Chương 25: Thiếu phu nhân có hỉ
Cô đi về nhà, chạy lên phòng, ngồi lì ở trong đó, người hầu có gọi cỡ nào cô cũng không ra. Cô co hai chân, cuộn người ngồi ở một góc giường. Hai mắt nhìn chăm chăm về một hướng. Những người bên ngoài không dám xông cửa vào vì nếu không có lệnh thì không được vào.
“Gì vậy?” Cô gái mới dọn đến hôm qua hỏi một người hầu. Cô người hầu nhìn Mai Mai nhăn mặt.
“Là thiếu phu nhân, không biết phu nhân bị gì mà đi về ngồi mãi trong phòng, gọi nãy giờ vẫn không ra. Lỡ phu nhân có chuyện gì thì chúng tôi đây không giữ được mạng.” Cô hầu nói rồi thở dài.
“Vậy sao không vào xem thử?” Mai Mai đưa tay định mở cửa, cô hầu ngăn cản.
“Không được, ngàn vạn lần không được! Đây là phòng của thiếu gia và thiếu phu nhân. Không phải nơi muốn vào là vào, muốn ra là ra!” Cô hầu nói. Mai Mai gật đầu ra chiều hiểu chuyện.
Hạo Khang ở đâu bước lên, mọi người giật mình lùi lại mấy bước. Các cô hầu liền cúi mặt, riêng Mai Mai cứ nhìn thẳng vào Hạo Khang. Một cô hầu liền kéo Mai Mai bắt cô ấy cúi mặt xuống.
“Chuyện gì tập trung ở phòng tôi?” Anh nheo mắt hỏi. Đối với những người làm, anh tuyệt đối không có niềm tin.
“Dạ, thiếu phu nhân...phu nhân...” Cô hầu lấp bấp đáp.
“Dạ Nguyệt?” Anh hỏi lại.
“Vâng, thiếu phu nhân từ lúc đi rồi trở về liền ở trong đó không chịu ra. Gọi cách nào cũng không ra.” Cô hầu nói, nghe xong anh mở cửa bước vào. Vừa vào thì một cái gối bay thẳng vào mặt anh. Anh khom người nhặt cái gối rồi đi về phía cô. Dạ Nguyệt nhìn anh với đôi mắt uất hận.
“Anh làm gì sai mà em ném gối vào mặt anh thế này?” Anh đặt gối lên giường rồi ngồi xuống ôm cô vào lòng. Cô vùng vằn đẩy anh ra. “Gì nữa đây? Anh làm gì mà em giận? Nói anh nghe anh biết mà xin lỗi!” Anh nói, nhẹ hôn vào má cô.
“Tại anh cả đấy, này nhìn đi.” Cô đưa anh một tờ giấy. Anh nhìn cô rồi nhìn vào tờ giấy. “Anh xem anh làm gì sai? Xin lỗi thế nào đây. Anh xem anh làm gì mà giờ em mang thai gần ba tháng rồi này.” Cô chỉ chỉ vào dòng kết luận. Mặt anh liền chuyển nhiều sắc thái. Từ lạnh băng chuyển sang ngạc nhiên và rồi...
“Tuyệt!” Anh hét lên. Anh đứng lên rồi bế bỏng cô lên. Quay vòng vòng. “Anh sắp được làm ba rồi, anh sắp được làm ba rồi!” Anh vui mừng.
“Bỏ em xuống, chóng mặt quá hà. Bỏ em xuống nhanh!” Cô đánh vào ngực anh. Anh liền bỏ cô xuống.
“Được rồi! Được rồi! Anh xin lỗi, anh vui quá!” Anh ôm cô vào lòng. Cô cũng nhẹ xiết eo anh lại. Mặt tựa vào vai anh.
“Anh thì vui rồi, em nghe nói sinh con rất đau nha. Em sợ lắm!” Cô nói, anh vuốt tóc cô.
“Vậy sẽ sinh mổ, sinh mổ sẽ không đau...khi còn thuốc tê!” Vế sau anh nói nhỏ xíu. Cô đẩy anh ra, đámh yêu vào vai anh. Anh chỉ cười xòa nhẹ xoa đầu cô.
“Thế còn chuyện học hành của em thì sao?” Cô hỏi, đây là việc cô đang lo lắng.
“Ngưng lại, nếu em muốn có bằng tốt nghiệp cấp ba thì anh sẽ cho em. Không cần vất vả với chuyện phí thời gian này nữa.” Anh nói, anh véo má cô. “Được không?” Anh hỏi.
“Dạ!” Cô gật đầu, anh nói rất đúng ý cô nha.
“Tốt rồi, anh sẽ chọn ngày mở tiệc mà thông báo tin vui này. Để anh xem lịch!” Anh đứng lên, đi lại ngăn tủ lấy ra một cuốn sổ lật qua lật lại vài trang. “Cuối tuần này, em thấy thế nào? Em thích buổi tiệc đó như thế nào?” Anh hỏi, cô cảm thấy anh đang vui mừng thái quá. Nhưng cũng phải thôi, ai mà chả vui mừng khi biết tin mình sắp cha cơ chứ.
“Một buổi tiệc nhẹ nhàng thôi anh, đừng quá rình rang.” Cô nói, anh liền gật đầu. Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi rời đi.
“Anh sẽ về ngay!” Anh nói, cô chu mỏ làm nũng, anh mỉm cười. “Em muốn ăn gì không? Anh sẽ mua!”
“Dạ thôi, em không muốn ăn.” Cô lắc đầu. Anh rời đi, bóng anh khuất sau cánh cửa. Cô nhẹ nhàng đứng lên đi ra bang công, chiếc Lamborghini màu đen lao ra khỏi cửa nhà. Thế là anh lại đi. Cô tựa vào lang cang, tay đặt lên bụng, cô mỉm cười hạnh phúc.
Cái cảm giác có một sinh linh đang lớn lên trong cơ thể mình nó thật khó tả. Có cái gì đó nôn nao, lo lắng, vui mừng. Dường như cô cảm nhận được nhịp tim của đứa trẻ đang đập. Thần kì thật.
***
Đến tối, Hạo Khang về, anh còn mang về món gà nướng mà cô thích ăn nhất. Anh đưa cho người hầu dọn ra đĩa, còn mình thì lên gọi cô xuống.
“Cái gì? Ăn nữa sao?” Cô hỏi. Anh giật phắt cái Ipad trong tay cô. “Em mập lên thì ai chịu đây?” Cô bướng bỉnh hỏi. Anh nắm tay dẫn cô xuống nhà. Đè cô ngồi vào ghế, anh ngồi kế bên. Mặc dù miệng nói không ăn nhưng bao tử cô thì không nghe lời rồi, cái món này thật sự cô cầm lòng khôn được mà.
Anh gắp cho cô cái cánh gà, cô cầm lên cho vào miệng. Chao ôi cái hương vị mặn mặn, cay cay, ngọt ngọt quyện cùng nhau tạo nên một hương vị khó tả vô cùng. Cô lấy một cái cánh gà khác đưa anh, cứ tưởng anh từ chối nhưng nào ngờ anh lại cầm lấy và ăn ngon lành.
“Cuối tuần này chúng ta sẽ mở tiệc và thông báo cho mọi người biết nhà chúng ta sắp đón thành viên mới. Em thấy thế nào?” Anh lại hỏi về chuyện tiệc tùng, cô nhún vai, mặt không ngẩng lên.
“Em không ý kiến ạ!” Cô nói.
Xoảng...âm thanh chói tai vang lên. Cô và anh đều đồng loạt quay lại. Mai Mai đang đứng sau lưng họ, dưới chân cô là một mớ thủy tinh hỗn độn. Cô liên tục xin lỗi rồi nhanh chóng thu dọn.
“Lần sau đừng bất cẩn như thế!” Anh nói. “Em ăn xong chưa, rửa tay rồi đi ngủ!” Cô gật đầu, lật đật đứng lên đi rửa tay. “Cô dọn giúp tôi nhé!” Anh nói với Mai Mai, tay chỉ vào đĩa thịt gà trên bàn. Mai Mai gật đầu, anh và cô rời đi.
***
“Cô ấy mang thai rồi!”
“Sao con biết?”
“Chính miệng Hạo Khang nói!”
Mai Mai nói với mẹ mình, tay bà ta đan vào nhau. Mai Mai thở dài.
“Đây là chướng ngại lớn nhất trên con đường tiến đến chỗ của thiếu phu nhân! Loại bỏ nó trước, rồi đến Dạ Nguyệt!” Bà ta, Mai Mai thất kinh nhìn mẹ mình.
“Mẹ, như vậy là thất đức lắm!” Mai Mai thốt lên, bà ta đứng lên vỗ vai con gái mình.
“Nếu con mãi làm người tốt thì chừng nào con mới có được ngày huy hoàng như cô ta?”
***
Dạ Nguyệt lăn qua lộn lại trên giường, Hạo Khang ôm chặt cô vào lòng. Hai mắt nhắm nghiền nhưng cô biết anh chưa ngủ.
“Anh...” Cô dùng tay đẩy anh ra.
“Sao lại chưa ngủ?” Anh hỏi.
“Em không biết, em không buồn ngủ!” Cô nói, tay đấm vào ngực anh. Mắt anh vẫn không mở nhưng bàn tay anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
“Vậy thì thức đi, anh ngủ!” Anh nói, miệng khẽ cười. Cô cắn môi và rất muốn phập vho anh một cái. “Hay là...nhưng không được, dù em có muốn anh vẫn không chiều lòng em được!” Anh nói nửa úp nửa mở, cô nheo mắt nhìn anh.
“Đồ yêu nghiệt, anh ngủ cho em!” Cô ngồi dậy lấy cái gối đè mặt anh. Anh liền ngọ ngoạy, cầm lấy cái gối rồi cũng bật dậy.
“Em đang mang thai con anh nên anh nhường cho em đấy!” Anh nói, cô hất mặt.
“Con anh không phải con em à?” Cô hói, tay cầm sẵn cái gối để quật anh ngay khi cần.
“Ừ thì con em luôn, giờ ngoan ngủ đi. Nào lại đây anh ôm!”
“Ứ thèm!” Cô le lưỡi, anh cười cười rồi nằm xuống ngủ.
“Lần cuối, ôm không?” Anh ngước dậy hỏi lần cuối.
“Không ôm!” Cô liền quay mặt đi, giả bộ làm mặt giận.
***
Ánh mặt trời soi vào mặt cô, có cái gì đó đang bóp mũi cô lại ngăn không cho không khí đi vào. Mơ màng mở mắt, cô cảm thấy mình đang bấu vào cái gì đó rất mềm, rất ấm. Còn cái gì ở mũi cô thì rất đau nha.
“Aaaaaa...” Cô nắm lấy cái vật bóp mũi cô và quăng đi chỗ khác.
“Dậy rồi à?” Hạo Khang hỏi, cô gật đầu.
“Buông mũi em ra!” Cô đẩy tay anh ra lần nữa.
“Em buông anh ra trước đi!” Anh nói, cô mơ màng nhìn anh. Buông? Cô ôm anh à? Thật, cô đang quấn lấy anh không rời. Tức chết mất, đã nói là không ôm rồi tại sao giờ lại ôm như thế. Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, tứ chi liền nới lỏng và...anh không còn nằm trên giường nữa.
Cô ngồi dậy đắc chí cười ha ha, anh lườm cô bằng ánh mắt lửa đạn. Vo chồng nhà này có vẻ sống rất là vui. Anh đứng lên bỏ đi một mạch vào nhà vệ sinh, cô đứng lên chạy lại ngay cửa nhìn anh.
“Giận à?” Cô hỏi, anh nhìn cô, tay vẫn thoăn thoắt lắp dao cạo râu vào. Anh thoa kem cạo râu lên mặt, vẫn không thèm nói với cô lấy nửa lời. Cô bước đến giật lấy dao cạo trong tay anh rồi đè mặt anh ra mà cạo. “Té xíu mà làm thấy ghê!” Cô lầm bầm rủa anh. Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng ôm eo cô lại, kéo sát cô vào người anh. Bàn tay anh nắm lấy cái tay bé nhỏ của cô mà hôn nhẹ.
“Anh yêu em không hết, lấy đâu ra mà giận!” Anh nói, Hạo Khang không được gì ngoài cái dẻo miệng, chính cô là nạn nhân của mấy đợt nịnh hót của anh.
“Thôi được rồi, xong rồi đó, sạch bóng luôn!” Cô nói rồi nhét cây dao cạo vào lại tay anh. Anh nhìn cô cười, cúi xuống hôn nhẹ môi cô một cái. Đây không phải lần đầu nhưng lần nào anh làm như thế tim cô đều đập hẫng đi.
***
Hạo Khang bước vào phòng làm việc của mình tại công ty, đây là nơi cao nhất, anh có thể dễ dàng quan sát toàn thành phố. Tay anh lật đi lật lại cuốn album đã phai màu.
“Anh nghĩ đến lúc anh nên quên em rồi Hà Nhã. Anh sắp được làm cha rồi đấy, em phải ne chúc mừng anh. Bấy lâu nay anh luôn tìm kiếm bóng hình em trong con người của Dạ Nguyệt, nghĩ lại anh thấy mình thật bất công với cô ấy. Dạ Nguyệt không có lỗi, cô ấy không đáng bị đối xử như vậy, anh nghĩ rồi, anh nghĩ đã đến lúc mình bù đắp tình cảm cho cô ấy. Em biết không, lúc cô ấy bảo cô ấy mang thai rồi thì anh mừng muốn phát khóc. Anh không nghĩ trên đời này sẽ có một người phụ nữ yêu anh và sinh con cho anh. Người cô ấy yêu là Hạo Khang...Hạo Khang là một thầy giáo chứ không phải là một kẻ sát nhân. Anh biết, nếu cứ giấu mãi thì cũng không tốt nhưng nếu để cô ấy biết anh sợ cô ấy sẽ rời xa anh. Bởi vì...anh lỡ yêu cô ấy mất rồi!” Hạo Khang nói đến đây như có gì đó nghẹn trong cổ họng. Anh còn nhớ mãi cái ngày mà cô gặp anh năm cô mười lăm tuổi. Kể từ giây phút đó, anh liền đặt hình bóng cô vào trái tim bởi vì anh thấy cô có vài điểm rất giống Hà Nhã nhưng khi kết hôn với cô...anh chợt nhận ra, mình yêu con người của cô chứ không phải yêu Hà Nhã.