Chương 6: Nổi tiếng
Cô vừa đi trong nhà tắm ra thì bắt gặp cảnh tượng hãi hùng. Anh đang cởi đồ.
“Ê, anh làm gì đó?” Cô hét lên, anh vẫn thản nhiên quay người nhìn cô, tay vẫn cởi hết hàng nút trên áo.
“Cởi đồ, em không thấy à?” Anh thản nhiên đáp, xem như đây là một chuyện bình thường.
“Cởi đồ làm gì?” Cô bắt đâu thấy sợ cái tên vừa biến thái vừa yêu nghiệt như anh rồi. Có phải anh đã quá khoa trương rồi không, đẹp trai thì đẹp thật đấy nhưng...thôi thôi, không nghĩ nữa. Cô đã cố tình vận bộ đồ ngủ kín từ đầu tới chân để tránh kích thích anh rồi. Còn mặc cả bra ấy chứ, nóng chết.
“Theo em cởi đồ làm gì?” Anh bán khỏa thân đi đến gần cô, tim cô đập loạn lên. Hai tay phòng thủ trước ngực. “Là đi tắm đó!” Nói xong, anh bỏ đi một nước vào nhà tắm. Để mình cô ở đây nghệch mặt nhìn không khí. Gì vậy? Vậy cô là người đen tối à?
Không biết làm gì hơn, cô leo lên giường trùm mền lại, ngủ là cách tốt nhất để giảm căng thẳng. Anh tắm xong vận đồ đàng hoàng bước ra nhìn cô, nhẹ mỉm cười lắc đầu rồi tắt đèn.
Anh vừa ngồi lên giường thì nguyên một cái gối bay vào người anh.
“Anh làm gì đó?” Cô ngồi dậy hỏi.
“Ngủ! Đơn giản là ngủ!” Anh nói, thuận tay giở mền lên chui vào.
“Nè, nam nữ thọ thọ bất tương thân!” Cô đây anh ra, anh ngồi dậy nhìn cô.
“Vậy à? Vậy em xuống đất ngủ đi. Đây là giường của tôi mà!” Anh nói. Ơ hay, giờ thì đuổi cô à.
“Anh có thấy ai đuổi vợ mình xuống đất ngủ bao giờ chưa?” Cô hét lên, anh che lỗ tai lại, anh bắt đầu sợ cô rồi đấy.
“Vậy em có thấy ai đuổi chồng mình đi chỗ khác ngủ trong đêm tân hôn chưa? Tôi chưa động vào em là hên lắm rồi!” Vừa nói anh vừa nằm xuống. Ừ nhỉ, đêm tân hôn người ta còn làm nhiều thứ kinh dị hơn nữa mà, anh ta vậy là quá tốt rồi. “Ngoan. Nằm xuống ngủ đi, mai đi học!” Anh kéo tay cô.
“Anh cha tôi chắc?” Cô nói.
“Tôi là ông tổ em đấy! Hay mai kiểm tra hình học nhé!” Anh cười một cách đểu cáng, cô cắn môi. Tức chết với tên này.
“Được, tôi ngủ là được chứ gì. Anh còn cái nào để hù tôi hơn chuyện kiểm tra không?” Cô lầm bầm, loi nhoi trong cái mền.
“Còn, hay là chúng ta làm chuyện nào vui hơn nhé!” Anh nhẹ luồng tay vào áo cô. Hên là cô nhanh tay nắm tay anh lại.
“Được rồi, tôi ngủ, mai đừng kiểm tra!” Cô nói, cô còn sợ chuyện này hơn cả kiểm tra.
“Ngoan lắm!” Anh xoa đầu cô, cô bĩu môi, nằm xoay lưng về phía anh. Cô chẳng biết mình nằm vậy bao lâu mà vẫn còn tỉnh như sáo, bình thường nếu ở nhà thì cô đã ngủ từ đời kiếp nào rồi.
Tiếng thở đều đều của anh vang bên tai cô, nhẹ trở mình. Cô nhìn chăm chú vào gương mặt của anh. Gương mặt bị một phần ánh sáng làm tối đi trong thật sự rất ma mị. Khi anh ngủ, trong anh rất dịu dàng, không giống như lúc sáng.
Ngắm anh mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Chỉ khi nghe tiếng gọi thì cô mới biết trời đã sáng.
“Dậy đi Đại Tỉ!” Những cái đánh nhè nhẹ vào gò má. Cô càng siết chặt cái thứ mà trong đầu cô định nghĩa là con gấu bông. “Em dậy cho tôi dậy xem nào!” Anh nói.
“Trời ơi, sao anh phiền phức quá vậy. Dậy thì dậy đi, tôi thì liên quan đến anh.” Cô đánh thùm thụp vào con gấu, mắt nhắm nghiền, đêm qua đã ngủ trễ rồi, nay dậy sớm sao chịu nổi.
“Em ôm tôi thế này thì làm sao tôi dậy!” Anh nói bằng giọng chán nản. Ôm à? Cô ôm anh à? Mắt cô từ từ mở ra nhìn trời, gương mặt anh rất gần với mặt cô. Ghê gớm hơn là tứ chi của cô quấn lấy anh như con bạch tuột. Và cô cũng chẳng dám buông anh ra vì cô mà buông là anh té xuống đất liền. Cô nhẹ kéo anh vô trong xíu rồi mới buông anh ra. “Hình như cái giường king size này không đủ cho em nhỉ, hay tôi mua giường Voi size cho em!” Anh ngồi dậy. Cô cũng ngồi dậy, tay vuốt vuốt tóc.
“Thành thật xin lỗi anh. Tôi cứ tưởng anh là...”
“Là gì?” Anh đứng lên hỏi.
“Là con gấu bông!” Cô lí nhí trả lời. Anh lắc đầu rồi bỏ đi vào phòng tắm, thật là, Dạ Nguyệt ngốc, mẹ cô đã bảo bỏ ôm gấu rồi không nghe, giờ thì ôm tên thối đó.
Cô thay quần áo xong, đang ngồi trên giường mang giày thì anh cầm một đôi giày đế bệt đến đặt ngay chân cô.
“Em là vợ tôi thì mang giày gì cũng được, không mang tôi cũng không cấm. Còn giờ em là học sinh của tôi, mang đúng quy định đi!” Anh nói, thuận tay cầm luôn đôi bata độn đi mất. Cô rủa thầm trong lòng, thật là, miễn cưỡng mang đôi giày đế bệt đó vào.
“Em đừng bày ra bộ mặt miễn cưỡng đó với tôi. Em đang giẫm đạp hơn mười triệu dưới chân đó! Đôi giày này đừng hòng tìm được đôi thứ hai!” Anh mở cửa bước đi, cô te te chạy theo, anh xách luôn cái balo của cô. Có chồng là giáo viên sướng thật, tập vở đi học có người soạn dùm cả. Ngồi trong xe cô đang hí hứng thì “bạch” cái cuốn tập đáp ngay đùi cô.
“Gì vậy?” Cô ngơ mặt hỏi.
“Chưa làm bài xong này!” Ôi, giờ anh kiêm luôn người kiểm tra vở tôi. Tôi cắn môi nhăn mặt cầm bút làm bài. “Sao hôm qua không làm?” Anh hỏi cô.
“Bộ anh tưởng hôm qua tôi rảnh à? Hôm qua tôi bận làm cô dâu của anh đấy, thời gian đâu làm bài!” Cô hét, giờ thì cô nổi xung thiên rồi đấy, quá đáng. Thật là quá đáng.
Anh im lặng thở dài, anh cũng thấy mệt mỏi với cô rồi. Cái gì cũng lí luận lí lẽ, anh thua cô rồi.
Đến trường, cô ngồi lỳ trong xe không chịu xuống.
“Sao? Giờ giận tôi không xuống nữa à?” Anh gõ gõ vào cửa xe nói.
“Không, anh vào trước đi, đi chung thiên hạ dị nghị!” Cô nói. Anh đi thật, cái tên thầy thối nát này, kêu đi là đi à. “Yêu nghiệt!” Cô chửi anh, chú tài xế mỉm cười. Cô cười cười với chú: “Thưa chú con đi học!” Cô mở cửa chạy đi. Vừa bước vào cổng trường thì nghe đôi lời bàn tán, hình như trọng tâm là cô.
“Đại tỉ, đại tỉ!” Giọng của một bầy nam nữ sinh chạy lại, gì vậy khủng bố tinh thần cô à, tên yêu nghiệt kia chưa đủ à. “Đại tỉ, đại tỉ thật sự kết hôn với Vương Hạo Khang sao? Thật không?” Một con nhỏ lanh chanh lên tiếng, tin này làm sao mà tràn đến đây chứ.
“Em kết hôn với Vương Hạo Khang sao Thiên Dạ Nguyệt?” Nhật Quân đi tới, cô nhắm mắt thở dài, chuyện này không giấu được nữa rồi. “Lí do gì em kết hôn với người hơn em mười hai tuổi, còn lại là giáo viên của em? Hả, em nói suốt đời này em chỉ kết hôn với mình anh mà, Dạ Nguyệt, chuyện gì khiến em thay đổi chủ kiến vậy?” Nhật Quân nắm lấy vai cô. Cô nhẹ đẩy tay Nhật Quân ra.
“Vì...Hạo Khang giàu!” Cô khẽ nói, giờ có nói là cô bị ép cũng chẳng tin, thế thì cô sẽ thừa nhận mình là một kẻ hám tiền.
“Vậy anh không giàu à? Anh đã cho em thiếu thứ gì?” Nhật Quân cay đắng hỏi cô, cậu ta yêu cô rất thật lòng, suốt năm năm trời đâu phải quãng thời gian ngắn.
“Anh giàu nhưng anh chỉ là con trai thứ ba thôi, còn Hạo Khang thì là con trai duy nhất của Vương gia. Em cần một chỗ mà có thể chu cấp cho em suốt đời kìa.” Cô nói, lòng cô cũng hơi chút chua xót, cô cũng yêu Nhật Quân.
“Đó là lí do?” Nhật Quân hỏi.
“Và em đã dâng hiến cả cuộc đời mình cho Hạo Khang, anh ấy cũng yêu em và em...cũng yêu anh ấy!” Giọng cô hơi nghẹn lại. Dù gì bây giờ cô cũng là vợ Hạo Khang, không thay đổi được.
“Được, em sẽ hối hận về những gì em đã làm!” Nhật Quân quay lưng đi.
“Nếu anh dám làm hại hay đụng đến một cọng tóc của Hạo Khang thì đừng trách sao em tuyệt tình!” Cô nói, Nhật Quân khựng lại vài giây rồi bước đi.
Ở phòng giáo viên lầu một, Hạo Khang đứng mỉm cười, không ngờ...cô lại bảo vệ cho anh, anh cứ tưởng cô ghét anh lắm chứ.