Hậu quả của việc chém gió cho sướng miệng chính là, hôm sau suýt nữa Thái Hữu Dương đã không dậy được. Y đỡ cái eo già trải qua bao gian khó, khập khiễng đến trường. Thật vất vả mới dạy xong tiết của mình, mới vừa về văn phòng nghỉ ngơi, thầy Ngô lại tới tìm y.
Thái Hữu Dương thấy thầy Ngô là có chút sợ: “Đừng nói với tôi là giáo viên thể dục lại xin nghỉ nhé – hôm nay vốn cũng không có tiết thể dục mà.”
Thầy Ngô nói: “Không phải.”
Thái Hữu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Thầy Ngô lại nói: “Lần này là giáo viên dạy nhạc xin nghỉ.”
Thái Hữu Dương: “….”
Thái Hữu Dương rất căm phẫn: “Có thể cho bọn nhỏ chút thời gian nghỉ ngơi được không? Có thể không?”
Thầy Ngô níu: “Nếu tôi có thể tìm tới cô dạy nhạc, khẳng định sẽ làm cho cô ấy lên lớp được.” Nhưng bây giờ cô dạy Nhạc đã “bị mời nghỉ”, coi như anh có là giáo viên chủ nhiệm cũng không thể đến nhà người ta để bắt người về trường được.
Thái Hữu Dương nhức eo đau lưng, thực sự không muốn lên lớp. Nội dung cần nói thì y đã dạy xong, còn lên lớp làm gì nữa? Nhưng quy định trừng học là thế, mỗi tiết học nhất định phải có giáo viên ở đấy, không thể tuỳ tiện đổi thành lớp tự học được.
Thái Hữu Dương chỉ có thể lê thân thể mệt mỏi đến lớp học. Học sinh khó chịu, y càng khó chịu hơn.
Lưu Uy đấm ngực dậm chân: “Thầy Thái à, sao lại là thầy chứ?”
Thái Hữu Dương đột nhiên phản ứng lại: “Đúng thế, tại sao mỗi lần đều là thầy chứ?” Tuy rằng giáo viên thể dục, âm nhạc lần lượt xin nghỉ, vậy lý do gì mà mỗi lần đều là y lên dạy thay vậy!
Thái Hữu Dương nhớ tới dáng vẻ cười híp mắt của thầy Ngô, cảm giác sâu sắc là mình bị hãm hại. Dưới cơn nóng giận, y vung tay kéo toàn bộ lớp đến thao trường. Mắt thấy mấy nhóc con vô cùng hoạt bát vừa đến thao trường đã vắt giò lên chạy mất tăm. Thái Hữu Dương sai lớp trưởng gọi người về, để bọn nhóc chơi trò chơi trên bãi cỏ. Đâu thủ quyên*, Diều hâu bắt gà con đều được hết. Y không phải là giáo viên thể dục, rất nhiều dụng cụ có nguy hiểm tiềm ẩn cũng không hiểu rõ, lỡ may để học sinh tự do hoạt động xảy ra chuyện gì thì gây ra phiền phức lớn.
*Đâu thủ quyên: Một trò chơi bên Trung Quốc. Một nhóm bạn sẽ ngồi thành vòng tròn. Khi bài hát “Đâu thủ quyên” bắt đầu, người được chọn cầm khăn tay đi vòng quanh và bí mật bỏ khăn vào sau lưng một người bạn trước khi bài hát kết thúc và nhanh chóng quay về vị trí. Người bị để khăn tay phía sau phải nhanh chóng phát hiện và cầm khăn đến trả cho bạn kia, nếu không sẽ bị phạt.
Lưu Uy thổ huyết: “Giờ ai còn chơi Đâu thủ quyên nữa hả thầy?”
Lại là tên nhóc xui xẻo này.
Thái Hữu Dương xách cậu ra, nói: “Vậy em thích chơi cái gì?”
Lưu Uy chăm chú suy nghĩ một chốc, vỗ tay nói: “Vương giả Vinh Diệu!”
*Một game online, hình như là trò Garena Liên Quân bên mình thì phải, tui không chắc lắm…
Thái Hữu Dương: “….”
Lưu Uy thấy sắc mặt y không ổn, vội vã đổi giọng: “PUGB cũng được!”
*PUGB: Trò PlayerUnknown’s Battlegrounds, xem thêm tại