Thầy Ơi! Em Yêu Anh

Chương 10: Chương 10: Anh Ngỏ Ý Cho Cô Cơ Hội Tìm Hiểu Anh




Sáng hôm sau đến trường........

Mân Huyên kể hết chuyện hôm qua đi xem phim rồi được Thầy Lục đưa về......sau đó cảnh ái muội trong xe, tiếp đó cô hôn anh......

Nghe Mân Huyên nói xong Diệp Hoan há hốc miệng, không nghĩ đến Mân Huyên giám hôn thầy Lục.

“Cậu to gan hôn thầy Lục........mà thầy ấy không nói gì sao? “

Mân Huyên lắc đầu.

Diệp Hoan hỏi tiếp:“ Cũng không nổi giận với cậu?”

Mân Huyên lắc đầu, hơi đỏ mặt:“ không có......”

Diệp Hoan cười nhìn Mân Huyên,vui vẻ nói tiếp:“ Mân Huyên,Chúc mừng cậu, nếu cậu làm đến mức đó mà thầy ấy không nổi giận thì mình chắc chắn thầy ấy cũng có ý với cậu muốn để cậu tiếp tục theo đuổi thầy ấy...”

Mân Huyên nghe xong những lời của Diệp Hoan bờ môi cong cong lên,khẽ cười thích thú. Cô cũng nghĩ như Diệp Hoan mà cả đêm qua không thể chợp mắt nổi.

Trọng Tín gọi:“ Mân Huyên.....”

Mân Huyên quay người xuống:“ hả...”” Hôm qua sao cậu không chờ tôi đưa cậu về mà bỏ về trước như thế, làm tôi ấy náy, vì đưa cậu đi mà không đưa cậu về. Tôi sợ bữa sau cậu không đi cùng tôi nữa.”

“ không sao đâu, bữa khác có dịp chúng ta đi xem phim tiếp được mà “

Lời nói của Mân Huyên khiến Trọng Tín vui vẻ hẳn ra:“ Cậu nói thật chứ? “

“ Ừ “ Mân Huyên gật đầu.

Diệp Hoan ngồi bên cứ nhìn hai người bạn rồi mỉm cười, tình cảm đúng thật là khó nói....

Nghe tiếng chuông reo.......

Lục Thiếu Thần từ ngoài bước vào lớp lên mục bục giảng.

Anh nhìn lớp một vòng, chỉ một động tác đơn giản.Đôi tay thon dài của anh mở túi hồ sơ, bắt đầu phát đề kiểm tra.

Hôm qua Thầy đã dặn hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra 1 tiết.

Cả lớp đã chuẩn tinh thần, và đợi Thầy phát đề. Đến giờ phút này, Mân Huyên không giám nghĩ đến chuyện tối qua nữa mà chỉ nghĩ đến phải làm tốt bài kiểm tra hôm nay nếu bị điểm thấp thì mất mặt với thầy Lục lắm.

Lục Thiếu Thần phát hết cho cả lớp sau đó thong thả đến bàn Mân Huyên phát 2 đề kiểm tra cuối cùng. Ngón tay thon dài vụt qua trước mặt cô, Mân Huyên rồi ngẩng đầu lên. Lục Thiếu Thần khẽ cúi đầu, gương mặt ôn như giống tối qua đang nhìn cô, cả người anh toát ra một loại hơi thở hết sức ấm áp, không còn kiểu cách xa nữa. Dù biết Thầy Lục rất đẹp trai nhìn cả ngày cũng không chán nhưng bây giờ cô nên nhìn vào đề kiểm tra, nghĩ thế tầm mắt cô rời khỏi người anh chú ý đến và tập trung cho bài kiểm tra trước mặt.

Phát xong đề bài Lục Thiếu Thần đi lên mục giảng ngồi vào bàn giáo viên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, cất giọng lạnh lùng: “Các bạn nhớ trung thực làm bài.”

Lục Thiếu Thần ngồi trên bàn giáo viên, anh đưa mắt nhìn cả lớp, thấy ai cũng chăm chú làm bài không hề nhúc nhích, cả cô nhóc kia cũng vậy, dáng vẻ tập trung của cô khiến anh khẽ cười, anh đã ra đề rất dễ rồi, cô nhóc này mà không làm được sẽ biết tay anh.

Đăm chiêu nhìn cô một hồi, anh nhìn vào cuốn sách hôm qua mình vừa mới mua. Đôi tay thon dài đẹp đẽ đang lật sách, từng trang từng trang, không phải là nghiêm túc đọc sách mà giống như đang đếm giấy để giết thời gian.

Nhìn giờ đồng hồ trên tay, ngón tay đang lật sách chợt ngừng lại, anh nhìn vào sách hồi lâu, sau đó mới dứt khoát ngẩng đầu lên quét mắt một vòng. Ánh mắt nghiêm túc, lạnh lùng, lại thêm vài phần áp lực làm người ta không dám nhìn thẳng.

Anh bước xuống đi một vòng rồi đến đứng bên cạnh bàn Mân Huyên nhìn bài cô đang làm.Anh muốn xem cô làm bài nào sai hay không?

Rất may cho Mân Huyên đề hôm nay không quá khó nên cô làm được. Vì yêu thích Thầy Lục nên lên lớp học cô đều chăm chú nghe giảng, cộng thêm có chuẩn bị đầy đủ, đề kiểm tra này lại đơn giản,Dù Thầy Lục đứng kế bên cô cũng không áp lực, ngược lại dường như cô làm sắp xong.

Lục Thiếu Thần liếc sơ qua bài làm của Mân Huyên thấy cô làm đúng hết, anh hài lòng định trở lên mục giảng thì cảm thấy áo anh rung nhẹ.

Mân Huyên sau khi làm xong bài, cô viết một dòng chữ “ Thầy Lục.... hôm nay thầy rất đẹp trai “ sau đó cô nhìn xung quanh không ai để ý níu một góc áo anh rung nhẹ.

Ánh mắt cô và anh vừa chạm nhau, nhìn thôi Lục Thiếu Thần bị ánh mắt trong trẻo của cô làm mất hồn. Cô đưa hàng chữ trên giấy nháp đến trước mắt anh. Đọc xong anh có chút ngây người, cô nhóc này hôm qua làm anh khó ngủ hôm nay lại khen anh đẹp trai, cô đúng là rất nhiều trò thả thính anh.

Thấy được nụ cười nhẹ trên môi anh, Mân Huyên cũng vui vẻ mỉm cười.

Sau khi kết thúc giờ kiểm tra, từng bạn từng bạn lên nộp bài....đến lượt Mân Huyên nộp bài cho thầy Lục, cô nghe rất rõ ràng câu.

“ Cuối giờ em đến thư viện gặp tôi nhé “

Mân Huyên chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh nhỏ giọng đáp lại: “ Dạ “

Cuối giờ học......Mân Huyên đến thư viện gặp anh, trong thư viện lúc này không có một ai cả. Cô bước vào trong mắt tìm kiếm bóng dáng Thầy Lục.” Không phải thầy ấy hẹn cô đến đây sao? Sao lại không thấy?” Mân Huyên nhìn hoài không thấy cô thở dài cầm đại một cuốn sách trên kệ.Bất ngờ có bàn tay mạnh mẽ kéo cô vào trong góc, biết đó là Thầy Lục thì kế tiếp anh áp sát cô vào kệ sách, một tay anh chống lên kệ sách.

Hoàn toàn chưa hề chuẩn bị tâm lý chút nào cả! Nhưng Mân Huyên không giám nhúc nhích.

Mân Huyên đối diện với khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô cảm thấy hình như Thầy Lục có chuyện muốn nói với cô thì phải, sao lại thần bí, mờ ám như vậy khiến cô sắp nghẹt thở rồi.

Đến khi cuốn sách trên tay cô bị anh giật lấy.

Mân Huyên ngẩn người nhìn anh rồi dời tầm mắt qua hướng khác, lại nghe anh nói kiêu cô quay lại nhìn anh. Ngay sau đó, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: “Em nhìn thẳng tôi này. Phải nghe kĩ lời tôi sắp nói với em “

Tim Mân Huyên đập loạn cả lên hơi thở có chút không thông, ánh mắt nhìn anh không rời, hàng mi khẽ chớp, vài phút sau đó cô mới gật đầu: “ Dạ “

Lục Thiếu Thần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cùng vành tai của cô nhóc từ đỏ lên anh khẽ cười một cái rồi trở lại khuôn mặt nghiêm túc, nhìn cô bằng ánh mắt không chút gợn sóng: “Tôi, Lục Thiếu Thần đã 25 tuổi, ba mẹ làm kinh doanh,gia đình có công ty riêng, là con trai một trong nhà. Tính tình rất khó chịu, đã từng quen biết nhiều cô gái nhưng chưa có một từng có mối tình nào chính thức.”

Mân Huyên nuốt nước bọt, nhìn anh khó hiểu:“ Dạ..... nhưng thầy nói cho em những điều đó này để làm gì? “

Tim của Mân Huyên đập thình thịch, có một cảm giác khó tả lắm, thầy Lục nói với cô như vậy là có ý gì.?

Không lẽ.......

Mân Huyên đã nghe kĩ những lời anh vừa nói, nhưng cô không biết ý anh nói có đúng như ý cô nghĩ hay không?.

Lục Thiếu Thần nhìn biểu hiện trên gương mặt của cô thay đổi liên tục, anh khẽ cười. Không giống như cô nhóc đang căng thẳng.

Mân Huyên đang suy nghĩ miên mang thì anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm của cô.

“Không phải Em nói thích tôi sao? Tôi nói ra như vậy là đang cho em cơ hội đấy.”

Lời nói của anh ý quá rõ như vậy, không lẽ cô nhóc này không nhìn ra.

Mân Huyên chưa kịp thông những lời anh nói, cô vừa mừng vừa có chút không tin cho lắm, Thầy Lục nói cho cô cơ hội sao? Vậy là thầy ấy đã đồng ý cùng cô yêu đương. Đầu óc cô nhất thời không kip suy nghĩ, cô rất muốn hỏi lại thầy Lục.Liếc mắt là có thể cảm nhận được cái nhìn của anh, chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt. Ánh mắt kia như một đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào hai má cô. Cuối cùng, ngay cả hít thở Mân Huyên cũng quên mất. Toàn bộ sự chú ý đều tập trung trên người Lục Thiếu Thần.

Trong không gian yên tĩnh của thư viện. Lục Thiếu Thần trầm ngâm một lát, sau đó muốn nói rõ hơn cho cô hiểu: “Những chuyện khác tôi không thể nói hết được, nếu em đã hứng thú thì hãy tìm hiểu tôi đi, tôi không ngại đâu “

Lục Thiếu Thần định nói thêm vài điều nhưng cân nhắc đến sự hiểu biết và tiếp nhận của Mân Huyên. Nhìn cô nhóc cứ ngây ngốc như vậy, bỗng nhiên anh cảm thấy buồn cười. Lần nào cô cũng chủ động với anh,nhưng sau đó lại nhát gan, thẹn thùng không giám đối diện. không hiểu sao anh lại thích.

Mặc kệ cô nghe có hiểu hay không, anh vẫn phải nói rõ: “ Mân Huyên.....” anh nhỏ giọng gọi cô.

Sau khi nhận được sự đồng ý từ anh, Mân Huyên cứ ngẩn ngơ: “ Dạ...”

“ Em nghe tôi hết những lời tôi nói rồi chứ? “

“ Dạ.......Em nghe rồi ạ “

“ Ừ...... “

Mân Huyên không thể chịu nổi cảnh ái muội này nữa, nếu cứ gần anh thế này không biết chút nữa cô sẽ làm ra chuyện gì nữa, điều chỉnh lại cảm xúc cô nói: “Em về trước đây.”

Lục Thiếu Thần không lên tiếng, chỉ nhẹ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.