Chương 34: Giận
Bảo Khang suốt đêm đó đau đớn không ngủ được. Từng vết sẹo dày xé tâm can cậu. Cậu khóc thầm, khóc không cho ai biết, nghe thấy. Cậu cảm thấy cả thế giới như đã bỏ rơi mình, cảm thấy cả thế giới như đang sập xuống. Cậu giận Minh Huy nhiều lắm, nhưng cũng không một lời oán trách vì nguyên nhân cốt lõi không nằm ở anh ta.
Hôm nay Bảo Khang đến trường trong tình trạng vô cùng mệt nhọc. Cơn đau tuy có dịu đi, nhưng nó vẫn còn âm ỉ. Đi tới đâu, ai cũng chú ý cậu. Tựa như miếng băng trên người cậu như là một thứ gì đó rất lạ vậy. Hổ thẹn vô cùng, Bảo Khang nhanh bước vào lớp.
Vào đến lớp nào ngờ đâu yên phận, Bảo Khang không ngờ rằng bạn bè lại chơi tốt đến độ chọc cậu ra mặt luôn. Cậu có chút suy nghĩ bi quan, nghĩ rằng người tốt trên đời này chỉ có mẹ của cậu.
Cậu không thèm nói chuyện với ai, chỉ lặng thinh ngồi đó như khúc gỗ khô.
“Bảo Khang! Lên phòng giáo viên có việc kìa!”
Lớp trưởng thông báo với Bảo Khang. Cậu ta nghe vậy, có chút phiền hà. Đang giữa lúc này mà thầy cô nào muốn gặp mình vậy?
Bảo Khang lê từng bước lượm thượm, cuối cùng cũng xách mông đến trước phòng giáo viên. Không ngờ, người muốn gặp Bảo Khang lại là Minh Huy. Đang lúc này, Bảo Khang có ý bỏ chạy nhưng đã bị Minh Huy níu áo lại.
-Này! Sao lại tính bỏ chạy như vậy?
Bảo Khang đẩy nhẹ tay Minh Huy ra:
-Thầy tìm em có việc gì không?
-À...Chuyện tối qua...
-Chuyện tối qua thầy đừng nhắc tới nữa. Em không muốn nghe. Nếu thầy gặp em chỉ vì chuyện này thì em xin phép được về lớp.
Minh Huy hiểu được tâm lí của Bảo Khang lúc này:
-Cho thầy xin lỗi! Nếu thầy không nóng nảy thì đâu có...
-Không phải tại thầy đâu ạ! Thưa thầy em về!
Bảo Khang vừa dứt lời, nhanh chóng gật đầu rồi định về lớp.
“Á...”
Bảo Khang ôm tay la một cách đầy đớn đau. Chưa kịp bước bước đầu tiên, cậu đã bị Minh Huy anh ta kéo lại. Nhưng không may, Minh Huy lại nắm ngay tay bị đánh trúng của Bảo Khang với sức kéo kha khá mạnh. Minh Huy lo lắng ra mặt:
-Em...vẫn còn đau à?
Bảo Khang rươm rướm nước mắt:
-Không...sao...đâu...ạ!
Tiếng nói chịu ảnh hưởng của tiếng nấc, nên không được suôn sẻ mà đứt khúc, gập ghềnh.
-Đừng có giấu thầy! Lại đây, cho thầy xem nào!
Bảo Khang lau giấu nước mắt, vội vã đi về lớp mặc cho thầy Minh Huy anh ta đang mải miết nhìn theo.
Thấy như vậy, Minh Huy lại càng trách mình hơn, nhận tất cả lỗi là của mình: Tất cả là lỗi tại thầy. Thầy xin lỗi em Bảo Khang à! Hãy hiểu cho thầy.
Minh Huy thở ngắn thở dài chán trường...
Bảo Khang tình trạng ngày càng tồi tệ hơn. Cậu không muốn về lớp nữa, bởi vì trong mắt cậu lúc này đều rất chán. Nơi mà cậu có thể đi ngay lúc này, không nơi nào khác ngoài khuôn viên sau trường. Cậu ngồi đó, lại trầm ngâm. Đôi lúc lại sờ vào vết thương trên người mình, rồi há miệng đau đớn, trong rất đáng thương.
Minh Huy đứng ở đằng xa đi lại gần:
-Sao lại ngồi ở đây? Xem kìa, trông em còn đau lắm!
Bảo Khang nhìn thấy mặt Minh Huy, như gặp phải thú lạ, tìm cách tránh xa. Bảo Khang không màn đến hậu quả, bỏ qua lời nói của Minh Huy, đi thật nhanh về lớp. Minh Huy hiểu nên cũng không đuổi theo, chỉ làm mọi chuyện trở nên phức tạp mà thôi.