Mân Huyên ủy khuất cắn môi dưới, cầm ly nước lên uống một ngụm. Yêu đương gì chứ?cả quyền lợi tức giận cũng không có sao? Đáng ghét. Cô im lặng ngồi chờ Vũ Thư và anh trai ăn xong.
Hai người ngồi hai nơi chỉ có một mình Lục Thiếu Thần lâu lâu liếc sang để ý đến cô, còn cô căn bản không thèm để ý tới anh.
Sau khi ăn uống xong Lăng Quân Hạo thanh toán tiền xong cả ba đi ra ngoài. Mân Huyên đi lướt qua không hề nhìn người đàn ông bàn bên nữa. Lục Thiếu Thần nhìn theo Mân Huyên cho đến khi cô khuất sau cách cửa.
Nhân viên bãi đậu xe đã chạy xe lại đây, Lăng Quân Hạo tiếp nhận chìa khóa xe, rồi rút một trăm tiền boa cho bảo vệ. Mân Huyên và Vũ Thư lên xe.
Sau khi Mân Huyên về thì hai gia đình của Lục Thiếu Thần và Thu Ngọc cũng về. Trên đường về Lục Thiếu Thần bấm số gọi điện cho Mân Huyên nhưng cô không nghe máy.
Mân Huyên về đến nhà. Cô chậm rãi đi lên phòng. Vứt túi xách xuống giường rồi lấy đồ đi tắm, cô mở vòi nước nóng để nước vòi sen rơi xuống người mình.
15 phút sau......
Lục Thiếu Thần lái xe đỗ trước nhà cô. Anh ngồi trong xe nhìn lên tần hai phòng của Mân Huyên vẫn còn sáng đèn, anh đang nôn nóng muốn gặp cô, giờ gặp Mân Huyên phải làm cách nào giải hoà với cô ấy. Hay để cô ấy nguôi giận ngày mai anh sẽ nói rõ sau. Suy nghĩ một hồi lâu, anh nhịn không được cầm điện thoại gọi tiếp. Anh muốn gặp cô bây giờ. Anh sẽ ôn nhu nói rõ ràng mọi chuyện với cô.
Gọi hoài cuối cùng máy cũng kết nối, anh nói: “ Anh đang ở dưới nhà em, gặp nhau một chút nhé.”
Mân Huyên trên phòng nghe điện thoại đến cửa sổ kéo rèm nhìn xuống:“ Chờ em một chút.” Cô tắt máy rồi nhìn giờ qua màng hình điện thoại. Là 10 giờ 10 khuya, cô vội vàng chải lại đầu tóc, sịt một ít nước hoa, đánh nhẹ một lớp son dưỡng rồi mở cửa nhẹ nhàng đi xuống nhà. Đi nhanh qua phòng làm việc của anh trai, dùng đèn sáng từ điện thoại để soi đường bước xuống lầu.
Vũ Thư mở tủ lạnh lấy chai nước uống, thì thấy Mân Huyên đang rón rén đi nhẹ nhàng ra cửa. Vũ Thư đi lại gọi cô.
“ Chị Huyên..... chị chưa ngủ hả?”
Mân Huyên giật mình quay lại:“ Em làm chị giật mình à.Sao giờ em còn chưa ngủ?”
“ Em khát nước nên xuống lấy nước uống.” Nhìn đôi dép trên tay Mân Huyên, Vũ Thư hỏi tiếp:“ Giờ này chị còn định đi đâu à?”
“ Suỵt.... em nói nhỏ thôi anh trai chị nghe thấy bây giờ..... Ừ!chị ra ngoài gặp bạn 5 phút à.”” Dạ....”
“ Em đi ngủ đi đừng nói cho anh trai chị biết nhé,“
“ Dạ...Em biết rồi.”
Mân Huyên mở cửa ra ngoài, dưới ánh đèn đường mông lung nhìn anh ngồi trong xe. Đột nhiên cô có chút sững sờ sau đó đi đến hướng ô tô mở cửa xe ngồi vào trong:“ Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi.”
Đột nhiên, hàng chân mày Lục Thiếu Thần nhíu lại. Mân Huyên cảm nhận được quanh mình tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, rùng mình một cái, cô quay mặt qua nhìn anh.
“ Nếu anh không nói em vào nhà đây.” Khẩu khí Mân Huyên nói rõ cô đang giận dỗi anh.
“ Đừng giận anh nữa, được không?.” Lục Thiếu Thần ôn nhu nói.
Cô thoáng chốc sững sờ: “ Để xem anh giải thích thế nào đã.”
Lục Thiếu Thần ngồi nhìn thẳng nói rõ ràng hết cho cô hiểu.
“ Chuyện là như thế đó...”
“ Ờ....” Mân Huyên thoải mái trong lòng, khẽ cười mỉm một cái rồi gương mặt bình thường giả vờ như không quan tâm.
“ Ờ cái gì mà ờ.....” Nói rồi anh đưa tay kéo mạnh cô lại gần, đặt cô ngồi lên đùi anh.
“ Anh...anh.”
Giọng anh trầm ấm phả vào mặt cô:“ Anh gì mà anh......Hết giận chưa.hửm “
Mân Huyên gật gật đầu nhìn anh. Trong lòng ngọt ngào đến phải phát run, nghe anh giải thích nghiêm túc,cô căn bản không để ý đến chuyện ở nhà hàng nữa rồi.Chỉ cần cô yêu anh, anh cũng yêu cô đó là một điều hạnh phúc, anh ôn nhu bao nhiêu, cô đều đã cảm thấy không chịu nổi.
Lục Thiếu Thần rất thương cô,anh biết cô gái của anh hay suy nghĩ lung tung rồi buồn.Vì thế anh không muốn tình yêu của anh và cô có một chút hiểu lầm nào cả, một chút anh cũng không muốn. Lục Thiếu Thần nhẹ nhàng hôn lên môi cô,ôn nhu nói: “ Từ nay bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng anh. Biết chưa?”
“ Dạ.....” Hai người cứ thế nhìn thẳng vào mắt nhau đầy thâm tình.
“ Huyên....ôm anh đi.” Vừa dứt lời anh ôm cô vùi đầu vào mái tóc cô hôn hít. Lục Thiếu Thần hít sâu một hơn, hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc từ cơ thể của cô khiến cảm thấy yết hầu khô khốc, như có một ngọn lửa nóng dâng lên. Anh khàn khàn: “Huyên....Em thật thơm.” Anh nói xong liền hôn lên cổ cô, kéo tay cô vòng qua thắt lưng của mình, tiếp tục thì thầm bên tai cô: “Muốn hôn em.” Nói rồi nhẹ nhàng cắn lỗ tai của cô một cái.
“ Ưm....” Mân Huyên phát ra một tiếng.
Môi anh tìm kiếm môi cô, hôn triền miên, một chút lại dừng ngậm lấy bờ môi của cô gặm mút. Sau đó đầu lưỡi ướt át của anh xâm nhập vào khoang miệng cô, quấn chặt đầu lưỡi thơm tho của cô. Tay anh di chuyển xuống phía dưới luồng vào dưới váy của cô.
Mân Huyên choáng váng cố hít sâu một hơi, tim của cô nhảy loạn, anh cứ hôn cô thế này cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi:“ Thần......đừng như vậy. “ Mân Huyên bắt lấy tay anh đang luồn vào dưới váy của cô.
Lục Thiếu Thần điều chỉnh lại cảm xúc nói đúng hơn là kiềm chế bản thân đẩy nhẹ cô ra nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng đang thở hổn hển, anh vừa lòng khẽ cười:“ Yên tâm..... Anh biết...”
Bầu không khí ái muội trong xe cuối cùng cũng giảm xuống khi hai con người chỉ cụng tràn vào nhau khẽ cười dành cho nhau những cử chỉ như vuốt chóp mũi, sờ lên má.
**************
Sáng hôm sau......
Lăng Quân Hạo uống một ly nước, ăn bánh sandwich và ly cà phê Vũ Thư đưa tới, anh bưng ly cà phê uống một ngụm rồi đặt ly xuống bàn. Vừa ăn, vừa lật báo. Mân Huyên ôm ba lô vui vẻ đi xuống, ngồi vào bàn ăn.
Vũ Thư đưa bánh sandwich và ly sữa đến cho cô. Mân Huyên hỏi:“ Hôm nay chỉ ăn bánh sandwich thôi sao?”
“ Dạ.....em xin lỗi, sáng nay em dậy trễ quá nên không làm bữa sáng kịp.Chị và chú ăn tạm đi ạ.” Vũ Thư nói.
“ Em đừng có kén nữa, ăn một bữa cũng không chết được đâu.” Lăng Quân Hạo nhìn mặt báo chăm chăm,lên tiếng.
Mân Huyên biết anh trai mình đang bênh Vũ Thư:“ Em biết rồi....” Vừa nói cô vừa gặm miếng Sandwich.
Hôm nay Lăng Quân Hạo tốt bụng đưa Mân Huyên và Vũ Thư đến trường.
Giờ ăn cơm trưa...
Buổi chiều Mân Huyên, Diệp Hoan học phù đạo nên ở lại. Vũ Thư ở lại tập văn nghệ nên cũng ở lại trường học.
Ở căn tin trường học, Mân Huyên, Diệp Hoan, Vũ Thư ngồi cùng nhau ăn cơm.
“ Diệp Hoan......Dạo này chuyện của cậu thế nào rồi? Sao trông cậu cứ như người mất hồn thế? “ Mân Huyên hỏi.
Diệp Hoan cầm muỗng dằm dằm hộp cơm,thở dài:“ Mẹ mình bắt mình ra nước ngoài du học, sau Khi tốt nghiệp mình phải đi.”
“ Cậu có muốn không?” Mân Huyên hỏi.
Diệp Hoan lắc đầu:“ Không......mình muốn học ở đây mình không muốn xa gia đình không muốn xa Cảnh Thiên.”
“ Cậu thử thuyết phục mẹ cậu xem, cậu phải cứng rắn nói thẳng là không muốn đi.”
“ Mình đã nói hết sức rồi, không thay đổi được, mẹ mình nói nếu mình không nghe lời thì bà ấy sẽ đi báo cảnh sát tố Cảnh Thiên dụ dỗ con gái vị thành niên chưa đủ 18 tuổi là mình. Mình sợ lắm.”
“ Tình yêu của cậu như trong phim nhỉ, phụ huynh cấm cản các kiểu. Mệt mỏi thật....mà thôi cậu đừng buồn nữa tạm thời cứ giả vờ ngoan ngoãn nghe lời đi, biết đâu từ giờ đến khi thi tốt nghiệp xong mẹ cậu đổi ý thì sao?” Mân Huyên vừa an ủi bạn vừa ăn.
“ Cũng mong là như vậy....” Diệp Hoan buồn buồn nói.
*********************
Buổi chiều tan học, Mân Huyên đi ra xe trước.
“ Vũ Thư chưa ra nữa sao?” Mân Huyên ngồi ghế trước với anh trai.
“ Ừ.....”
Đột nhiên, ánh mắt Lăng Quân Hạo nhíu lại. Mân Huyên ngồi bên cạnh cảm giác quanh mình tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, rùng mình một cái. Cô nhìn về phía cổng trường, thấy Vũ Thư đang nói chuyện rất vui vẻ với một bạn học nam.
Mân Huyên liếc nhìn thái độ của anh trai, cô liền hiểu, không phải là anh trai của cô thích Vũ Thư rồi đó chứ? Cô khẽ cười thầm nói thăm dò: “Nhìn Vũ Thư và cậu bạn kia đẹp đôi anh ha. Cả hai đều đẹp. Em chắc bạn nam kia đang theo đuổi Vũ Thư á.”
Vũ Thư giữ khoảng cách với bạn học. Thấy xe của Lăng Quân Hạo đỗ bên kia đường liền đi qua. Nhưng vì trước cổng trường, đường rất nhiều xe máy đông đúc nên cô đứng chờ đi từ từ mới qua được.
Lăng Quân Hạo thấy cô nhóc biết giữ khoảng cách với nam sinh kia, sắc mặt dịu xuống, liếc mắt nhìn Mân Huyên một cái: “Anh có hỏi em sao?”
Mân Huyên lắc đầu giả ngơ:“ Em chỉ nói sự thật thôi, Vũ Thư xinh xắn, hiền lành có người theo đuổi là bình thường mà. Đẹp trai như thế Vũ Thư không thích không lẽ thích kiểu ông chú như anh chắc. Không tin lát anh hỏi Vũ Thư xem. Một cô gái tuổi 16, 17 sẽ thích những anh chàng bằng tuổi, dễ thương để viết nên một chuyện tình học trò đẹp đẽ.”
“Em nói ai là ông chú?” Lăng Quân Hạo cắt ngang lời cô.
Mân Huyên cười mỉa nói: “Em nói anh chứ ai nữa! Anh so với cô bé lớn hơn cả mười một tuổi, có thể gọi như vậy thôi chứ gọi sao giờ? Nếu em không phải là em gái anh thì em cũng gọi anh là chú. Ông chú khó tính.”
“Hơn mười một tuổi thì sao chứ, không phải sẽ hiểu tâm lí biết yêu thương, cưng chiều hơn sao.” Lăng Quân Hạo buồn bực. Anh mới 27 tuổi, rõ ràng rất trẻ, sao em gái anh cùng cô nhóc kia lại cho anh là ông chú chứ.
Ông anh trai này của cô cũng có lúc tức giận mà khiến cô thấy buồn cười như vậy. Nhưng nếu thật sự anh trai cô có ý với Vũ Thư thì.....Nói về tính tình lạnh lùng, nghiêm khắc của anh ấy chắc không hợp với Vũ Thư rồi...... vũ Thư sắp 17 tuổi, còn chưa có trưởng thành, quả thực là hai người khó có thể hoà hợp.
Lăng Quân Hạo sắc mặt khó coi:“ Em còn nói nữa có tin anh ném em xuống xe cho em đi bộ về không?”
Mân Huyên ngoan ngoãn im lặng.
Vũ thư mở cửa xe bước vào trong:“ Em xin lỗi....lớp em ra trễ để chị với chú chờ lâu.”
Mân Huyên khẽ cười:“ Không sao đâu. Chị cũng mới ra thôi.”
Lăng Quân Hạo nhìn qua kính chiếu hậu phía trước xe nhìn Vũ Thư ngồi đằng sau.Anh mới khởi động xe lái rời đi.