủ nhiệm khoa của chúng ta, người mà cậu nói là thanh mai trúc mã với đại giáo sư nhà cậu đấy, cô ấy ngồi đợi ở tiệm cà phê cả một buổi chiều, trước khi đi còn giao lại thứ gì đó cho lão Vương quản gia rồi mới rời khỏi” - Gia Ân nhìn xuống chân thấy Happy đang kêu ư ử, tiện tay bế cậu ta lên vuốt ve bộ lông mềm mềm của cậu.

“Thì ra thứ chú Vương bảo tớ mang đưa cho Ngôn Hoa là của cô ấy sao?” - An Di có chút ngỡ ngàng.

“Là thứ gì?” - Gia Ân hiếu kì hỏi.

“Ừm... không có gì cả, chỉ là... là tài liệu công việc thôi” - An Di ấp úng.

“À, nhắc đến tài liệu mới nhớ, hôm nay Tony mượn con Maybach của giáo sư mới phát hiện có một tập tài liệu bị bỏ quên trên xe.” - Nói đoạn Gia Ân trỏ tay về phía Hoàng Tử đang cặm cặm cụi cụi hút bụi ở góc phòng: “Đưa cho tên đần ấy rồi”

Trông An Di có vẻ lơ đễnh Gia Ân mới huých vai cô một cái rồi thỏ thẻ rỉ vào tai cô: “Quà này đến đêm hãy mở, nhất định sẽ khiến hai người rất hài lòng”

An Di nhíu mày: “Là thứ gì phải nhất định mở vào buổi đêm?”

Gia Ân thả Happy xuống sàn, cô nhìn An Di nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Là thứ sẽ khiến buổi đêm lãng mạn càng thêm lãng mạn, mặn nồng càng thêm mặn nồng... Còn có thứ bảo vệ an toàn nữa... Trọn bộ”

Đầu mày An Di giật giật liên hồi, hai má sắp đỏ bừng đến nơi: “Cậu... cậu...”

“Tớ làm sao? Trông bộ dạng cậu ngượng đáng ghét chưa kìa? Đã sống cùng nhau rồi, lẽ nào nói đến chuyện này còn ngượng sao?”

“Tớ và anh ấy... trong sáng” - An Di bối rối.

Gia Ân bật cười: “Trong sáng á? Lẽ nào hai người vẫn chưa... ấy ấy sao?”

“Ưm... chưa”

Gia Ân chỉ nói đùa nào ngờ cô bạn ngờ nghệch lại trả lời thẳng thừng như thế khiến cô cũng không tin nổi: “Chưa á? Không phải đại giáo sư nhà cậu có vấn đề sinh lí gì chứ? Hằng đêm ngủ bên cạnh một mỹ nhân ngời ngời xuân sắc như cậu mà có thể... anh ta là thầy tu sao?”

“Cậu mới có vấn đề” - An Di đánh bộp vào vai Gia Ân.

“Nếu anh ta là “đàn ông” chính hiệu vậy chỉ có một lí do khác thôi” - Gia Ân vuốt cằm ra vẻ trầm ngâm: “Anh ta không muốn chịu trách nhiệm với cậu, là loại đàn ông chỉ muốn thử cảm giác chinh phục chứ không mặn mà trong chuyện tình cảm”

“Vớ vẩn” - An Di xua tay, có cậu mới nghĩ như vậy thôi.

“Cậu làm ơn đi đại tiểu thư à, thời này mà cậu còn nghĩ sẽ có chuyện “một tình yêu trong sáng và thánh thiện” hay sao? Càng yêu mãnh liệt thì ham muốn tình dục càng lớn, đặc biệt trong bối cảnh chỉ có hai người trong không gian riêng tư thì không thể cưỡng lại lòng mình được, đó là quy luật tự nhiên của con người rồi.” - Gia Ân đưa mắt nhìn An Di sắc mặt vô cùng tệ, cô cười khẩy vỗ vai An Di: “Được rồi, được rồi. Đại giáo sư nhà cậu là thánh nhân, vô dục cô cầu, tình yêu của hai người là tình yêu trong sáng và thánh thiện. Không thèm nói với cậu nữa, mau ngủ đi ngày mai đi chơi vui vẻ. Chúc hai người có ngày sinh nhật thật đáng nhớ” - Gia Ân đi được một đoạn ra đến cửa lại ghé đầu nhìn An Di chòng ghẹo: “Sẵn tiện... triển đi. Chủ động một chút không có gì quá đáng đâu”

“Biến thái” - An Di cầm chiếc dép bông đi trong nhà lên ném ra ngoài cửa. Ngôn Hoa vừa về tới đã nhìn thấy Gia Ân từ trong phòng mình vội vội vàng vàng chạy ra, vừa bước vào thì trông ngay gương mặt xám xịt của An Di đang lăm lăm chiếc dép bông trong tay, vút một cái ném thẳng về phía anh.

Ngôn Hoa nhanh mắt tránh sang bên, anh nhìn An Di với vẻ mặt khó hiểu, cô không nói gì chỉ quay mặt đi tiếp tục xếp quần áo. Anh bước đến phía sau cô, luồn tay ôm lấy bờ eo mảnh dẻ của cô, anh hỏi: “Ai dám chọc giận bạn gái xinh đẹp của anh thế? Có muốn anh lập tức bắt cô ấy thức đêm chỉnh lại bài luận văn đầy những lỗi chuyên ngành không? Thay em trút giận!”

“Giận anh đấy, anh đi mà chỉnh luận văn” - An Di vớ lấy cái móc quần áo xoay người lại đánh Ngôn Hoa.

“Giận anh? Anh đã làm gì đâu?” - Ngôn Hoa ngẫm nghĩ rồi lại nói tiếp: “Anh về trễ để em một mình xếp quần áo nên giận anh à?” - Hỏi xong anh lại sán tới bên cạnh An Di.

“Anh chưa tắm, đừng đến gần em, ngày mai lên máy bay sớm, em đi ngủ đây” - An Di nói rồi nhảy luôn lên giường kéo chăn trùm kín mít.

Ngôn Hoa cười bất đắc dĩ, lười biếng sang phòng tắm lớn nên anh bèn dùng luôn nhà tắm trong phòng mình. Trước khi đi anh còn cao hứng cởi áo sơ mi trùm lên mặt An Di trêu cô, khiến cô nổi đoá vò chiếc sơ mi mới sáng được chính mình là phẳng lì về phía Hoàng Tử đang sắp xếp lại kệ sách.

Ngôn Hoa tắm xong bò lên giường chui vào chăn dỗ dành An Di, cô nhất mực đá anh ra ngoài khiến Ngôn Hoa dở khóc dở cười: “Nha đầu ngốc à anh chịu thua rồi đừng bướng nữa, nói xem giận anh chuyện gì?”

“Được vậy anh đoán xem chiều nay ai đến tận đây tìm anh?” - An Di hằn học.

“Ai? Làm sao anh biết?” - Ngôn Hoa trả lời vô tội vạ.

“Là cô chủ nhiệm khoa, một người phụ nữ xinh đẹp, ngực to mông nở, quyến rũ yêu kiều. Là người “không phải thanh mai trúc mã” mà anh nói.” - Nghĩ đến thứ mà cô ta nhờ chuyển giúp cho Ngôn Hoa lại khiến cho An Di sôi máu, ban chiều cô còn tưởng đó là quà sinh nhật anh định tặng cô.

Ngôn Hoa thần người, tâm trạng có chút khó tả, hơn cả là giận, còn có một chút lo, anh hỏi: “Cô ta có chân, cô ta đến tìm anh là chuyện của cô ta, anh đâu có quan tâm chứ?”

“Cô ấy nhờ quản gia Vương chuyển cho anh một thứ, anh không quan tâm đó là gì à?” - An Di xoay người nhìn Ngôn Hoa nghiêm túc hỏi.

“Không” - Ngôn Hoa không mảy may suy nghĩ, đáp thẳng tuột.

“Cô ấy...”

Ngôn Hoa ngắt lời An Di: “Đừng để người khác phá hỏng tâm trạng hưởng thụ ngày sinh nhật vui vẻ của anh và em được không? Anh đã nói rồi, anh không quan tâm, em cũng không được phép quan tâm”

An Di nghẹn họng không nói gì thêm, không quan tâm cái khỉ gió nhà anh, nếu anh biết thứ cô ấy muốn đưa anh là một đôi nhẫn kim cương thì anh có còn không quan tâm nữa hay không? Lẽ nào cô ấy muốn thành toàn cho anh đến nỗi tặng quà sinh nhật là một đôi nhẫn nhìn sơ qua cũng đủ biết là không phải ai cũng kham nổi như thế này. Kẻ ngốc cũng đoán được cô ấy thầm yêu anh từ lâu rồi, chắc chắn là nhân cơ hội này muốn cưa đổ anh đây mà? Tiểu cô nương đây nhất định không tha cho anh nếu anh dám dây dưa với người khác... Hứ hứ hứ.

An Di tự mình độc thoại nội tâm, tự mình điều chỉnh tâm trạng xong rồi thì quay sang đấm ngực Ngôn Hoa thấp giọng hỏi: “Anh không có chuyện gì giấu em đó chứ?”

Ngôn Hoa có chút chột dạ, anh đưa tay xoa xoa gò má của An Di, thơm lên trán cô, anh đáp: “Không có”

An Di dẩu môi: “Thế thì còn được, bổn tiểu thư ghét nhất là bị người ta lừa dối, nếu để em phát hiện ra anh nói dối sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa”

“Thế lời nói dối thiện ý thì sao?” - Ngôn Hoa dang tay ôm An Di.

“Cũng không được” - An Di cọ mặt vào lồng ngực Ngôn Hoa, mùi hoắc hương khiến cô cảm thấy rất dễ chịu, cứ như thế này thì cô sẽ chìm vào giấc ngủ rất nhanh.

Ngôn Hoa thở dài... Bởi vì sợ làm tổn thương người khác cho nên mới có lời nói dối mang thiện ý, chân thành không có nghĩa là không được nói dối, ngay cả khi rất muốn, cũng khó mà nói ra sự thật. Sự thật là một tấm gương nhiều mặt. Đúng vậy, chúng ta luôn khó khăn chấp nhận một sự tổn thương, càng không muốn mang đến tổn thương cho người khác nhất là người mà ta yêu thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.