Chương 17. Giáng Sinh Đặc Biệt
Những ngày se lạnh đang bắt đầu về. Mùa đông đã bắt đầu từ lâu nhưng mãi đến khoảng cuối tháng 12, mọi người mới bắt đầu cảm nhận được cái giá lạnh của nó. Bảo Khang thật sự thích mùa đông, thích một cách nghiêm trọng. Bảo Khang từng ước mỗi buổi sáng dậy đều có thể nhìn thấy tuyết rơi, nhưng cậu cũng biết rằng điều đó không thể trở thành hiện thực tại cái đất nước này. Cậu cũng mơ ước có được một người quan tâm mình trong những ngày này, một điều rất lãng mạng. Minh Huy thì cũng thích mùa đông nhưng có phần hiện thực hơn, không quá mơ hồ. Cậu thích mùa đông vì cái dịu nhẹ, lành lạnh dễ chịu của nó.
Hôm nay rong ruổi suốt đoạn đường dài hơn hai cây số, Bảo Khang đã thấm mệt. Cậu ta đang đi mua đồ ông già nô-en trong một cửa hàng đồ khá sang trọng. Chuyện sẽ chẳng thể bàn nếu như Khang không mua những hai bộ. Một bộ dành cho cậu, còn bộ kia? Cậu định mua tặng ai hay mua giúp người ta? Gương mặt Khang lúc này nhìn bí hiểm hơn bao giờ hết, chắc chắn đang âm mưu một kế hoạch gì đây.
Minh Huy đang ung dung ngồi uống cà phê, đọc sách cạnh cửa sổ mà ngoài kia là một không gian vô cùng thoáng đãng, làm dịu lòng người.
“Alô!”
Điện thoại reo đúng lúc nguồn cảm khúc dâng trào nên Minh Huy có chút khó chịu.
“Thầy đang làm gì vậy?”
Minh Huy chợt nhận ra giọng của Bảo Khang, cảm xúc khó chịu liền mất đi: “Đang đọc sách thôi em. Mà gọi thầy có gì không?”
Giọng Bảo Khang bên kia đầu dây bắt đầu có chút e ngại. Cậu đang định làm gì mà có vẻ bí mật?
“Mai thầy có đến nhà em dạy kèm không?”
“Em không muốn nghỉ xả hơi sao?”
“Dạ không thưa thầy. Mai thầy nhất định phải đến, em có cái này tặng thầy!”
“Ừ, thầy sẽ đến.”
“Dạ, vậy thầy đang làm gì thì làm tiếp đi ạ.”
“Ừ, chào em.” Minh Huy cúp máy, trong lòng đặt chút nghi vấn về thứ mà Bảo Khang sẽ tặng mình ngày mai. Anh ta nghĩ thầm: Bảo Khang em ấy đúng là người bí hiểm. Anh tiếp tục đọc sách. Cuốn tiểu thuyết mà anh ta đang đọc mang tên 50 sắc thái, một bộ tiểu thuyết bán chạy nhất hiện nay trên thế giới.
Đúng như lời hứa, hôm nay Minh Huy đã trở lại với việc làm gia sư. Anh ta đứng trước cổng nhà Khang bấm chuông, trong lòng tự dưng hồi hộp một cách phi thường. Bảo Khang trên phòng nghe tiếng chuông sớm biết được là anh ta nên ráo riết chạy xuống mở cổng.
“Chào anh!- Bảo Khang nở một nụ cười thật tươi.”
“Chào em!”
Lúc này Minh Huy muốn hỏi liền về lí do tại sao hôm nay cậu Bảo Khang lại kêu mình nhất thiết phải đến dạy, nhưng vì hiện cảnh không tiện nên anh ta lại thôi. Chào người lớn xong, anh ta mới cùng Khang lên phòng.
“Này nhóc, có chuyện gì mà bắt buộc anh phải đến vậy?”
Bảo Khang hí hửng: “Dạ, là chuyện rất quan trọng. Hãy nhắm mắt lại, đến khi nào em nói mở thì mới được mở ra.”
Minh Huy đăm đăm nhìn thẳng vào mắt Khang: “Tại sao lại phải làm vậy?”
Bảo Khang nhún nhún vai, dùng con nít kế để dụ dỗ đàn ông, không dụ dỗ thầy giáo hot boy: “Thầy… mà không! Anh nhắm mắt lại đi. Nhắm lại đi mà! Anh sợ em làm gì anh sao?”
“Được rồi! Hài lòng chưa?”
Đi kèm lời nói là hành động. Minh Huy anh ta đã nhắm mắt lại đúng yêu cầu của Bảo Khang.
“Không được ăn gian đấy nhé anh!”
“Bộ nhìn anh gian lắm à?”
“Không có!”
Bảo Khang cầm trên tay một món quà, đứng trước mặt Minh Huy, tầm xa chỉ khoảng nửa mét: “Teng… teng… teng… tèng! Mở mắt ra đi, đây là của anh!”
Minh Huy từ từ mở mắt ra, dường như anh ta cũng háo hức. Phía trước mặt anh là một bộ đồ nô-en mới toanh.
“Dành cho anh?” Mắt mở to có lẽ vì không tin.
“Vâng!” Bảo Khang lại cười.
“Nhưng… sao lại tặng nó cho anh?”
“Vì anh phải mặc nó!”
“Tại sao?”
“Anh chẳng phải đã hứa nếu em đạt kết quả cao sẽ dành tặng bất cứ gì mà em muốn, nằm trong khả năng của anh mà?”
“Đúng là vậy nhưng… em đã… đạt kết quả cao rồi sao?” Ánh mắt đầy hoài nghi.
Bảo Khang không trả lời, chỉ gật đầu nhè nhẹ thôi. Hành động này của cậu càng khiến Minh Huy vỡ òa hơn nữa vì vui mừng. Kìm nén cảm xúc của mình, Minh Huy đổi giọng tựa như đang ở trong lớp: “Chắc chắn môn Toán của thầy em lại điểm thấp rồi?”
“Không! Tuy không cao nhưng cũng không quá tệ. 8 điểm cơ đấy!”
Minh Huy xoa đầu Bảo Khang, thái độ trìu mến, hài lòng: “Làm tốt lắm!”
Bảo Khang đỏ hết cả mặt mày, biểu cảm hết sức ngượng ngạo, hành động hết sức lúng túng: “Thế còn món quà của em, thầy có tặng được không?”
“Được, tất nhiên là được! Em muốn quà gì?”
“Em… muốn thầy mặc bộ đồ này cùng em đi chơi vào đêm Giáng sinh!”
Lời nói vừa rồi của Bảo Khang trôi qua thật mau, nhưng nó như một cú sấm to đùng vào tai của Minh Huy. Anh ta không cử động như người chết đứng, mặt mày không chút biểu cảm, duy chỉ có ánh mắt là nhìn đắm đuối vào Khang. Bảo Khang nhìn trạng thái lúc này của Minh Huy cảm thấy có chút lo ngại, sợ hãi. Cậu ta không thể đoán trước được điều gì nhưng trong lòng đang thất vọng và tự an ủi mình chấp nhận lời từ chối: “Nếu thầy không thích thì thôi vậy!”
Nhanh như một cơn điện, cơ mặt Huy bắt đầu dãn ra, nụ cười bắt đầu xuất hiện đầy kiêu sa, tay chân thì cũng bắt đầu không thể kiểm soát mà vịn lấy tay Khang: “Sao lại không được chứ! Thầy sẽ đi chơi cùng em! Mặc dù thầy cũng có nhiều lời hẹn đi chơi trong đêm Giáng sinh.”
Bảo Khang nghe nói vậy, mừng vui khôn xiết, nhảy dựng cả lên. Khắp gian phòng tràn ngập tiếng cười đùa.