Hai người dừng lại ngắm hoàng hôn cạnh hồ Loch Ness, An Di ngây ngô hỏi Ngôn Hoa rằng anh có tin lời đồn đại về con thuỷ quái Nessie hay không anh chỉ cười trừ bảo rằng cô rất ngốc, ánh tịch dương đỏ thẫm phủ xuống mọi cảnh vật. Trời dần vào đêm, xung quanh trở nên lạnh hơn, An Di rúc mình trong vòng tay Ngôn Hoa.
_____
Nằm ở giữa thung lũng Glen Coe vắng vẻ, nơi đã từng xảy ra vụ thảm sát của gia tộc MacDonald dưới bàn tay độc ác của Campbells nổi tiếng vào năm 1692 nhưng đây là một trong số những nơi có phong cảnh đẹp đến mức ám ảnh nhất ở Vương Quốc Anh.
Trước mặt An Di là một nhà nghỉ bằng gỗ cỡ nhỏ cũ kĩ nằm chơ vơ ôm lấy vách núi, quan cảnh hoang dã mang nhiều nét hư ảo với những ngọn núi cao chót vót dài hàng dặm. Nơi đây thật sự gây ấn tượng rất mạnh mẽ với An Di, cô như đang được chứng kiến những gì hoang dã nhất, sơ khai nhất trên thế giới ở đây. Căn nhà nghỉ hiện ra trong làn sương chiều huyền ảo mà kì bí, ánh đèn vàng hắt ra từ ô cửa sổ dường như đang sửi ấm cho cảnh vật lạnh lẽo hoang vu.
Jack đi trước vào trong, Ngôn Hoa thấy An Di vẫn ngẩn người đứng nhìn ngang ngó dọc thì nắm tay cô, anh hỏi: “Sao thế?”
“Ở đây cũng có nhà nghỉ sao? Nơi hoang vu này...” - An Di lắp bắp.
Ngôn Hoa cười đáp: “Ừ, nó đã ở đây từ rất lâu rồi, thỉnh thoảng sẽ có khách vãn cảnh ghé lại, đa số chỉ có những người thích phượt môtô biết đến nơi này thôi.”
“Thế làm sao mà anh biết?” - An Di thắc mắc.
“Em đoán xem?”
“Lẽ nào anh cũng thích sao?” - An Di nhìn Ngôn Hoa, tỏ vẻ khó tin.
“Không thích, chỉ là trong một khoảng thời gian sốc nổi của tuổi trẻ thôi.” - Ngôn Hoa kéo tay An Di: “Còn đứng đây làm gì? Định không vào ư?”
An Di lắc đầu, đi theo Ngôn Hoa vào trong.
Một mùi gỗ âm ẩm cổ kính sộc vào mũi, không gian trở nên ấm ám hơn bởi chiếc lò sửi đang cháy rừng rực lửa đỏ, nhất thời chưa quen với không khí này, An Di chậm rãi điều hoà nhịp thở, Ngôn Hoa cười xoà xoa xoa đầu cô rồi chậm rãi đi đến quầy lễ tân trống rỗng, An Di đảo mắt một lượt không tìm thấy một bóng người nào cả ngoài cô và anh, anh chàng Jack cũng biến đi đâu mất, chợt có chút cảm giác sợ sệt, An Di phóng đến sau lưng Ngôn Hoa, níu lấy cánh tay anh.
Ngôn Hoa khựng lại, hình như anh vừa nhìn thấy gì đó, đằng sau chiếc bàn ở quầy rượu một cô nhóc năm sáu tuổi cười khì khì phóng ra ôm chầm lấy anh như đã nấp sẵn ở đó để đợi anh vậy.
“Sam
“ - Cô bé nũng nịu gọi.
Một cô bé tóc nâu xoã dài, gương mặt mũm mỉm đáng yêu, chiếc váy công chúa in hình kẹo lollipop nhí nhảnh rất dễ thương.
Ngôn Hoa dang tay bế cô bé lên, anh tươi cười véo lấy véo để vào đôi má phụng phịu ấy và hỏi: “Nina của chú đã lớn ngần này rồi sao? Càng lúc càng xinh nhỉ? Cho chú thơm cái nào” - Nói rồi anh đặt lên trán cô bé một nụ hôn đầy cưng chiều, và lại hỏi: “Bà đâu rồi?”
Cô bé kháu khỉnh trả lời: “Bà biết chú đến nên đang bận trong bếp làm thức ăn đãi chú. Sam à, Nina nhớ chú quá đi mất”
“Ừ, chú cũng nhớ Nina” - Ngôn Hoa lại cười.
“Trước giờ chỉ thấy cậu ta dịu dàng được với mỗi cô bé, à không, bây giờ còn có em nữa, cô nàng xinh đẹp” - Giọng nói của Jack từ sau truyền đến, anh ta bỗng dưng lù lù xuất hiện khiến cho An Di giật nảy mình. Rõ là nói tiếng Anh rất chuẩn thế mà bảo anh ta chỉ biết một chút tiếng Anh thôi sao?
“Em bao nhiêu tuổi nhỉ?” - Jack hỏi.
An Di định trả lời liền nhìn thấy Ngôn Hoa đang trừng mắt với Jack nên lại thôi. Anh bỏ cô bé xuống, kéo An Di đi xuyên qua quầy rượu nhỏ vào trong gian bếp, ánh đèn mờ heo hắt, mùi thức ăn thơm phức quyện cùng mùi phô mai tươi mới, một bà lão dáng người nhỏ nhắn phúc hậu đang luôn tay trở thức ăn trên bếp.
Ngôn Hoa khẽ bước đến gần định tiện tay giúp xem nồi soup trên bếp liền bị bà lão phát hiện ra ngay, bà quay lại xúc động ôm lấy Ngôn Hoa và luôn miệng gọi tên anh. “Sam, Sam, Sam... hơn hai năm rồi rốt cục cũng nhớ đến bà già này, cậu quay lại rồi”
“Quay lại rồi, đã thấy nhớ đồ ăn bà làm rồi” - Ngôn Hoa đáp.
Bà lão nhìn thấy An Di, ghé bên tai Ngôn Hoa thì thầm: “Rất xinh đẹp”
Ngôn Hoa cong khoé môi, ánh mắt ngập tràn ý cười: “Đúng vậy, rất xinh đẹp, bà có ưng không? Làm cháu dâu của bà được rồi chứ?”
“Được được, ta rất thích” - Bà lão gật gù.
An Di thoáng chốc đã đỏ mặt, tự dưng lại liên tưởng đến tình huống bây giờ giống như... đi gặp trưởng bối. Hai người yêu nhau, anh dẫn cô về ra mắt, gia đình anh ưng thuận rồi hai người sẽ kết hôn, thế là họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, một kết thúc viên mãn.
“Này, nghĩ gì thế?” - Ngôn Hoa bẹo má An Di khiến cô bừng tỉnh mộng. “Lại đây” - anh ngoắc tay gọi.
“Chào bà, cháu tên là Alice ạ!” - An Di lễ phép gật đầu.
“Ừ, cháu thật là ngoan, hai đứa ra ngoài đợi nhé, bà làm bữa tối cũng sắp xong rồi”
“Vậy cháu đưa cô ấy đi *trải nghiệm* một lúc” - Ngôn Hoa nháy mắt với bà lão.
“Trời sắp tối rồi đừng đi xa quá đấy, cẩn thận nhé. À, bảo bối của cháu thằng nhóc Jack vẫn giữ gìn rất kĩ lưỡng lắm” - Bà lão nháy mắt đáp lại Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa lại dẫn cô đi ra phía sau căn nhà nghỉ, chỗ gara để xe có một căn phòng nhỏ, cánh cửa cũ kĩ được mở ra vang tiếng kẽo kẹt. Đèn vừa được bật sáng đập vào mắt An Di là một chiếc môtô thể thao màu đen bóng loáng. Ngôn Hoa cẩn thận bước đến mở tấm nhựa trong suốt phủ lên chiếc xe ra, nhìn ngắm từ đầu đến cuối một lượt rồi cất giọng gọi Jack.
Jack nhanh chóng trờ tới mang chìa khoá đưa cho Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa chau mày: “Hai vết xước này...?”
“Thật ngại quá, tháng trước đem đi bảo trì giúp cậu, sẵn tiện làm một chuyến, không cẩn thận làm xước một chút” - Jack ái ngại gãi đầu.
“Cậu được lắm” - Ngôn Hoa giật lấy chìa khoá trong tay Jack, leo lên xe, đội chiếc mũ bảo hiểm to đùng vào và khởi động máy.
Vẫn sơ mi trắng, vẫn phong độ ngời ngời nhưng giờ phút này trông anh lại thêm mấy phần bụi bặm mang chất của một tay chơi thứ thiệt. Jack đưa cho An Di một chiếc mũ bảo hiểm rồi ra hiệu bảo cô leo lên xe.
An Di có chút ngập ngừng, mặt trời đã sắp xuống núi rồi anh còn muốn đi sao, ở đây hoàn toàn không có đèn đường, địa hình lại hiểm trở...
Ngôn Hoa rồ ga ý muốn hối thúc. An Di bấm bụng nén sợ leo lên xe, Jack giơ ngón tay cái về phía cô, tươi cười bảo: “Một đôi hoàn hảo”
...
Chiếc mô tô tăng tốc chạy vùn vụt trên con đèo vắng, gió lạnh buốt bay thổi làn tóc An Di, bóng dáng những ngọn núi thấp thoáng ẩn hiện, đến những khu đồi nằm bên nhau cuồn cuộn ôm lấy vách núi, mang một vẻ đẹp hoang sơ của vùng đồng hoang gồ ghề hoang dã và những cánh đồng hoang đầy những cây bụi kề bên những tường đá sừng sững, cảnh vật cứ thế như cuốn phim chiếu nhanh lướt qua trước mắt An Di. Một cảm giác rất thỏa mãn, rất vui vẻ, được hoà mình vào trong cuộn gió, sự yếu đuối sợ sệt và những nỗi niềm phiền muộn cũng theo đó mà vụt biến.
Thì ra đây chính là cảm giác mà tốc độ khiến cho con người ta mù quáng, phút chốc có thể quên đi bản thân, quên đi cuộc sống. Bây giờ thì An Di cô đã biết rồi, biết vì sao anh lại thích tốc độ như thế.
Một chút bốc đồng, một chút đơn độc, nhưng có như thế thì người khác mới không đuổi kịp mình, không nhìn thấy mình, không biết mình là ai. Bản thân có thể tự do tự tại thể hiện nội tâm chân thật nhất, khát vọng nguyên thuỷ nhất.
Ngôn Hoa càng tăng tốc, hai cánh tay nhỏ từ phía sau càng siết chặt lấy anh hơn, trái tim chìm đắm trong hạnh phúc lớn lao mà đơn giản trong khoảnh khắc này.
Hai người dừng lại ngắm hoàng hôn cạnh hồ Loch Ness, An Di ngây ngô hỏi Ngôn Hoa rằng anh có tin lời đồn đại về con thuỷ quái Nessie hay không anh chỉ cười trừ bảo rằng cô rất ngốc, ánh tịch dương đỏ thẫm phủ xuống mọi cảnh vật. Trời dần vào đêm, xung quanh trở nên lạnh hơn, An Di rúc mình trong vòng tay Ngôn Hoa.
An Di được Ngôn Hoa ôm trong lòng, ngước mặt lên liền nhìn thấy ngũ quan anh tuấn hoàn mỹ tựa như tượng khắc mà Thượng đế đã ban tặng cho người đàn ông của cô, chiếc cằm thon gọn nhẵn nhụi hình như có thêm và sợi râu lún phún mới mọc, đôi môi mỏng đầy quyến rũ kia ma mị thu hút cô, An Di động lòng, nhón gót định hôn anh nhưng chiều cao của cô so với anh thì còn thiếu một chút, thế là hôn chụt một phát lên yết hầu của Ngôn Hoa.
Ngôn Hoa cũng vô thức giật mình, cúi nhìn An Di, khoé môi giật giật không nói nên lời.
An Di xấu hổ chỉ biết cười hìhì.
Ngôn Hoa nao nao, trái tim đột nhiên len lỏi một cảm xúc khó tả, anh nói giọng khàn khàn: “Này đồ ngốc, em có biết hôn yết hầu của đàn ông là hành động khiêu khích dục vọng của họ không?”
An Di trố mắt, biểu cảm vô tội vạ: “Em... em muốn hôn môi cơ. Ai bảo anh cao thế làm gì?”
Ngôn Hoa nhếch mép cười, xấu xa nhìn vào cánh môi anh đào của An Di, thấp giọng: “Bất kể là em hôn ở đâu... cũng đều khiêu khích dục vọng của anh cả, biết không?”
“Em... không...”
An Di chưa kịp trả lời, làn môi lạnh giá của Ngôn Hoa đã đáp xuống, chìm đắm trong hơi thở ấm áp của cô.
...
Lúc Ngôn Hoa và An Di quay trở lại nhà nghỉ trời đã tối hẳn, cả một vùng hoang vắng chỉ tồn tại ánh đèn duy nhất từ trong ô cửa nhỏ hắt ra, trong nhà xe rỗng tuếch bỗng đâu xuất hiện năm sáu chiếc ôtô mới coóng, hình như là lúc hai người đi đã có thêm một tốp khách đi phượt mới đến. Bên trong ồn ào náo nhiệt hẳn lên.
Vào trong, An Di để ý thấy nhóm khách có khoảng mười người, họ đều đang ngồi quây quần ở quầy rượu, đa số là những thanh niên trẻ ăn bận rất thời thượng, quần da, áo jacket đều d6ẽ dàng nhìn ra là hàng hiệu, hai cô gái ngồi ở góc trong cùng, thân hình có thể được coi là vô cùng “bốc lửa”, trang phục trên người lại có phần khiêu gợi, anh chàng Jack thì rất nhiệt tình chiêu đãi họ.
Vừa nãy khi Ngôn Hoa vừa bước vào An Di nhìn thấy một trong hai cô gái đó, cụ thể là cô gái với mái tóc nhuộm màu đỏ rượu, cô ấy di chuyển ánh mắt lướt qua An Di một lượt rồi... nháy mắt với Ngôn Hoa, cô có thể xem đây là hành động “gạ gẫm” người đàn ông của cô hay không?
Nếu xét về ngoại hình thì... An Di thở dài nhìn xuống ngực mình rồi nhìn người phụ nữ kia, miệng lẩm bẩm: “Chắc chắn không bì được”
“Cái gì mà không bì được?” - Ngôn Hoa cất giọng hỏi.
“Hả? Ơ... không có gì” - An Di xấu hổ lẩn tránh ánh mắt của Ngôn Hoa.
Jack nương theo ánh mắt người phụ nữ đối diện, bây giờ mới trông thấy hai người đã về, anh ta nâng ly rượu trên tay về phía Ngôn Hoa nhưng lại bị anh làm lơ. Anh dắt cô trở lại gian bếp khi nãy, cô bé Nina đáng yêu đang bận giúp bà trang trí đĩa thức ăn trên bàn, bởi vì chiếc bàn hơi cao cho nên cô bé phải kiễng chân, bàn tay nhỏ đang tỉ mỉ xếp cà chua bi thành hình trái tim vòng xung quanh một lát thịt bỏ lò trông vô cùng ngon mắt.
Ngôn Hoa bước đến bế bổng cô bé lên: “Để chú giúp cháu”
An Di cũng vui vẻ đi đến bên cạnh bà cụ giúp bà bày bát đĩa ra, nhân tiện thì thầm nói nhỏ với bà cụ: “Anh ấy trông rất thích trẻ con bà nhỉ?” - Cô bỗng nhớ đến cậu nhóc Tom kháu khỉnh, anh cũng rất cưng chiều cậu chàng nghịch ngợm ấy còn gì.
Bà cụ cười hiền từ đáp lại: “Ừ, trông cậu ấy lạnh lùng cao ngạo như thế nhưng thực chất lại là một người đàn ông rất dịu dàng và ngọt ngào, là kiểu người *ngoài lạnh trong nóng*, là một nam nhân tốt, bé con, cháu hãy trân trọng tình cảm của cậu ấy, bà thấy được sự chân thành mà cậu ấy dành cho cháu”
“Vâng ạ” - An Di cụp mắt, sao cô lại không biết điều này cơ chứ, sự lạnh lùng của anh, sự dịu dàng của anh, cả tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô.
“Thôi được rồi, hai đứa đi tắm rửa trước đi rồi ra dùng bữa... à bà quên nói nữa, hôm nay lại có khách rồi, chỉ còn một phòng đơn mà trước đây Sam hay dùng thôi, hai đứa dùng tạm nhé?”
Ngôn Hoa xua tay: “Không sao đâu, có là được rồi”
_________