Vào xế chiều cuối tuần, Chu Ninh Dạ pha trà bưởi, ngồi trên giường xem báo.
Người kia suốt ngày không rời được cô, toàn ngồi xem chương trình
thiếu nhi trên tivi, mười phút trước mới bị cô đẩy vào phòng tắm tắm
rửa. Hắn thực sự rất thích xem tivi, ăn cơm, tắm rửa, ít nhất phải gọi
ba lần mới nghe, mới có thể làm cho hắn dời mắt khỏi màn hình tivi. Rất
nhiều lúc, cô cảm thấy đối với thế giới này, hắn không khác gì trẻ sơ
sinh, cái gì cũng tò mò, năng lực học tập cũng nhanh. Giờ phút này, cô
thực sự cảm ơn chế độ phân chương trình của tivi, làm cho cô có thể quy
định hắn cái gì có thể xem, cái gì không thể xem, cái gì chỉ dùng để
giải trí, không được làm theo, để tránh hắn thực sự cho rằng hành động
nào trên tivi cũng là đúng, phổ biến mà bắt chước làm theo.
Cô để ý có đôi khi hắn tắm quá lâu, lúc
cô chuẩn bị qua 3 phút nữa mà hắn còn chưa ra, cô sẽ qua gọi thì một con sói trắng xinh đẹp thong thả bước ra khỏi phòng tắm, đi đến đâu nước
nhỏ đến đấy. Cô chau mày nhưng cũng không trách hắn vì sao hai chân đi
vào, bốn chân đi ra, đứng dậy lấy cái khăn tắm lớn cùng máy sấy, cô trở
lại ngồi ở trước cầu thang :
“Lâm Giang, lại đây”.
Hắn chậm rãi thong thả đi qua, tựa trên đùi mềm mại của cô. Cái váy
dài màu trắng của cô bị ướt một mảng nước nhưng cô không để ý chút nào,
tập trung chà lau bộ lông ẩm ướt của hắn.
Hắn thoải mái nhỏ giọng ưm một tiếng, chui xuống dưới khăn tắm. Nơi
đó có hương vị của Ninh Dạ, thơm quá. Chu Ninh Dạ vỗ vỗ đầu hắn: “Đừng
lộn xộn”.
Lần này hắn xem như ngoan ngoãn, lần trước lúc đầu còn ướt nghe thấy
tiếng cô gọi hắn lại lau khô tóc, không biết hắn học hành động đó ở đâu, thế mà lại vẫy vẫy bọt nước trên tóc, rồi trả lời cô một câu : “Đây mới là hành động của đàn ông”.
Cô thiếu chút nữa phun hết trà trong miệng, sau đó hắn còn vô tội nhìn cô : “Không đúng sao?”
Hắn thực sự bị tivi dạy hư ! Cô kiên nhẫn sấy khô lông của hắn cho
đến khi chúng mềm mại xoã tung, hắn tựa đầu vào đùi cô, hưởng thụ cảm
giác được những ngón tay dài tinh tế một chút lại một chút dịu dàng vuốt ve, lười nhác híp nửa mắt.
Bây giờ thời tiết rất tốt, khó có được lúc ánh mặt trời rạng rỡ như
vậy, bớt đi cái lạnh của mấy ngày trước, ánh nắng ấm áp chiếu xuống đến
ngay cả cô cũng cảm thấy lười biếng. Hắn vươn móng vuốt trước, cào cào
tờ báo cô đặt bên cạnh, cô cười rút tờ báo ra: “Cái này còn dùng, đừng
phá”.
Hắn nhìn dòng chữ được in lớn trên mặt báo, không hiểu nghiêng đầu nhìn cô.
“Chỉ muốn tìm thêm một công việc mà thôi” – Cô giải thích qua loa, xếp tờ báo lại, bỏ qua một bên.
Vì sao? Không phải cô đã có việc làm rồi sao? Vì sao còn muốn tìm?
Cô có vẻ không muốn giải thích nhiều cho hắn, nên nói tránh sang chuyện khác: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Hắn cọ vào lòng bàn tay mềm mại của cô, khẽ liếm miệng vết thương
trên ngón tay tinh tế, đó là do lần trước khi nấu cơm cô vô ý bị thương. Bởi vì hắn xem chương trình nấu ăn dạy cách làm gạch cua, nên chỉ vào
màn hình tivi hỏi cô : “Buổi tối có thể ăn cái này được không ?”
Sau đó, bọn họ đi siêu thị mua hai con cua sống về. Hắn không biết
làm cua lại phiền phức như vậy, hại cô bị đứt tay, còn bị phỏng. Cô cười khẽ, không muốn để hắn lo lắng : “Đừng lo lắng, lần này sẽ không”.
Kết quả hắn vẫn chẳng nói mình muốn ăn gì. Cô nấu cơm rất trễ, khi cô gọi hắn, hắn đang cuộn tròn nằm trên chiếc giường đặt cạnh tường của
cô, toàn bộ thân thể chôn trong chăn mền mà ngủ. Hắn chưa từng duy trì
hình sói lâu như vậy, từ buổi chiều đến bây giờ, tâm trạng luôn luôn phờ phạc ỉu xìu, lúc đầu cô cho rằng hắn chỉ lười mà thôi, bây giờ xem ra
có vẻ không phải.
Cô ngồi bên giường, kéo chăn ra, lo lắng nghiêng người đánh giá hắn : “Sao vậy ? Không thoải mái sao?”
Hắn không mở mắt, bởi vì cô tới gần, hắn rời khỏi chăn mền có hơi thở của cô, tiến đến khuỷu tay cô vừa duỗi ra.
“Lâm Giang, nghe thấy tôi nói gì không?”
Hắn nâng mí mắt đáp lại cô.
“Nếu…. nếu anh không có việc gì, biến trở về hình người nói chuyện với tôi được không ?”
Im lặng một lát, trong lòng cô dần dần sinh ra biến hóa, sau khi ánh
sáng nhạt nhu hòa biến mất, tựa trên cánh tay cô là một thân thể rắn
chắc, là một người đàn ông lõa thể* khiến người ta mặt đỏ tim đập. (lõa thể : không mặt quần áo….. #đỏ mặt –ing)
Đã từng xem qua cảnh xuân, cô hoàn toàn có thể gặp biến không sợ hãi, huống chi giờ phút này cô chỉ quan tâm đến sức khỏe của hắn. Nhìn hắn
rất lạ.
“Tôi không sao” – Hắn trả lời.
“Nhưng mà… nhìn anh rất không có tinh thần” – Cô nghĩ nghĩ : “Anh đứng lên, chúng ta đi gặp bác sĩ được không ?”
“Không” – Hắn gối lên đùi cô, đem mặt vùi vào thắt lưng cô, không thèm nói chuyện.
Hắn duy trì hình người không được bao lâu, lõa nam lại lần nữa biến
về hình sói lười nhác. Không thể không thừa nhận, cô thực sự lo lắng.
Hắn nhìn thật bất lực, yếu ớt, làm cô không nỡ rời xa, Chu Ninh Dạ thuận thế nằm xuống, ôm hắn vào lòng, an tĩnh làm bạn.
Đêm càng khuya –
Chu Ninh Dạ không biết vì sao lại bừng tỉnh, chắc là do quan tâm Lâm
Giang, cô căn bản ngủ không sâu. Khi mở mắt ra, bốn phía là một mảnh tối đen, ngay cả ánh trăng cũng không có. Bây giờ… là mấy giờ?
Cô ngồi dậy, vươn tay mở đèn đầu giường nhìn tình hình Lâm Giang. Vừa nhìn, cô hoảng hốt thiếu chút nữa tim ngừng đập. Vẻ ngoài của hắn nửa
người nửa sói, ở trước mắt cô không ngừng biến hóa, toàn thân không
ngừng thấm ra mồ hôi lạnh, bàn tay cô chạm vào da thịt hắn đều lạnh
toát, không có một chút ấm áp.
Cô sợ hãi, vội kêu : “Lâm Giang, Lâm Giang ! Nghe thấy tôi gọi anh không?”
Cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra với hắn, cũng chưa từng gặp qua loại tình huống này, cả người lâm vào hoảng loạn.
“Lâm Giang, anh đừng làm tôi sợ, anh tỉnh lại đi, nói cho tôi biết nên làm gì đi?”
Hắn không thể trả lời cô, thậm chí ngay cả ý thức cũng không rõ ràng. Làm sao bây giờ ? Đem hắn đi bệnh viện sao ?
Nhưng tình huống này hoàn toàn vượt quá phạm vi y học hiện đại? Đi
bệnh viện có tác dụng sao ? Không khéo còn bị xem là động vật quý hiếm,
bị đưa lên bàn giải phẫu… Đầu óc hỗn loạn không suy nghĩ được gì, lòng
cô nóng như lửa đốt, một người bỗng xuất hiện trong đầu…
Đúng rồi, Tôn Y Nỉ !
Tôn Y Nỉ đã gặp qua nhiều chuyện kỳ lạ, ngay cả thân phận của Lâm
Giang cô ấy chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấu, loại hiện tượng
siêu tự nhiên này, cô ấy nhất định sẽ biết nên xử lý như thế nào ! Chu
Ninh Dạ nhảy xuống giường, không dám chậm trễ chạy ra ngoài, chạy thẳng
đến một nhà khác trong ngõ nhỏ.
Nửa đêm, tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, quả thực là muốn phá nhà
thiên hạ, đang ngủ mơ, Tôn Y Nỉ bị ồn tỉnh, mơ mơ màng màng đi mở cửa.
“Á !” Người ngoài cửa mặc áo ngủ màu trắng, đầu tóc dài hỗn độn rối tung trên vai làm cô đang mê ngủ mà cũng bị dọa đến hết hồn.
“Tôi gặp ma sao ?” Liếc nhìn tờ lịch bên cạnh, rằm tháng bảy rõ ràng
đã qua lâu rồi, bây giờ chỉ mới tháng chạp thôi, đúng không ?
“Xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi. Tôn tiểu thư, Lâm Giang nhà chúng tôi lạ lắm……”
“Lạ thế nào ?” Cố gắng tỉnh táo lại, cô hỏi lại.
“Hắn một lát là người, một lát lại thành sói, tôi, tôi…”
Tôn Y Nỉ thực sự rất muốn giải thích kỹ cho cô ấy, nhưng buồn ngủ cứ
từng cơn từng cơn vô cùng kiên trì muốn cùng cô bồi dưỡng cảm tình, cô
nhịn không được ngáp một cái thật to, từ từ trả lời vài câu: “À, chắc là do trăng tròn, cô chưa nghe qua người sói đều biến thân vào đêm trăng
tròn sao ?”
“Đừng nói giỡn !”
Bây giờ chỉ mới là trăng non, ánh trăng rõ ràng rất nhạt, tròn chỗ nào?
“Hắn, hắn cứ đổ mồ hôi lạnh mãi, toàn thân lạnh ngắt…” – Cô thực sự sắp khóc rồi.
“Lạnh thì đắp thêm chăn, uống nhiều nước nóng một chút !” – Điều này cũng cần người khác dạy sao!
“Cô nghiêm túc một chút cho tôi!” Cô dường như không khống chế được
đánh qua một quyền. Mạng người — không, mạng sói cũng là mạng, có thể
lấy ra để đùa giỡn sao ?
Cuối cùng Tôn Y Nỉ cũng hơi hồi phục tinh thần, miễn cưỡng liếc cô một cái : “Cô rất lo lắng sao ?”
Tóc tai bù xù, thất kinh, khuôn mặt tái nhợt nửa đêm chạy tới ấn
chuông cửa, ngay cả giày cũng quên mang, áo ngủ trắng dính toàn bụi đất – cô nhìn như một người hoàn toàn khác.
“Vô nghĩa !”
Chuyện lạ ! Chu Ninh Dạ gặp chuyện không rối, cảm xúc vạn năm không thay đổi chẳng những bão nổi, còn mắng lời thô tục.
“Vì sao ?” Tôn Y Nỉ hơi hứng thú nhíu mày.
“Bởi vì hắn là Lâm Giang !”
Đây là lý do tốt nhất. Hắn là Lâm Giang, Lâm Giang độc nhất vô nhị,
Lâm Giang của cô. Hắn muốn làm bạn với cô mãi cho đến khi cô chết, cùng
nhau ăn cơm, cùng nhau xem phim, cùng nhau cười vui thút thít…… Hắn
không thể chết trước cô, cô không cho phép.
Tôn Y Nỉ có vẻ vừa lòng với phản ứng của cô, con ngươi trở nên dịu
dàng hơn, ngay cả cánh môi cũng mang theo nụ cười : “Cô yên tâm, đó chỉ
là một di chứng nho nhỏ, cô sẽ quen thôi, hàng tháng hắn sẽ có một ngày
yếu ớt như vậy, nó giống như dì cả mẹ đẻ của con gái… Được rồi, tôi
nghiêm túc, tôi nghiêm túc, đừng đánh nữa.”
“Di chứng… của cái gì?”
“Điều này… Trước mắt tôi không có cách nào giải thích cho cô, sau này có cơ hội tự nhiên cô sẽ biết.”
“Nhưng … toàn thân hắn đều lạnh…” Nếu hắn cứ tiếp tục như vậy, thực sự không có vấn đề sao ?
“Sợ hắn lạnh thì ôm hắn lâu một chút, tôi tin hắn sẽ cảm thấy ấm áp — câu này là nghiêm túc !” Đừng nói tôi không tính phúc cho anh, tôi thật sự đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nha, Lâm Giang !
“Đối tốt với hắn một chút, nếu không sau này nhất định cô sẽ hối hận” – Nói xong câu cuối cùng, Tôn Y Nỉ ưỡn người, trở về phòng ngủ bù.
Nghe hai ba câu của Y Nỉ trở về, Chu Ninh Dạ ngồi bên giường, lo lắng nhìn Lâm Giang chăm chú. Bây giờ hắn đang biến thành hình người nằm một bên giường, cô vươn tay sờ trán của hắn, sau gáy, hai vai, đầu ngón tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo làm cô rùng mình một cái, hoàn toàn không
có chút độ ấm nào, cô nghiêng người, vươn tay ôm chặt lấy hắn.
Lông mi dày hơi giật giật, vô lực nâng lên, hắn thì thào vài lời vô nghĩa, khuôn mặt kề sát gáy của cô.
“Ngưng…… Nguyệt……”
Bên tai là tiếng nỉ non nhỏ đến không thể nghe thấy — Ngưng Nguyệt.
Ai? Hắn kêu tên ai? Là người hắn kiên trì chờ đợi trong đêm tuyết rơi
hôm đó sao? Ngưng Nguyệt.
Tiếng gọi thấp nhẹ, lưu luyến như thế, giống như phải chịu mối tương
tư thiên cổ, vấn vương mà thê thương. Lời ở đầu lưỡi, nghĩ ở trong lòng, nhớ mãi không quên…
Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……
rong đêm tối lúc yếu ớt, hắn kêu cái tên này, không chút phòng bị kêu cái tên bị đè nén sâu trong tim, là mong đợi chân thật nhất. Một tiếng, lại một tiếng, hắn gọi một đêm, cô cũng nghe một đêm.
Cô nghĩ, cô sai rồi, hắn chưa từng từ bỏ chờ đợi, không thể hiện ra
nhưng trong tâm vẫn chưa từng buông tha. Như lời Tôn Y Nỉ nói, tình
trạng lạ này của hắn chỉ duy trì một ngày, sáng sớm hôm sau, khi Chu
Ninh Dạ tỉnh lại, hắn đã mặc quần áo chỉnh tề, ngồi ngay ngắn ở giường
ngủ tha thiết nhìn cô, chờ ăn sáng.
Sau đó, hắn đột nhiên nói với cô, không cần đi làm với cô nữa. Cũng
tốt. Ngay từ đầu cô vốn không định dẫn hắn đi, nếu không phải không thể
cự tuyệt được ánh mắt làm cho lòng người ta mềm nhũn kia của hắn, ra ngoài đi làm mang theo hắn quả thật không tiện. Nhưng mà, hắn
đột nhiên không dính lấy cô nữa, cô ngược lại cảm thấy hơi mất mát.
Giữa trưa lúc dùng cơm, cô nhìn cái bàn trống không mà nhớ tới ngày
đó hắn vội vã đi mua món cơm cô thích đưa tới. Cô cầm điện thoại, không
chút do dự bấm số gọi về nhà. Điện thoại chỉ vang hai tiếng, đầu bên kia liền có người nhận.
“Là Ninh Dạ sao ?”
“Ừ. Anh ăn cơm chưa?” Có kinh nghiệm lúc trước, cô không thể không xác nhận một chút.
“Ăn rồi, Ninh Dạ, cô muốn nói gì ?” Cô dạy hắn sử dụng điện thoại,
nói cho hắn biết vật này dùng để liên lạc, có khi cô sẽ gọi điện thoại
về, như khi đột nhiên nhớ tới giấy tờ hôm qua để quên, nhắc nhở hắn trời mưa nhớ đem quần áo vào, còn có lúc cô mua gì đó, chút nữa sẽ có người
đưa tới muốn hắn ký nhận một chút.
“À……ừ…… Bây giờ anh đang làm gì vậy?”
“Xem báo.”
“Không cần ở nhà mãi đâu, bây giờ thời tiết tốt như vậy, anh có thể
đi ra ngoài một chút, nếu có chuyện gì không biết, có thể đi hỏi Tôn
tiểu thư.”
“Được.”
Một hồi sau, cô cứ câu có câu không nói chuyện phiếm với hắn.
“Ninh Dạ ?” Hắn vẫn chờ, có lẽ hắn biết cô có việc còn chưa nói.
“…… Không có việc gì, chỉ là muốn nghe thấy giọng nói của anh.”
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày làm những chuyện này, gọi một
cú điện thoại không có trọng điểm, chỉ nói vài câu “Ăn no không ?”, “Ăn
gì”, “Anh đang làm gì ?”, “Không có việc gì, chỉ muốn nghe thấy giọng
nói của anh”……
“Tôi sẽ chờ cô về”.
Tuy rằng hắn vẫn không nói thêm gì, nhưng cô có thể cảm nhận được, tâm tình của hắn rất tốt.
“Ừ” – Bị lây tâm tình hắn, khóe miệng cô không tự giác cũng cong lên, cười nhẹ.
Sau khi gác máy, Lâm Giang cầm lấy tờ báo xem một nửa, ngồi trên cửa vào cầu thang, như vậy cô về liền có thể thấy hắn.
Ngoài cửa thường có một ít chuyện kỳ lạ, như lão yêu kia cùng hắn
hưởng thụ nến nguyên bảo của bà bà, hồn phách bay một nửa, phân không rõ rốt cuộc là người hay ma, đời trước là hồ ly, hai chị em song sinh mang theo mối nghiệt duyên sâu đậm chuyển thế, còn có người hàng xóm bên
cạnh nhà cô, ngày nào cũng nói một câu kỳ lạ và một oan hồn nam bên cạnh lưu luyến mãi không chịu đi… (@@)
Những việc này hắn đều không nói với Ninh Dạ, bởi vì cô là người,
không giống bọn họ, nói ra cô sẽ sợ, không có cách nào xem như chuyện
bình thường mà đối đãi giống bọn họ, cho nên sau này hắn cũng không nói
cho cô biết.
Còn có, trong ngõ nhỏ thường có mấy con chó mèo hoang lưu lạc đi lại, hắn cũng thường nói chuyện với chúng nó, từ chúng nó biết được không ít chuyện cũ khi hắn chưa đến, chuyện về Ninh Dạ.
Cô rất cô đơn, trước khi gặp hắn, cô luôn ở một mình.
Hắn hy vọng mình có thể gặp được cô sớm một chút, như vậy cô sẽ không cô độc lâu như vậy, thời gian hắn có thể ở cùng cô nhiều hơn, như vậy,
đến lúc cô muốn kết hôn, hắn rời đi lại có càng nhiều chuyện vui để nhớ
lại.
Nhưng hắn không có cách nào, Tôn Y Nỉ nói đây là thiên mệnh, trước
hai mươi bảy tuổi cô không có tình duyên, không đúng duyên nợ sẽ không
thể gặp nhau.
Thực ra hắn rất rõ chuyện bọn họ gặp nhau và duyên nợ của Ninh Dạ
không quan hệ gì đến nhau, hắn sẽ không kết hôn với cô, con người và hắn không có dây tơ hồng, lời này không phải đều nói cô sao? Cho nên rất
lâu trước kia, Hứa Tiên và Bạch nương nương* mới bị chia rẽ uyên ương như vậy. (*: truyền thuyết Bạch Xà)
“Lại có vấn đề ? Cục cưng tò mò.”
Phía trên truyền đến tiếng vang, hắn ngửa đầu, thấy cô chủ nhà ngồi ở trên tường, váy màu xanh nhạt bay theo gió, chân váy dài bay phấp phới, chiếc vòng Linh Đang ở mắt cá chân cũng leng keng rung động.
Người này vô cùng xuất quỷ nhập thần, giống như lúc thích hợp liền xuất hiện.
“Y Nỉ, xin chào” – Bởi vì cô nói đã quen nhau lâu như vậy, không quen bị gọi là tiểu thư, thực khách khí, nên muốn hắn kêu như thế.
“Muốn hỏi cái gì, hỏi đi”.
“Không phải đồng loại, thực sự không thể có duyên nợ sao ?” Vấn đề
này nghẹn ở trong lòng hắn đã lâu, thực sự một chút ngoại lệ cũng không
sao ?
“Ừm, cũng không hẳn.” – Tôn Y Nỉ nghiêng đầu suy nghĩ : “Tôi nhớ… ước chừng hơn ba trăm năm trước, có một lần nguyệt lão uống say, đem dây tơ hồng của một bé gái cột vào người một con gà trống, sau đó bé gái lớn
lên bị bán vào một nhà giàu có, cùng một con gà trống bái đường thành
thân. Chuyện gà trống cậu biết không ? Nhà giàu đó mong ước có con, vì
thế cưới nàng dâu vào cửa trước, dùng gà trống thành thân thay, nàng dâu phải chăm sóc con gà trống đó là như chồng, tự mình đút ăn, chăm lo tất cả, buổi tối cũng phải ngủ cùng phòng với gà trống, mãi cho đến khi mẹ
chồng nàng sinh chồng cho nàng mới thôi. Nhưng mà người mẹ chồng kia
suốt đời vẫn không thể mang thai, bởi vậy nàng dâu và gà trống xem như
vợ chồng mà sống cùng nhau, cho đến khi gà trống chết”.
Nghe thật bi thảm. Cho nên … Những việc trái với thiên lý, thường sẽ không có kết quả tốt, phải không ?
“Thế nào ? Muốn có duyên nợ với Ninh Dạ sao ? Tôi có thể giúp anh đi nói với nguyệt lão nha”.
“Nói vậy, có thể bảo đảm đối phương và mình bên nhau cả đời sao ?” – Giống như cô gái và gà trống vậy ?
“Không nhất định, còn phải xem cả đời cô ấy có mấy dây tơ hồng, còn
có, là dây tơ hồng dài hay ngắn. Cậu muốn loại rất dài, hơn nữa còn thật chắc để không đứt sao?” – Thực tham lam nha.
Lâm Giang suy nghĩ hồi lâu, hồi lâu, nhẹ nhàng lắc đầu : “Không cần”.
“Không cần ?” Tôn Y Nỉ ngoài ý muốn nhíu mày.
“Không cần” – Hắn không cần tơ hồng.
Cho dù về sau không muốn, cũng phải cột chặt với đối phương, giống
như cô gái kia đến chết cũng không rời được, sẽ rất khổ sở. Ninh Dạ muốn hắn ở bên cạnh, hắn sẽ luôn luôn ở bên cạnh cô, khi cô không cần, hắn
sẽ tránh đi, cho nên hắn không cần dây tơ hồng buộc hai người lại.
“Nếu không phải vì dây tơ hồng, vậy cậu tìm tôi có chuyện gì ?”
Hả ? Cô biết hắn muốn tìm cô ? Hắn căn bản ngay cả cửa còn chưa bước ra nha !
“Y Nỉ, cái gì là tiểu bạch kiểm ?” – Hắn suy nghĩ rất lâu, vẫn hỏi.
“Ai nói ?” – Rất nhiều người.
Thính lực của động vật rất tốt, nói thầm cũng có thể nghe được rất rõ ràng, chỉ là hắn nghe rất nhiều người nói nhưng không sao hiểu được.
“Ăn cơm mềm không tốt sao ?” – Nhưng cơm vốn chính mềm mà, ai lại muốn ăn cơm cứng?
Ôi, thật nhiều chuyện : “Sói ngốc, thế giới này vốn có rất nhiều lời nói khác nhau, cậu không cần phải để ý nhiều vậy”.
“Không phải, tôi chỉ là muốn biết ý nghĩa của câu đó” – Hắn chỉ cảm
thấy đó không phải là lời nói tốt, mà hỏi Ninh Dạ sẽ làm cô khổ sở.
“Là chỉ loại đàn ông vô dụng vô công rỗi nghề, dựa vào đàn bà để có cơm ăn”.
Bây giờ hắn đều ăn cơm do Ninh Dạ nấu, mỗi ngày chuyện duy nhất phải
làm là ở nhà chờ cô về. Cho nên những người đó nói không sai.
“Cô có thể giúp tôi tìm việc làm hay không?” – Lâm Giang chìa tờ báo trong tay ra, rất chờ mong nhìn cô.
Một cơn gió ấm áp thổi tới, đem tờ giấy mỏng manh kia thổi đến trên
tay cô. Tìm việc thì không thành vấn đề, nhưng mà nhìn hắn… Một tháng
nhận hơn mười vạn, tướng mạo đoan chính, không có kinh nghiệm, muốn đãi
ngộ tốt ?!
“Cậu định bán thân sao?” – Người này mới vào xã hội, là một con nai con ngây thơ không hiểu thế gian hiểm ác !
“Không phải sao ?” – Hắn thấy Ninh Dạ cũng tìm việc như vậy, nhưng mà những thứ rất chuyên nghiệp đó hắn không hiểu, không có cách làm giống
cô.
Đương nhiên không đúng, thật sự không đúng !
“Cậu có biết làm việc là như thế nào không ? Cậu có biết lúc làm việc phải đối mặt với cái gì không ? Kiếm ăn không đơn giản như cậu tưởng
tượng, cậu xác định mình có thể ?”
“Tôi sẽ học !” – Trước kia hắn cho rằng chỉ cần ở bên cạnh cô là
được, nhưng sau này hắn mới phát hiện, cái gọi là cuộc sống, không dễ
dàng như hắn tưởng, giống như…
Sẽ có một vài người mở miệng thì: “Cô có năng lực, giao cho cô rất
yên tâm.” Sau đó quay người lại, bản thân họ lại chạy đi uống cà phê.
Còn có một vài người ở bên cạnh chờ xem cô té ngã, một khi cô biểu
hiện tốt, liền giành lấy thành tích của cô, hại cô không thể vươn lên
được.
Lòng người, thì ra có một mặt tối gọi là ghen tị. Bởi vì bản tính
tham lam, cho nên dần dần học xong cách tính kế. Tuy rằng không phải ai
cũng như vậy, nhưng mà không gặp người có lòng tốt, rất nhiều người đều
như vậy.
Ngưng Nguyệt… Không dạy hắn việc này. Hắn hoang mang rất lâu, tự mình nghĩ thông suốt, hiểu được.
Ninh Dạ xinh đẹp, thông minh, năng lực tốt, nhưng lại không thích nói chuyện giống như hắn, không thích giải thích, cũng không quan hệ với
mọi người, sẽ bị người ta nói là cao ngạo, thực ra cô không có xem
thường người khác. Sau khi gặp hắn, cho dù bị uất ức cô cũng nhẫn nhịn,
so với lúc cô ở một mình còn vất vả hơn.
Tuy rằng hắn từng nói với cô : “Tôi không ăn cũng sẽ không chết”.
Có một đoạn thời gian rất dài, cái gì hắn cũng không ăn, nhưng vẫn
không chết, chỉ khó chịu một chút mà thôi. Ninh Dạ chỉ cười cười trả lời : “Vậy à?”
Nhưng sau đó, cô vẫn chuẩn bị tốt thức ăn cho hắn như cũ.
Cô nói : “Ăn không chỉ là duy trì sinh mệnh, quá trình nhấm nháp thức ăn ngon cũng là một loại hưởng thụ. Giống như chúng ta không xem phim
cũng sẽ không chết, nhưng anh vẫn rất thích, đúng không ?”
Đúng.
Cho nên Ninh Dạ vì muốn tốt cho hắn mới làm như vậy, tuy rằng làm vậy cô sẽ vất vả. Nhưng mà, hắn không muốn Ninh Dạ vất vả. Cuối cùng, hắn
đã có kết luận –
“Tôi cũng muốn bảo vệ Ninh Dạ”.
Hắn phải làm, không chỉ là làm bạn mà thôi, còn phải bảo vệ cô. Mà bước đầu tiên, chính là gánh vác gánh nặng trên vai cô.