Thái Hữu Dương chỉ muốn thử xem có dùng được không, lại không ngờ người bán không chuyển chìa khoá theo cùng. Lúc đó, y còng hai tay mình lại, thử thoát ra nhưng không thành công thì yên lòng, quay người muốn tìm chìa khoá trong hộp chuyển phát nhanh.
Tìm một hồi lâu, bới trong hộp một hồi, chìa khoá đâu?
Không có.
Thái Hữu Dương đổ hộp chuyển phát nhanh ra, vứt lung tung, sách hướng dẫn và túi nhựa chậm rãi bay xuống đất. Y ngẩn ra mất một lúc, cúi đầu nhìn hai tay đang bị còng chặt, bắt đầu gấp lên. Y không cam lòng tiếp tục tìm một hồi nữa, lại cố gắng học theo những vai chính trong phim, đầu tiên chui ngón tay cái ra khỏi còng, lại để khớp trở lại. Thao tác này độ khó hơi lớn, bước thứ nhất còn chưa xong, cổ tay y đã bị mài đỏ.
Lúc này Lục Phong đi vào phòng.
Thái Hữu Dương đang chuyên tâm đối phó với còng tay, đột nhiên cổ tay bị người nắm chặt, sợ đến suýt nữa kêu ra tiếng. Ngẩng đầu nhìn người đến là Lục Phong, y gắng gượng nuốt tiếng kêu vào trong họng, trong lòng lung tung nghĩ, làm thế nào đây, Lục Phong có thể sẽ hỏi tại sao mình mua còng tay không.
Lục Phong không nói gì, cầm lấy còng, uốn thanh sắt thành hình chữ L, chọc vào lỗ chìa khoá vặn một cái, rút ra, lại chọc vào lỗ một cái, nhẹ nhàng xoay theo chiều kim đồng hồ một cái liền mở ra một bên vòng. Thái Hữu Dương nhìn chăm chú không chớp mắt, lòng tràn đầy sùng bái, ngoan ngoãn chờ anh mở ra một bên còng khác.
Trước ánh mắt long lanh của y, Lục Phong “Cùm cụp” một tiếng, chụp một bên còng khác vào cột đèn.
Thái Hữu Dương: “…” Tay phải y treo trên cột đèn, mờ mịt nhìn Lục Phong, nỗ lực biểu hiện rằng mình vô tội, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo. Xong đời rồi, Lục Phong thông minh như vậy, khẳng định là đã đoán được mục đích y mua còng tay rồi.
“Thích chơi thế hả?” Lục Phong khoanh hai tay lại, nhìn y từ trên cao xuống, bắt đầu thẩm vấn, “Nói đi, muốn dùng còng tay làm gì?”
Thái Hữu Dương có hút run chân, không đúng lúc mà nghĩ, dáng vẻ ghệ mình mặt không hề cảm xúc thiệt là đẹp trai. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm mê trai, y thấp thỏm lắc đầu: “Không muốn làm gì cả.” Y cảm thấy không thể ngồi chờ chết, nói với Lục Phong, “Anh tới đây một chút đi.” Nhất thời y không bịa ra được lý do nào, đang nghĩ lợi dụng sắc đẹp của mình mê hoặc Lục Phong.
Lúc này khoé mắt y liếc về cái bóng mờ trên nền gạch, đột nhiên có chút không đủ lòng tin.
Lục Phong vốn muốn cho y một bài học, nhưng nghe thấy y làm nũng lại không giữ được khí thế. Anh đi tới ngồi xuống cạnh người Thái Hữu Dương, kiên trì nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Đã bịa xong lý do chưa?”
Thái Hữu Dương giơ chân chạm lên ngực Lục Phong, dùng mũi chân chọc chọc cái ấy của Lục Phong, giả vờ ngượng ngùng nói: “Còn không phải là vì anh sao, anh còn hung dữ với em nữa.”
Suýt nữa Lục Phong bị chọc đến cứng lên, nhưng cũng không ngăn cản khiêu khích ngây ngô của y, chỉ là ánh mắt trầm hơn rất nhiều: “Vì anh?” Anh làm như không xảy ra chuyện gì mà tiếp tục hỏi.
Thái Hữu Dương nghĩ thầm, dù sao Lục Phong cũng không được, coi như muốn làm chuyện không hài hoà cũng chỉ có thể dùng tay. Sẽ không còn giống như trước đây, làm y đến nằm bẹp trên giường không dậy nổi.
Vậy nên Thái Hữu Dương tự cho phép mình bay cao. Y lờ mờ biểu đạt ý nghĩ thử nghiệm chơi SM với Lục Phong. Đương nhiên mục đích của y không phải là vì thoả mãn chính mình, mà là vì kích thích dục vọng của Lục Phong.
Quả nhiên Lục Phong liền bị kích thích.
Thái Hữu Dương tròn mắt mà nhìn thứ đang mềm kia chậm rãi phồng lên, vừa dài vừa cứng, lời chất vấn còn chưa ra khỏi miệng, cái miệng đã bị lấp kín.
Mãi cho đến sắp hoàng hôn, hai người trên giường lên mới dừng lay động.
Thái Hữu Dương thoi thóp nằm bẹp trên giường, trên cổ, sau lưng, đùi, hễ là chỗ đang lộ ra khỏi chăn đều phủ kín dấu hôn. Lục Phong đưa y vào bồn tắm, rửa sạch từ trong ra ngoài một lần. Y có lòng kháng nghị, nhưng mà tay mềm chân nhuyễn, căn bản không có sức phản kháng. Mới vừa tắm xong, Lục Phong liền nghe thấy dưới lầu truyền đến âm thanh của bố mẹ, bèn dùng khăn tắm bao lấy y nhét vào trong chăn.
“Anh mang cơm tối lên.”Lục Phong nói.
Thái Hữu Dương vốn muốn đang ngủ thiếp đi, nghe được câu này lập tức thanh tỉnh. Y không thể xuống lầu ăn cơm là trách ai? Còn giả vờ săn sóc như vậy! Y tức giận bò lên, ưỡn ngực quật cường nói: “Em muốn xuống lầu ăn.”
Lục Phong thấy sau khi y ngồi dậy, chăn trượt từ bả vai xuống, trên thân thể trắng nõn đều là dấu vết mình lưu lại, trong lòng hơi động, lập tức không hề biến sắc mà thay đổi tư thế đứng rồi bình tĩnh nói: “Được. Cơm chín sẽ gọi em.” Ssau đó liền chuẩn bị xuống lần làm cơm tối.
Thái Hữu Dương gọi anh lại, lạnh lùng nói: “Chuyện anh lừa em, tối nay chúng ta tính tiếp.” Tuy rằng bị làm đến eo mỏi lưng đau, nhưng y lại bắt được nhược điểm của Lục Phong, y muốn uy hiếp Lục Phong, há há há….
Lục Phong gật đầu: “Được.” Anh đàng hoàng nói, “Anh đã quên nói cho em biết, hôm nay đi kiểm tra lại, bác sĩ nói cho anh biết, vấn đề tâm lý của anh nghiêm trọng hơn.”
Thái Hữu Dương liếc mắt, không muốn phản ứng lại Lục Phong nữa. Bịa đi, tiếp tục bịa đi, tin thì coi như y thua.
Lục Phong trong ánh mắt khiển trách và khinh bỉ của Thái Hữu Dương, bình tĩnh nói: “Trước đây áp lực của anh qúa lớn, không thể chịch nhiều quá, khiến mình bị kìm nén quá mức, ngược lại sinh ra tâm lý ỷ lại với chuyện ấy.” Nhìn thấy Thái Hữu Dương đầy mặt kinh sợ, anh săn sóc mà dừng lại, mỉm cười nói, “Buổi tối chúng ta tiếp tục thảo luận vấn đề này, bây giờ anh đi làm cơm trước.”
Thái Hữu Dương có vài giây đầu óc trống rỗng, sau khi hoàn hồn vẫn không thể quên đi bốn chữ then chốt –
Tối, thảo, luận, tiếp.
Y “Rầm” một tiếng đổ về giường, bi phẫn cầm điện thoại lên, mở diễn đàn ra:
“Help: Chym bạn trai quá lớn thời gian quá dài kỹ thuật quá tốt làm sao bây giờ?”
Rất nhanh đã có một comment:
“Cậu có thể đưa anh ấy cho tui.”
Nhất thời Thái Hữu Dương thắt tim, lạch cạch bấm bàn phím, một giây sau reply:
“Tui éo.”