Chương 54. Thảo Vân
Bảo Khang sáng thức dậy đã không thấy Minh Huy bên cạnh, có chút nhớ nhung. Cậu ngờ nghệch nhớ lại cảm giác của
đêm hôm qua, mùi hương, hơi ấm của anh ta vẫn còn đây.
Minh Huy đi về nhà, nhận được cuộc gọi của bà xã phu nhân nhưng không tiện trả lời.
Thấy trong nhà có khách, mới sáng sớm không biết có ai tới, Minh Huy thật
không ngờ rằng đó lại là Thảo Vân. Riêng về cô gái tên Thảo Vân này vừa
thấy Minh Huy đã mừng rỡ đứng lên vẫy tay chào. Minh Huy cũng có gì đó
gọi là vui khi gặp lại người em gái hàng xóm cũ nên cũng nở nụ cười đáp
lại.
“Đã lâu không gặp! Nhìn anh vẫn đẹp trai như ngày nào!”
Quả thật Thảo Vân có một giọng nói dịu dàng, thanh thoát đến mê hoặc lòng
người. Lại thêm cô ta đúng là một mỹ nhân khỏi chê vào đâu được.
Minh Huy nghe nói vậy liền cười: “Em cũng xinh đẹp như ngày nào thôi!”
Ba mẹ Minh Huy có vẻ hài lòng: “Con mau thay đồ rồi chở Thảo Vân đi ăn sáng đi.”
Minh Huy thấy vậy đoán biết được hai người muốn sắp đặt cho mình và Thảo Vân tiến tới hôn nhân, trong lòng thấy khó chịu nhưng không để lộ ra ngoài, cũng vì muốn giữ thể diện cho gia đình.
Theo ý ba mẹ, Minh Huy chở Thảo Vân tới một nhà hàng ở trung tâm thành phố ăn sáng.
“Mời em dùng bữa!”
Thảo Vân cười: “Anh...vẫn đúng là người lịch sự như thưở trước.” Trong giọng nói có chút chạnh lòng. Quan hệ giữa hai người bình thường đến mức anh
phải luôn dùng phép lịch sự với mình sao? Không thể gần gũi, tự nhiên
hơn sao?
Nhắc tới đây, hai người có vẻ khá hào hứng ôn lại kỉ niệm xưa. Dường như không ai quên đi bất kì chi tiết nào.
“Lời hứa năm xưa… anh… còn nhớ không?”
Thảo Vân ngại ngùng. Minh Huy khó xử: “Anh... Làm sao có thể quên chứ! Nhưng đó cũng là chuyện thời bé thôi em à.”
Cô gái có chút tâm tư: “Chỉ vì anh nói lớn lên sẽ lấy em làm vợ mà em chờ
anh tới bây giờ luôn. Thật quá ngốc phải không anh? Anh chắc chê em…
rồi!”
Giọng càng ngày càng nhỏ lại. Thật không khó để thấy sự buồn tiếc trong tâm trạng Thảo Vân lúc này. Minh Huy lúng túng: “Anh… không
phải có ý này nhưng mà…”
Thảo Vân cắt ngang: “Ba mẹ anh lúc nãy có nói đến chuyện hôn sự giữa hai chúng ta…”
“Chuyện đó tính sau được không em?”
Thảo Vân im lặng. Cô thích Minh Huy từ lúc còn nhỏ, vậy mà sau bao nhiêu năm vẫn không thay lòng đổi dạ. Minh Huy cũng muốn nói sự thật với Vân lắm
nhưng chỉ sợ không khéo làm tổn thương thêm thôi.
Bữa anh nhanh chóng kết thúc. Lúc hai người rời nhà hàng không may đã để Bảo Khang tình cờ nhìn thấy.
Đã nói là chỉ yêu người ta hôm trước, hôm sau lại hẹn hò cùng một cô gái
khác. Không thèm đi dạy, cũng không thèm trả lời điện thoại của mình,
rốt cuộc anh xem em là gì đây? Bảo Khang chanh chua nói những lời này,
dường như cơn ghen đang nổi lên, xé tan bao ngọt ngào hôm qua.
Bảo Khang chính là ghen, giận nên không thèm nghe điện thoại của Minh Huy.
Vài phút sau nghe thấy tiếng Minh Huy dưới nhà liền tức tối. Muốn làm
chuyện hại người gì nữa đây?
“Sao mấy hôm nay con xin nghỉ vậy?”
“Dạ tại nhà con có chút chuyện ạ. Khi nào giải quyết xong con sẽ dạy lại.!”
Âm thanh càng ngày càng nhỏ lại, sau đó không nghe thấy gì. Bảo Khang
tưởng anh ta đã đi nên định mở cửa xuống dưới nhà. Vừa mở cửa đã một
trận thót tim.
“Anh… sao lại ở đây?”
Minh Huy không đợi thêm gì bước vào phòng, sẵn tay đóng cửa lại, trông gương mặt hơi nổi giận: “Sao không nghe điện thoại vậy?”
Bảo Khang quay mặt đi chỗ khác: “Không thích nhận cuộc gọi của một người dối trá như anh!”
Minh Huy có phần khó hiểu trước câu nói này: “Anh dối trá?”
Lúc này Bảo Khang mới quay người lại: “Đúng! Anh mới hôm trước còn nói yêu
tôi, hôm nay lại đi ăn với một cô gái khác, lại còn tỏ vẻ thân mật!”
“Không phải! Đó chỉ là Thảo Vân, người em hàng xóm trước kia của anh thôi. Lúc trước gia đình em ấy chuyển đi chỗ khác nên anh với Vân gặp lại phải
vui rồi.”
“Lại còn hành động thân thiết nữa chứ! Không khéo người ta nói anh với cô ta là một cặp.”
Biết Bảo Khang đang ghen, Minh Huy muốn trêu chọc nhưng sợ làm quá hỏng
chuyện nên lại gần ôm Bảo Khang an ủi: “Đang ghen sao? Trẻ con quá! Anh
là chỉ thích mỗi mình em thôi đấy.”
Bốp!
Tiếng ly thủy tinh vỡ...