Thầy Ơi, Chuyện Của Chúng Ta...

Chương 1: Chương 1: học lớp 7.




Oáp! Tôi thức dậy, vươn vai mà ngáp, nhìn đồng hồ đã 5 giờ 45 rồi. Uể oải lê thân xác này vào phòng tắm, tôi đánh răng rửa mặt và làm vệ sinh cá nhân. Hôm nay là ngày tôi bước vào lớp 7, sau một khoảng thời gian dài ngồi trên ghế trường tiểu học muốn mòn cả váy. Hôm nay, tôi sẽ là học sinh cấp 2, mang một sự oai phong lẫm liệt khó tả. Thôi, tôi ăn sáng đây. Bố mẹ tôi đi công tác xa, tôi thường xuyên phải ở nhà một mình nên từ lâu đã quen với cái cảm giác cô đơn khó tả. mở tủ lạnh chỉ thấy một ít thịt lợn và cà chua, hành hoa cùng với vài quả trứng gà và nửa quả dưa hấu với hai hộp sữa bò còn chưa sử dụng. Tôi chán nản làm món trứng rán quen thuộc cùng một cốc sữa. Đối với tôi, như này đã là hạnh phúc lắm rồi, bởi bố mẹ đưa tiền tiêu tôi đêu để dành, mua đồ cũng rất tiết kiệm. Tôi ăn xong, rửa bát rồi lười biếng nằm trên ghế sofa, cầm điện thoại mà lướt web. Sau một lúc, tôi nhìn đồng hồ đã thấy là 6 giờ hai mươi lăm, cũng đâu còn sớm nữa. Tôi thờ phào, tức tốc đạp xe đến trường.

Trường cấp hai của tôi có rất, rất và rất nhiều học sinh, phụ huynh, thầy cô và các thành phần khác. Nhanh chóng tìm lớp, tôi nhẹ nhàng tìm chỗ ngồi. Tôi ngồi dãy bàn ở giữa, bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Một lúc sau, chuông reng báo hiệu đã đế giờ. Phút chốc, tôi thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào. Chủ nhiệm của toi năm nay là một thầy giáo, còn rất trẻ. Thầy nhanh chóng giới thiệu bản thân: Xin chào cả lớp, thầy sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em hôm nay. THầy xin tự giới thiệu, thầy là Nhâm Mục Diệu. Thầy đồng thời cũng là giáo viên dạy lịch sử của cả khối bảy và hai lớp ở khối chín. Rất vui được gặp gặp các em. Rồi thầy khẽ mỉm cười khiến tim toi như muốn lạc nhịp. Rồi thaafy điểm danh cả lớp, tới tên tôi, tôi hơi ngơ ngác rồi khẽ 'dạ'. Hôm nay, thời gian trôi qua quả thực rất nhanh. Bởi chỉ là bữa đầu nên chỉ cần làm quen rồi về từ buổi trưa. Tôi muốn sắm sửa cho bản thân một chút trong năm nay, bởi đã lâu rồi tôi chưa sửa soạn hay làm đẹp cho bản thân. Đén cửa hiệu giày Nike, tôi mở của bước vào. Nhân viên cửa hàng rất thân thiện, mỉm cười chào tôi. Tôi gật đầu đáp lại lời chào ấy rồi sắm cho bản thân một đôi giày thật đắt, thật đẹp. Kết quả là tôi đã tốn hơn tám nghìn tệ. Thật ra tiền tiêu của tôi mỗi ngày bố mẹ cho là một trăm hai mươi tệ, sau khaorng thời gain dài, số tiền tôi tích lũy được khá nhiều, chưa kể việc khi đi công tác dài hạn, bố và mẹ đều cho rất nhiều tiền. Ngoài trời nắng chói chang khiến tôi khó chịu, tối đạp xe về. Sẵn có ngang qua một siêu thị mini, tôi mua một ít bia. Đừng ngạc nhiên, tôi uống bia được mà. Chỉ là... tửu lượng của tôi hơi kém, hai lon là đủa hạ gục tôi rồi. Sau một hồi lượn vòng quanh cửa tiệm ( sẵn hưởng máy lạnh), tôi mua được : 3 lon bia, một gói kẹo Mintia, 2 bao bim bim, 3 gói mì,một túi khoai tây nhỏ và 3 quả chuối. Tổng cộng chỉ tốn chưa đến một nghìn tệ.

Về nhà, tôi nằm ì ra giường, bật máy lạnh và nhớ đến gương mặt của thầy. Tôi cảm thấy điều gì đó kì lạ lắ! Cứ nhớ, nhớ nhiều lắm! Nhiễu loạn tâm phi mất rồi!(1) Thoi, không nghĩ nữa, Mà hôm nay thực sự rất vui, tôi thở phào, cầm Ipad rồi tìm vài thứ. Chán rồi, tôi nhắm mắt và ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.