Chương 80. Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông
Đêm vắng chỉ còn hai người đàn ông. Quốc Huy ngồi xuống dưới đất, nói: “Cậu cũng ngồi xuống đi.”
Minh Huy nhìn Quốc Huy một cái, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh. Hai
người ngồi cách nhau cũng không có xa lắm. Minh Huy lên tiếng trước:
“Anh muốn nói chuyện gì cứ nói thẳng ra.”
“Được, nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không dài dòng nữa. Dạo này anh
làm công việc gì? Thấy Bảo Khang dạo gần đây mỗi khi về nhà thường không tươi cười, anh đã nghỉ dạy ở trường rồi sao?”
Minh Huy chau mày nhìn sang người bên cạnh: “Anh còn biết được thông tin gì về tôi?”
Quốc Huy cười: “Chút ít.”
“Cậu theo dõi tôi?”
“Cậu nghĩ tôi có rảnh hơi mà đi theo dõi anh?” Dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Anh nghĩ sao tôi lại về Việt Nam đúng lúc này?”
Minh Huy suy nghĩ một chút, trong đầu liền hiểu ra vấn đề, cười nhếch môi: “Thì ra chính là như vậy.”
Quốc Huy nói tiếp: “Ba Bảo Khang thật ra vẫn phản đối chuyện này. Bên
ngoài ông ấy im lặng như vậy không có nghĩa là ông ấy đang dần chấp
thuận chuyện này. Ông ấy muốn tôi về đây dẫn Bảo Khang đi qua nước ngoài cùng với tôi. Lời hứa của ông ta với cậu chỉ là một cách để đánh lạc
phương hướng của cậu thôi.”
Minh Huy thật ra cũng từng cảm thấy nghi ngờ về giao kèo giữa anh và ba
Bảo Khang, nhưng có nghĩ cũng không thể nghĩ một người như ông ấy cũng
có thể tính toán ra những chuyện như thế này. Chuyện này cũng xuất phát
từ tình yêu thương con cái sao? Minh Huy có cảm giác cười không nổi nữa
rồi. Anh nhìn ra phía xa, tất cả chỉ là bóng đêm tĩnh lặng: “Sao cậu lại nói cho tôi biết chuyện này? Cậu không sợ tôi sẽ phá hoại kế hoạch của
hai người sao?”
“Không phải của hai người, chỉ là của bác ấy thôi. Tôi cũng muốn đưa Bảo Khang đi, nhưng mà khi thấy hai người lúc bên nhau như vậy, lại thêm
những cảm xúc gần đây của Bảo Khang khi không gặp được anh, tôi biết dù
có chia cắt được hai người cũng không thể chia cắt được tình cảm này.
Tôi thật không muốn làm tội nhân thiên cổ.”
“Thế anh định làm gì?”
Quốc Huy ngáp một cái, rồi nói: “Hiện tại tôi cũng chưa biết.”
Minh Huy tìm được một cục đá bên cạnh, cầm lên, ném nó thật mạnh về phía trước: “Dù anh có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không để anh mang Bảo
Khang đi.” Khẩu khí lại kiên quyết và mạnh mẽ như vậy.
Quốc Huy đặt tay lên vai của Minh Huy: “Tôi chờ cậu bảo vệ người mình
thương như thế nào.” Ngáp một cái: “Ba mẹ anh chắc hẳn cũng biết chuyện
này rồi?”
“Ừ. Chỉ là hiện tại chưa đồng ý thôi, chuyện tương lai còn chưa thể nói trước được.”
“Cũng không thể trách bọn họ được. Có ba mẹ nào mà muốn con mình như vậy chứ?”
Minh Huy lập tức phản ứng: “Như vậy? Như vậy thì đã sao? Tôi thấy chuyện này cũng bình thương thôi, người đời đúng là quá bảo thủ rồi, họ chỉ
nghĩ đến cảm xúc của họ.”
“Anh bạn à, đa số vẫn thắng thiểu số. Cậu có bao giờ nghĩ đến tương lai của hai người?”
Minh Huy không cần suy nghĩ gì thêm: “Sẽ rất hạnh phúc.”
“Thật sao?” Quốc Huy nói tiếp: “Thế cậu có nghĩ đến cuộc sống sẽ ra sao
nếu như chỉ cần hai người ở cạnh nhau sẽ bị người khác chỉ trích, xa
lánh?”
“Tôi không cần thiết phải quan tâm đến họ.”
“Nhưng Bảo Khang thì sao? Em ấy dù sao cũng không lạnh lùng và dũng cảm như cậu.”
Câu nói này làm cho tim Minh Huy nhói lên, bóp nghẹt lại. Những gì mà
Quốc Huy nói cũng chính là điều anh lo lắng nhất. Giờ phút này anh không nói nên lời.
“Nhưng mà cậu yên tâm, chỉ cần có cậu, em ấy có thể.”
“Anh biết?”
“Bảo Khang của hiện tại khác rất nhiều so với trước kia rồi. Tôi nhận rõ điều đó. Còn vài tháng nữa em ấy sẽ tốt nghiệp, và chuyện gì tới sẽ
tới. Theo như mục đích của tôi về đây, tôi sẽ mang em ấy đi. Còn mang
được hay không phụ thuộc rất nhiều vào cậu.” Nói xong đứng lên, ngáp một cái nữa: “Tôi buồn ngủ rồi, về đây. À, tôi không biết cậu dạo này làm
gì, nhưng cậu cũng nên dành chút thời gian gọi điện hay nhắn tin cho Bảo Khang đi.”
Quốc Huy rời đi, Minh Huy ngã lăn ra đất, nằm ngước lên trời như có điều suy nghĩ, sau đó quật sức lên, đuổi theo Quốc Huy: “Tôi sẽ không để cậu hay bất kì ai mang Bảo Khang đi dễ dàng như vậy.”
Về tới trước cổng nhà, liền thấy Bảo Khang vẫn còn đứng đó, dùng ánh mắt biết cười rạng rỡ chào đón hai người. Bảo Khang không thể chờ đợi hơn
nữa, chạy lại gần Minh Huy, nhìn khắp người anh ta, sau khi thấy lành
lạnh thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Minh Huy giọng điệu trách móc: “Sao em còn chưa ngủ? Anh đã bảo em không chờ tên đáng ghét kia rồi mà.”
Bảo Khang còn hí hửng: “Em không ngủ được. Em chờ anh thôi chứ nào có đợi anh ấy.”
Quốc Huy thiếu chút nữa nôn ối: “Anh về đi, chúng tôi phải ngủ rồi.”
“Đêm nay tôi ngủ lại đây.”
“Tùy anh vậy.” Quốc Huy là một tên vô cùng háo ngủ, một khi đã buồn ngủ
hay ngủ rồi thì giống như là mọi thứ trên thế giới này đều không liên
quan đến mình.
Bảo Khang vui mừng chỉ kém không có nhảy dựng lên: “Anh ở lại cùng em thật sao?”
Minh Huy nhún nhún vai đi vào trong nhà, như một cách để trả lời.