Thầy Ơi, Chuyện Của Chúng Ta...

Chương 20: Chương 20: Thật sự em thích thầy...




Thầy giáo Nhâm ngồi, đặt laptop lên bàn rồi tìm gì đấy. Sau một lúc, thầy nói :Tiểu An... hình như... à... không có gì. Tôi thắc mắc :Sao ạ? Thầy không nói gì. Không khí có vẻ hơi ngột ngạt. Bất chợt, chuông cửa reo lên. Tôi ra ngoài mở cửa. Là Tề Bác và Tương Nhật Nam :A! Chào hai vị, buổi chiều tốt lành. Tề Bác vẫy tay :Chào Tiểu An. Tương Nhật Nam cũng chào. Tôi nhanh chóng mời họ vào nhà rồi khóa cửa lại. Nếu không mau bụi sẽ vào nhà a~ Tôi nói rồi, là do khiết phích (bệnh sạch sẽ) thôi nha~

Tề Bác tiên sinh và Tương Nhật Nam tiên sinh có vẻ không hề ngạc nhiên khi thấy thầy giáo Nhâm ở đây, họ vui vẻ chào. Tương Nhật Nam tiên sinh ngồi xuống ghế, mặt có vẻ nghiêm trọng :Sao rồi? Tìm ra Kỷ Thiên chưa Nhâm Mục Diệu? Thầy lắc đầu, có vẻ hơi nản :Tên này... hẳn là có luyện cổ... do mọi hiện trường đều có rắn rết tràn lan. Tề Bác tiên sinh không có vẻ gì là lo lắng :Mình nói với cậu rồi. Mau dùng cái đó đi, cậu thường tự đắc ý cho là vô sở bất năng(1) mà! Thầy giáo nhíu mày: Nếu không ảnh hưởng nhiều thì tôi cũng chẳng nhờ đến Tiểu An... Tôi ngạc nhiên :Nhờ em? Tề Bác cười cười :Vậy là tiểu thí hài đây pháp lực cũng cao cường a, Nhâm Mục Diệu tin tưởng như vậy? Ha ha Tương Nhật Nam tiên sinh cầm tách trà lên :Này là trà kim ngân hoa... khéo chọn lắm... Tề Bác khẽ cau mày :Tương Nhật Nam! Cậu còn có thể thong dong uống trà? Cậu là cảnh sát kia mà! Trái lại với câu nói đó, Tương Nhật Nam tiên sinh ôn nhu trả lời :Ừ... nhưng mà có bọn tay sai cấp dưới lo rồi. Cùng lắm thì đuổi việc thôi, tôi vốn khá giả sẵn, đủ ăn đủ để cho sau này rồi a Tề Bác tiên sinh thở dài :Cái tên này! Đồ chết dẫm nhà cậu. Ôi chao ... đồ cổ của tôi.

Tôi cảm thấy mình không phải là chủ nhà tí nào :Đồ cổ gì cơ ạ? Thầy giáo Nhâm điềm đạm, mắt vẫn chăm chăm vào laptop :Là chiếc hộp cổ khắc hai con ly. Đáng giá mười vạn nhân dân tệ. Mười vạn? Vậy là cực kỳ cực kỳ giá trị! Thảo nào Tề Bác tiên sinh lại có vẻ nôn nao, ra là vì món đồ đó. Mau chóng quay trở lại việc chính, tôi hỏi thầy :,A phải rồi! Thầy nhờ em việc gì vậy a? Thầy giáo Nhâm nói :Là muốn nhờ hắc hồ ly của em... Hắc hồ ly? Ý thầy chắc chắn là Phong Nhã! Nhưng làm sao thầy lại biết? Tôi chưa bao giờ nói cho ai biết cơ mà, kể cả người thân! Ngay cR Nhã Lạc Lam cũng không hề biết tôi có linh thú! Cái quái... Tôi cảm thấy không an tâm :A... thầy nói gì em không hiểu. Hắc hồ ly? Ý thầy là sao? Thầy giáo cười, nụ cười mê hồn :Em dám nói dối giáo viên? Vậy là không hay đâu a~ Thầy tiến đến gần, tôi lùi lại :E...em việc gì phải nói dối chứ! Thầy à, chắc là có nhầm lẫn gì đó rồi nha! Tôi nhìn Tề Bác và Tương Nhật Nam, họ thản nhiên, ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Thầy áp tôi vào tường. Tôi nghe tiếng tim mình đập thình thịch, vừa lo vừa ngại, hồi hộp lẫn lộn. Thầy cười :Em có phiền không? Nếu... thầy mượn tiểu bảo bối! Tôi cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra :Ý thầy... là sao? Thầy liếp môi, say đắm lòng người :Là... Rồi thầy cưỡng hôn tôi. Nụ hôn đầu đời của mình! Dẫu tôi rất thích thầy nhưng mà việc này quá ư là đột ngột nha! Tôi giãy giụa nhưng không được. Hai vị tiên sinh coi như không có gì xảy ra khiến tôi muốn điên lên. Tôi là chủ nhà mà! Rồi thầy nhanh chóng khuấy đảo miệng tôi. Chiếc lưỡi tham lam tiến vào, tôi nghe thấy mùi bạc hà từ tóc thầu. Mặt tôi chắc là đỏ như quả cà chua rồi. Cho đến khi tôi muốn ngất đi thì thầy mới thả ra. Tôi thở gấp, tham lam lấy lại khí oxy cho mình. Thầy nhấc bổng tôi lên :Muốn mượn linh thú, chỉ còn cách này!

Thầy bế tôi lên phòng, phòng ngủ của tôi đó. Thầy đật tôi lên giường, tôi đang kiệt sức đây! Không thể biết được điều gì sẽ xảy ra với mình, tôi cố lết vào sâu trong giường. Thầy đè tôi, hôn tôi. Tôi như bị mê hoặc, không phản khán, chỉ khẽ ưm... vài tiếng. Tay thầy ôm tôi, lần mò sau chiếc áo học sinh. Tôi nhắm tịt mắt, không hề nghĩ đến cảnh này. Tay tôi cố chặn thầy nhưng không ăn thua! Làm sao đây? Tay thầy mở từng chiếc khuy áo, nhẹ nhàng cởi chiếc áo sơ mi nữ rồi để sang một bên. Nội y màu trăng lộ ra. Tôi nhắm mắt, che mặt mình. Thầy hôn lên cổ tôi, lần mò xuống đôi hồng bào của tôi. Thầy cởi váy tôi, cũng để sang một bên. Tôi không thể phản kháng... im lặng nhìn bản thân mình trong tình trạng xấu hổ. Thầy cởi chiếc áo sơ mi của mình. Cơ thể điển trai hiện ngay trước mắt. Làm sao bây giờ? Thầy hôn má tôi, đôi tay tham lam cởi đồ, vật hết sang một bên. Tôi đang ở một tình thế trớ trêu của cuộc đời : mình trần như nhộng, người mình thích đang cởi trần, cả hai đang cùng một chiếc giường, người ngoài cuộc không giúp! Tôi lấy tay che mặt : Thầy à... chuyện này là sai trái! Thầy mặc kệ, liếm hạt đậu đỏ bên trái, tay mân mê hạt đậu đỏ bên phải : Em thực tình không giống học sinh lớp bảy nha~ Đây là khen hay chê vậy? Rồi tôi không còn sức lực, thầy hôn từng nơi, kết thúc nụ hôn là ở ngay nơi cấm kỵ. Là đàn ông ai cũng như ai, thấy cảnh tiên thì đâu thèm kiềm chế! Thầy liếm nơi đấy. Tôi xấu hổ :Thầy...a... đừng... bẩn lắm...ha...ha... Thầy vẫn mặc kệ, mút lấy nó. Cảm giác lạ quá! Vừa xấu hổ vừa kích thích, cái quái gì vậy chứ! Sau một lúc, thầy ghé tai tôi :Cho thầy nhé... Dẫu cho hay không thì kết quả cũng chỉ có một... Rồi thầy tiến vào... tôi đau lắm! Rất đau. Đến nỗi... nước mắt ứa ra. Thầy vỗ về : Xin lỗi... đau lắm phải không? Tôi đánh nhẹ vào ngực thầy :Không sao...nhưng mà...đồ đáng ghét! thầy bắt đầu di chuyển. Tôi cảm giác đau không tả nổi, khẽ phát ra :A... Âm thanh thật là... tôi vội lấy tay che miệng. Tôi ghét nó! Tôi biết là nếu như vậy sẽ có thai nhưng mà tôi chưa có. Ừm...thật đấy! Thầy nói :Nghe dễ thương lắm! Đừng giấu âm thanh ấy chứ! Thầy di chuyển mạnh hơn, tôi không thể ngăn cơ thể phát ra âm thanh xấu hổ. Đau quá! Nhưng mà...cảm giác này...lạ quá! Tôi đang chìm đắm trong sự khoái lạc! Cơ thể tôi nóng ran, bên dưới lạ lắm. Tôi ra... thực quá xấu hổ, tôi che lại. Thầy cười gian tà :Em nhạy cảm thực đó! Thầy còn chưa ra nha~ Rồi thầy di chuyển nhanh hơn.....

Không biết đã bao nhiêu lần rồi, tôi không thể di chuyển nổi. Bên dưới chữa đầy tinh hoa của thầy, chảy ra dra nệm. Thầy mặc quần áo, ngồi xuống giường :Thầy sẽ chịu trách nhiệm. Linh thú của em... thầy sẽ triệu hồi được. Cảm ơn... xin lỗi... Tôi nhìn thầy, mỉm cười :Thực ra... em thích thầy...

......

Tề Bác và Tương Nhật Nam lên phòng tôi, vỗ tay :Nhâm Mục Diệu ghê thật! Tề Bác cười cười :Cảnh sát Tương Nhật Nam bắt tên biến thái đó đi! Haha! Tương Nhật Nam vỗ vai Tề Bác :Rất tiếc nhưng tôi không thể! Vì nó quá dễ thương! cái gì đây! Tôi đang trần nhuư nhộng mà họ còn có thể giỡn được. Tôi không di chuyển được luôn rồi! :Hai người...thật ngại quá nhưng tôi không cử động nổi nữa rồi, làm phiền đắp hộ cháu cái chăn. Thầy ngồi bên, cười :Để họ chiêm ngưỡng tình cảm thầy dành cho em. Đừng ngại... Tôi muốn điên lên :Thầy bảo em đừng ngại là đừng ngại như thế nào. Em là con gai mà. Đồ thầy giáo lưu manh! Thầy mỉm cười ngồi đó nhìn. Thực là...đàn ông đáng ghét!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.