Thay Thế Phẩm

Chương 12: Chương 12




Đêm đã khuya, ánh đèn trong tiểu khu dần dần tắt hạ.

Trang Khải ngồi trong phòng khách tối như mực, cảm tưởng mọi thứ dường như tan ra trong màn đêm. Hắn thả người trên ghế sopha, lần đầu tiên buông tâm trí thả lỏng mình vào hồi ức.

Trí nhớ như hồng thủy dồn dập phá tan, suốt sáu năm qua từng chút từng chút hiện về.

Trang Khải lần đầu tiên biết được, nguyên lai trí nhớ mình lại tốt như vậy.

Hắn đưa tay che hai mắt, phía trước là một mảnh đen kịt, nhưng thân ảnh Ngôn Thư Vũ lại không ngừng xuất hiện trước mắt hắn.

Những chuyện kia tựa quá khứ đã trôi qua từ lâu, hoặc như là vẫn còn nguyên mới mẻ.

Bên vườn hoa sân trường, người nọ chạy đến bên cạnh hắn, mỉm cười gọi “Trang sư huynh”, cả khuôn mặt toát lên nét trẻ trung tinh khiết.

Lưng mang hành lý cùng hắn ra khỏi trường, trong mắt còn mang theo chút hoang mang với tương lai không xác định, nhưng hơn hết là sự tính nhiệm hắn cùng làm việc nghĩa không được chùn bước.

Sóng vai đi dưới hàng tử kinh, cậu vụng trộm nhìn hắn đến ánh mắt đều loan loan.

Nhỏ nhỏ vụn vặt, hắn đều nhớ rất kĩ.

Trong trí nhớ, hình ảnh thiếu niên đầy sức sống dần dần thối lưu, chậm rãi thay vào đó là một người trưởng thành thành thục cùng u sầu. Khí chất ôn hòa cùng vẻ mặt dần trở nên mệt mỏi.

Trang Khải nghĩ, là bắt đầu từ lúc nào, từ lúc nào đôi mắt sáng ngời của người nọ bắt đầu giấu diếm bi thương?

Trang Khải không muốn nhớ lại, nhưng dòng hồi ức không thể tự chủ vẫn phá tan lá chắn của hắn.

Là đêm hôm đó, đêm hắn gần rạng sáng mới trở về nhà, thiếu niên không biết đã ngồi đợi hắn bao lâu, đó là lần đầu tiên cậu biết đến một người tên Yến Dương tồn tại.

Từ sau ngày hôm đó, thiếu niên chính thức trở thành thanh niên.

Xa hơn nữa, thanh niên dần trưởng thành, cũng sẽ ưu sầu, sẽ có cảm giác đau thương, nhưng vẫn ẩn nhẫn, rõ ràng bản thân đau khổ lại cố cười tươi với hắn.

Trí nhớ chậm rãi chuyển động, hắn nhớ tới, suốt sáu năm qua, ngoại trừ hai năm đầu tiên hắn đã không còn nhìn thấy Ngôn Thư Vũ thoải mái cười to nữa mà chỉ ngẫu nhiên cười nhẹ. Hôm nay nghĩ đến, thì ra bên trong lại có nhiều gượng ép cùng khổ đau đến vậy.

Hắn vẫn luôn luôn nhớ rõ, chỉ là chưa từng muốn suy nghĩ sâu xa.

Nhớ đến ngày cuối cùng Ngôn Thư Vũ buông lỏng hành lý cùng hắn nói cáo biệt, trên gương mặt tái nhợt của người nọ vẫn quật cường mỉm cười.

Trang Khải buông tay đang che mắt, tâm khẽ run lên.

Ngôn Thư Vũ, Thư Vũ, Thư Vũ.

.

Cả đêm cơ hồ đều không ngủ, sáng sớm hôm sau Trang Khải gọi điện cho thư kí thông báo hôm nay không đến công ty, sau đó nói với lái xe địa chỉ căn nhà trước kia hắn ở cùng Ngôn Thư Vũ.

Xe chậm rãi tiến vào tiểu khu, chỉ có một người đi lên, đứng trước cánh cửa ra vào.

Hắn chợt có cảm giác hết thảy đều giống như một năm trước đây, không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn không hề thay đổi.

Trang Khải lần mò trong túi quần tìm chiếc chìa khóa cũ, khi đó vội vàng mang đi cũng không nói với Ngôn Thư Vũ, không ngờ hắn vẫn một mực giữ chiếc chìa khóa này.

Hít sâu một hơi, cuối cùng lựa chọn đè xuống chuông cửa.

Tiếng chuông đứt quãng vang lên một tiếng, lòng bàn tay nắm chặt chìa khóa của Trang Khải chảy mồ hôi, đã thật lâu hắn chưa khẩn trương như vậy, phảng phất như ngoài tiếng chuông này không còn điều gì quan trọng hơn với hắn.

“Đinh linh”, “Đinh linh” trong không khí ngân nga, rồi lại trở về yên lặng.

Trang Khải trong lòng phức tạp, vươn tay giữa không trung, ngón tay không nhịn được run lên nhẹ nhẹ. Tiếng chuông lại vang lên, sau đó lần nữa im ắng.

Hắn lấy chìa khóa tra vào ổ, phát hiện ra ổ khóa không hề bị đổi.

Lần đầu tiên Trang Khải cảm nhận được, một phút đồng hồ lại có thể dài đằng đẵng đến vậy, hắn đứng lặng một chút, cuối cùng rốt cuộc mới mở cửa ra.

Cất một bước vào trong, lớp bụi dày đặc trong nhà vô hình nói cho hắn biết, nơi này đã thật lâu không có người ở.

Khẩn trương trong lòng Trang Khải còn chưa xẹp xuống lại bắt đầu cười khổ, đúng vậy a, Ngôn Thư Vũ làm sao còn có thể ở chỗ này. Hắn hiểu cậu, nếu thật sự phải đi, cậu tuyệt đối sẽ dứt khoát ra đi chứ không níu kéo ở lại.

Hắn nhất thời trở nên hồ đồ, nếu Ngôn Thư Vũ không còn ở đây, vì cớ gì hắn vẫn tiếp tục kí hợp đồng với công ty nơi cậu làm việc.

Có lẽ hắn chỉ là nguyện ý lừa dối bản thân, tin tưởng rằng Ngôn Thư Vũ vẫn ở trong ngôi nhà của hai người bọn họ.

Nhưng lúc này nghĩ cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, căn phòng tro bụi này là câu trả lời minh xác cuối cùng.

Trang Khải đẩy cửa ra đi vào phòng ngủ, bên trong cũng cái gì cũng không thay đổi.

Chiếc gối đôi đặt trên đầu giường, họa tiết màu vàng nhạt trắng trong mà thuần khiết mang theo hương vị ấm áp. Trang Khải kì thật ưa thích hai màu trắng đen đơn giản, nhưng Ngôn Thư Vũ thích vật dụng trong nhà mang lại cảm giác ấm áp, cho nên cậu thường xuyên đem chút ít màu cam và vàng nhạt thay thế những thứ màu sắc đơn điệu, ngoài miệng còn từ tốn càm ràm với hắn phải dùng màu ấm con người mới sống được thoải mái.

Lâu dần Trang Khải cũng bị nhiễm thói quen này.

Tiếp tục đi vào trong phòng ngủ, đồ vật bên trong cũng như vũ. Cuốn sách yêu thích của Ngôn Thư Vũ đặt trên tủ đầu giường, kẹp đánh dấu vẫn kẹp ở số trang không đổi.

Vài chậu hoa nhỏ bày cạnh cửa sổ đã héo rũ, lá cây nho nhỏ phai nhạt màu xanh, chỉ còn sắc vàng khô úa. Trang Khải duỗi ngón trỏ chạm nhẹ vào cành cây, lá vàng thoáng cái theo cành khô rơi xuống.

Hắn thu tay lại, nội tâm chua xót khó hiểu.

Trang Khải ở trong phòng ngủ dạo qua một vòng, ngoại trừ tro bụi, hết thảy đều không thay đổi. Trong tủ quần áo vẫn còn nguyên quần áo của hắn cũng Ngôn Thư Vũ, ngày đó hắn cái gì cũng không mang đi, còn Thư Vũ vừa buông lỏng hành lý đã xách nó quay đầu bước.

Mở ra tủ quần áo, y phục của hai người vẫn khăng khít gắn bó. Trang Khải dùng ngón cái tinh tế vuốt nơi cổ áo Ngôn Thư Vũ, phảng phất như có thể cảm nhận được nhiệt độ cậu lưu lại.

Ngồi xuống chiếc giường đơn phủ một lớp bụi trên tấm ga trải giường màu vàng nhạt thanh lịch, Trang Khải dùng tay phủi đi, trong đầu hiện lên khoảng thời gian hai người nằm nơi này đơn giản ôm nhau ngủ.

Ngôn Thư Vũ ở trên giường rất ít lên tiếng, ngoại trừ hai năm đầu đôi khi trằn trọc phát ra một chút âm thanh, sau vài năm cậu tình nguyện cắn nát môi mình cũng cứng ngắc muốn chống lại. Hôm nay nghĩ đến, còn có cái gì không rõ, từ trước đến nay hắn luôn hiểu rõ cậu, chuyện này rõ ràng hắn biết nguyên nhân nhưng lại ngăn mình không muốn nghĩ sâu hơn. Hắn biết, Ngôn Thư Vũ không phải thẹn thùng, mà là cậu không muốn làm hắn mất hứng.

Đứa ngốc này.

Trang Khải vuốt ga giường trầm thấp cười, tiếng cười một mảnh khàn giọng.

Trang Khải ra khỏi phòng ngủ, cẩn thận đóng kín cửa phòng rồi đi đến phòng khách. Trong phòng khách cũng tràn đầy bụi, Trang Khải tiện tay lau thoáng cái sopha rồi ngồi xuống.

Trí nhớ lại như thủy triều ào tới.

Sáng sớm hôm sau khi Thư Vũ truyền máu cho Yến Dương, hắn từ bệnh viện về, ngồi ở nơi này trong lòng bất an lo sợ.

Khi đó hắn ẩn ẩn sợ hãi, không phải sợ hãi bệnh tình của Yến Dương mà là sợ hãi làm thế nào để đối mặt với Ngôn Thư Vũ. Hắn nhớ tới gương mặt cậu tái nhợt sau khi truyền máu xong, chính mình lại không hỏi thăm cậu đến một câu, nội tâm mơ hồ cảm thấy không an thế nhưng lại không rõ mình bực bội vì cái gì.

Cho nên khi Ngôn Thư Vũ mệt mỏi từ phòng tắm đi ra, hắn chưa kịp suy nghĩ mà đã ôm lấy cậu, không một lời giải thích mà trực tiếp xin lỗi. Ngôn Thư Vũ đẩy ra hướng hắn cười cười, một khắc này không biết tại sao hắn lại càng ôm chặt cậu, may mà Ngôn Thư Vũ cũng không đẩy ra nữa.

Ở trên ghế sopha này, bọn họ đã từng yên tĩnh xem tin tức, ngẫu nhiên thảo luận vài vấn đề thời sự, khi ý kiến không gặp nhau cậu còn có thể lộ ra nụ cười ngây thơ hiếm thấy giương nanh múa vuốt với hắn. Ở trên ghế sopha này, bọn họ đã từng mỗi ngày uống một chén trà lạnh tự hãm, sau đó yên tĩnh hôn môi.

Trang Khải bắt đầu hiểu được vì sao khi ấy hắn lại thường xuyên ngồi chỗ này đến vậy.

Phía đối diện với sopha nhìn thẳng vào phòng bếp, Trang Khải nghĩ, có thể hay không tất cả mọi chuyện này chỉ là một giấc mộng.

Khi hắn tỉnh dậy, Ngôn Thư Vũ sẽ từ phòng bếp đầu kia đi tới, ánh hoàng hôn màu da cam từ cửa sổ phía sau hắt lên lưng cậu tạo thành quầng sáng ấm áp, sau đó cậu khẽ cười, nói với hắn, “Anh đã về, nhanh lên rửa tay, cơm tối lập tức xong bây giờ.”

Lúc này đã gần giữa trưa, hắn không buông rèm cửa sổ, ánh mặt trời nắng gắt chiếu lên mắt hắn đau đớn.

Trang Khải đưa tay đỡ trán, che lại mi mắt không dám nhìn ánh mặt trời nữa, một dòng ấm nóng xuyên qua kẽ tay chảy xuống gò má.

Cho đến bây giờ, hắn rốt cuộc mới biết cảm giác này của mình là gì.

Hắn yêu Ngôn Thư Vũ.

Hắn yêu người có khuôn mặt giống Yến Dương nhưng không phải Yến Dương.

Hắn cho là mình một mực yêu Yến Dương, càng cho rằng ở cùng Đông Phái vài tháng giúp mình buông xuống tình cảm dành cho y. Nhưng kì thật đã từ trước đó Yến Dương căn bản không còn ở trong lòng hắn.

Có lẽ là từ khi Ngôn Thư Vũ đứng dưới hàng tử kinh cao hứng khúc khích cười; có lẽ là từ khi hắn ngẫu nhiên cùng cậu dạo phố, gương mặt cậu vô cùng mừng rỡ; có lẽ là từ khi hắn cùng cậu hôn môi sau khi uống trà lạnh; mà cũng có lẽ là từ khi hắn ở cùng cậu, mỗi lần tăng ca về nhà muộn đều có người vì hắn giữ lại một ngọn đèn.

Vài chục năm yêu đơn phương Yến Dương khiến hắn nhất thời không thể hiểu rõ chính mình tâm ý.

Trang Khải ngã vào ghế sopha, không để ý tro bụi dính đầy quần áo.

Ngôn Thư Vũ và Yến Dương kì thật cũng không quá giống nhau, khí chất khác biệt khiến người ta dễ dàng bỏ qua nét mặt có đôi phần tương tự của họ.

Vậy mà những năm này hắn tự cho mình là đúng, cho rằng mình nhìn xuyên qua Ngôn Thư Vũ để tìm thấy Yến Dương, đem những tâm hoảng ý loạn cùng tim đập thình thịch cho rằng là do lỗi giác vì quá yêu Yến Dương lưu lại.

Thậm chí sau khi Ngôn Thư Vũ rời đi, hắn càng sợ cảm giác đau lòng mỗi khi nhớ tới bóng lưng quật cường của cậu.

Chính hắn cũng không hiểu.

Hắn không biết, nguyên lai đây gọi là tình yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.