Thay Tim

Chương 9: Chương 9




ỳ thực, hắn không nhớ hết những ngày hắn đã trải qua, lúc bắt đầu có thể nhớ chính xác, là từ một ngày nào đó – Ngày đó, tuyết đổ rất lớn, hắn rất đói, tìm không thấy thức ăn thì bỗng thấy có một quả cầu hồng hồng bên ngoài hang động hắn ở. Hắn vốn lấy nó làm đồ chơi, đặt ở giữa hang thưởng thức. Nó thực thần kỳ, sẽ phát ra ánh sáng nóng nóng, cho nên lúc ngủ, hắn sẽ đem nó giấu dưới bụng, nóng nóng, sẽ không bị lạnh.

Nhưng mà hôm nay, hắn thật sự rất đói bụng, bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, không thể đi ra kiếm ăn, vì thế hắn liếm liếm quả cầu kia, tưởng tượng nó là đồ ăn, một lần, hai lần, sau đó không ngờ, liền muốt mất món đồ chơi đó!

Bụng nóng nóng, toàn thân căng lên giống như sắp nổ tung, hắn khó chịu lăn lộn chung quanh hang động, lăn qua lăn lại, vẫn nóng rực như cũ, nóng sắp chết mất –

Vì thế hắn nhớ tới tuyết bên ngoài, tuyết lạnh lạnh.

Hắn đi ra ngoài động, ở trong tuyết lạnh lăn lộn, vẫn nóng rực như cũ.

Hắn đã không còn khí lực, ghé vào trong tuyết cũng không nhúc nhích, hắn nghĩ, hắn hẳn là sắp chết rồi.

Không biết lại qua bao lâu, đại khái là lúc tuyết sắp chôn vùi thân thể hắn, có tiếng bước chân con người truyền tới.

Bước chân bước trong tuyết không có tiếng động, nhưng hắn biết.

Con người rất xấu, nhìn thấy sẽ giết chết bọn hắn, cho dù hắn không có làm gì, không tấn công con người, mỗi ngày an phận ở trên núi bắt thỏ hoang cùng con sóc nhỏ để ăn, mùa đông không có thỏ hoang cùng sóc thì ăn trái cây, chưa bao giờ làm chuyện xấu, nhưng mà bọn họ nhìn thấy là muốn giết hắn, bởi vậy hắn cũng không thích con người, nhìn thấy sẽ né tránh.

Nhưng mà bây giờ hắn không động được, người này sẽ giết chết hắn.

“A?” Tiếng nói nhẹ nhàng dịu dàng vang lên, đó là giọng nói mềm mại, dễ nghe nhất mà hắn được nghe.

Có một đôi tay mảnh khảnh đẩy tuyết vùi trên người hắn: “Bị thương sao?”

Hắn mở mí mắt, không có khí lực trả lời cô.

“Thật đáng thương……” Cô muốn giúp hắn, hắn bây giờ rất yếu, cho nên cô không sợ hắn, nhưng mà không xác định được sau khi hắn khỏe lại có thể tấn công cô hay không, tính khát máu hoang dã của loài thú thường khó mà đoán được.

Cô gái ngồi xổm trước mặt hắn, cắn môi khổ tư.

“Ta sẽ cố gắng giúp ngươi, nhưng ngươi có thể đồng ý với ta, không thương tổn ta không?”

Hắn sẽ không! Bình thường con người mới có thể thương tổn bọn hắn.

Hắn rất muốn phản bác, cuối cùng chỉ có thể mềm nhũn gật đầu một chút.

“Nghe hiểu sao? Thật là một con sói có linh tính.” Cô vui vẻ thở nhẹ, không chần chờ ôm lấy hắn.

Đằng trước có cái hang động, hắn cũng không nhẹ, dường như cô phải đem hết toàn bộ sức lực mới có thể ôm được hắn, may mắn hang động không xa. Sau khi vào sơn động, rất nhanh cô tìm được vài cành khô không ẩm ướt cùng đá đánh lửa, làm cho hang động ấm áp lên một chút, cũng giúp cô xem xét miệng vết thương của hắn.

“Thì ra là một con sói nha, nhìn thật là đẹp mắt……” Cô cười khẽ.

Hừ, hắn không cần con người khen ngợi, con người đều là sinh vật dối trá nhất, quỷ kế đa đoan, nhất định là có mục đích gì……

Nhưng mà….. ưm, cảm giác lòng bàn tay cô mềm nhẹ vuốt ve bộ lông thực sự thoải mái, tiếng cười giống như tiếng chuông thanh thúy thật dễ nghe…… Hắn cũng không bị dụ dỗ, tuyệt đối không có, chỉ là như vậy vừa khéo làm cho thân thể hắn giảm bớt khó chịu một chút mà thôi.

“Không có miệng vết thương nha, vậy không phải bị thợ săn gây thương tích……” Cô hoang mang tự nói.

“Là do bị lạnh sao? Cũng đúng, tối hôm qua tuyết rất lớn, nếu không phải muốn tìm ngọc bội mẫu thân để lại, ta cũng sẽ không đi ra…… Đúng rồi, ta tới thăm dì, bọn họ ở giữa sườn núi kia, dượng cũng là thợ săn, nhang mà ông ta không phải người xấu, chỉ vì muốn sinh tồn mà thôi, giống như các ngươi vì muốn no bụng cũng phải săn, hiểu không?”

Hiểu, nhưng mà hắn vẫn không thích con người.

Cô lau đi những bông tuyết trên người con sói, nhẹ nhàng ôm nó vào trong lòng: “Như vậy có ấm áp hơn chút nào không?”

Hắn không phải là quá lạnh, mà là quá nóng.

Nhưng mà thân thể cô mềm thoải mái hơn sơn động, cho nên hắn cũng không kháng nghị, ngoan ngoãn để cô ôm.

“Đúng rồi, ngươi đói không? Ta có mang chút thịt, muốn ăn không?”

Thịt được đưa đến bên miệng hắn, hắn liếm liếm, hương vị cũng không tệ, há mồm ăn luôn, liếm sạch sẽ nước thịt, hương vị thịt còn lại trên lòng bàn tay cô cũng liếm sạch sẽ.

“Rất ngứa.” Cô cười khẽ :“Ngươi đang làm nũng sao?”

Con sói này thực ôn thuần. Cô gái vô cùng yêu thích sờ sờ hắn.

Bởi vì được vuốt ve rất thoải mái, hắn không cẩn thận ngủ quên, sau khi tỉnh lại, không nhìn thấy cô gái. Cô vụng trộm chạy mất!

Hừ, không quan tâm, dù sao hắn vốn chỉ có một mình, hắn không cần.

Nhưng ngoài ý muốn là, ngày hôm sau cô gái lại tới nữa, trừ thịt cô làm ăn thật ngon, còn có chân gà to được nướng thơm cho hắn ăn.

Cô mỗi ngày đều đến, trừ mang đồ ăn cho hắn, cũng sẽ ở trong sơn động một thời gian, ôm ôm hắn, sờ sờ hắn, cùng hắn tâm sự thật nhiều.

Cô gái nói, cô là con gái một, mẫu thân sau khi sinh cô không bao lâu thì chết, phụ thân không tái hôn, toàn tâm quản lý việc làm ăn.

Tuy rằng gia cảnh dư dả, áo cơm không lo, phụ thân cũng rất thương cô, nhưng mà thiên kim tiểu thư ở khuê phòng thực tịch mịch, ngay cả bạn nói chuyện cũng không có.

Cô thường thường nhớ mẫu thân, có đôi khi cũng nghĩ, cô kỳ thực không phản đối phụ thân tái hôn, có thể sinh thêm đệ đệ hoặc muội muội làm cho trong nhà náo nhiệt chút cũng không sao, nhưng mà phụ thân quá yêu nương.

Yêu? Đó là cái gì? Có ngon như chân gà nướng không? Vì sao nhất định phải yêu?

Sau đó có một ngày, cô gái không tới.

Hắn ngồi ở trước sơn động, từ buổi sáng đợi đến giữa trưa, lại đến khi trời tối, đều không gặp được cô.

Hắn thật thất vọng. Cô rõ ràng nói bọn họ là bằng hữu, vì sao đột nhiên không tới?

Ngày thứ hai, hắn vẫn là ngồi ở trước sơn động, không nhúc nhích chờ, ngay cả mắt cũng không dám chớp, sợ cô đến đây, hắn sẽ không nhìn thấy.

Hắn vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ, cũng không dám đi đâu, cũng không biết đã đợi bao lâu, cô rốt cục đến đây.

Hắn vui vẻ muốn ôm lấy cô, sợ cô biến mất như trước kia, nhưng hắn lại không dám dùng sức, sợ móng vuốt làm bị thương da thịt mềm mại của cô.

“Hì, ngươi đang đợi ta sao? Thật xin lỗi, hai ngày trước ta sinh bệnh, dì không cho ta xuất môn”.

Sinh bệnh ? Là giống hắn lúc trước, thân thể nóng nóng, thật là khó chịu sao?

Ừm, khó mà làm được.

Hắn cắn váy của cô muốn dẫn cô vào sơn động, dừng lại ở một góc ấm áp nhất, miệng cắn đệm mềm cô mang cho hắn, hắn có ngủ qua, cái kia thực mềm thực thoải mái.

Mau ngủ, mau ngủ, ta liền ở trong này xem ngươi.

Cô gái tiếp nhận ý tốt của hắn, ngồi ở trên đệm mềm, hắn ngồi trước mặt nhìn cô không chớp mắt, không cần nói cũng biết đây là tư thế bảo vệ, làm cho trái tim cô ấm áp, kìm lòng không được ôm hắn vào lòng.

“Ta thực sự rất thích ngươi, nhưng mà ta phải về nhà.”

Về nhà? Hắn nghiêng đầu nhìn cô.

“Nhớ không? Ta nói rồi, nhà của ta ở kinh thành, ta đến nhà dì làm khách.”

Kinh thành? Đó là nơi nào? Vượt qua hai đỉnh núi sẽ tới sao? Hắn khỏe lắm, có thể đổi thành hắn đi tìm cô……

Ở chung nhiều ngày, cô có thể đọc ra suy nghĩ trong mắt hắn: “Không được, đó không phải nơi ngươi có thể đi. Ngươi thuộc về nơi núi rừng này, trong thành là nơi con người ở, ngươi bị phát hiện sẽ nguy hiểm, không bị phát hiện ngươi cũng sẽ không vui vẻ, nơi đó không có núi, không có nước, không có con thỏ nhỏ để bắt.”

Nhưng mà, nhưng mà hắn muốn ở cùng cô a, không phải người sẽ không thể ở nơi gọi là kinh thành kia sao? Thật vất vả mới có người nói chuyện cùng hắn, sờ hắn, ôm hắn, thương hắn……

Hắn thật gấp, lần đầu tiên trong đời, thống hận chính mình vì sao lại là thú, không phải con người, không thể cùng cô đi……

Ngày đó, sau khi cô đi về rồi, hắn khổ sở nằm trong sơn động thật lâu thật lâu, nghĩ đến lần đầu tiên gặp được cô, nghĩ đến lúc cô đút hắn ăn, nghĩ đến lúc cô vuốt ve bộ lông của hắn, cùng hắn nói chuyện…… Muốn thật nhiều thật nhiều, nhưng sau này cái gì cũng không có, hắn chỉ còn một mình mà thôi……

Đúng rồi, ngọc bội của mẫu thân cô!

Cô nói ngọc bội là vật duy nhất mẫu thân để lại cho cô, hắn nhớ cô rất nhớ mẫu thân, bây giờ cô phải đi, hắn muốn nhanh giúp cô tìm được.

Hắn có cái mũi rất thính, hơn nữa hương vị trên người cô đã rất quen thuộc, hắn ở trong núi một bên ngửi, một bên tìm, đào đất ở thật nhiều nơi, cuối cùng tìm được dưới một gốc cây cây hòe già.

Trên ngọc bội có hương vị nhàn nhạt của cô, nhất định là không sai.

Hừng đông cô phải đi, hắn chạy nhanh đến giữa sườn núi, tìm được nhà thợ săn cô nói. Hắn nhận ra người đàn ông này, một vài đồng loại của hắn cùng vài loài khác đều bị ông ta giết, hắn mà bị phát hiện cũng sẽ bị giết, trước kia hắn sẽ lẫn trốn rất xa, nhưng mà bây giờ hắn bất chấp nguy hiểm, ở chung quanh phòng ở ngửi ngửi, hắn tìm được cửa sổ có hương vị cô đậm nhất, dùng chân trước gõ.

Cửa sổ mở, cô nhìn thấy hắn thì tương đối kinh ngạc: “Sao ngươi lại tới đây? Mau vào, đừng để dượng ta phát hiện.”

Hắn theo cửa sổ nhảy vào, cô gái thấy ngọc bội hắn ngậm trong miệng, hiểu ra.

“Ngươi tìm được nó, còn đặc biệt đưa tới cho ta?” Cô cảm động ôm nó, hắn tham lam nhắm thẳng trong lòng cô cọ, về sau sẽ không thể được cô ôm……

Cô không đuổi hắn đi, còn để cho hắn ngủ trên giường cô, luôn nói cô cũng rất luyến tiếc hắn……

Vì sao hắn không phải con người? Hắn nhịn không được nghĩ như vậy.

Không biết phải trách ai, hắn được sinh ra chính là như vậy, trước kia cảm thấy không có gì không tốt, nhưng sau khi gặp được cô, bởi vì không thể đi cùng cô, lần đầu tiên hắn hy vọng chính mình là con người.

Rất muốn làm con người, biến thành con người, có thể hay không?

Hắn chỉ nhớ tối hôm đó cả đầu đều là ý nghĩ như vậy, sau đó trước khi trời sáng, cô lại dùng ánh mắt thất kinh nhìn hắn, giống như trong chớp mắt không nhận ra hắn.

Là ta a, ngươi không nhớ sao?

Hắn muốn như trước kia cọ vào lòng cô, cô lại hoảng sợ lui đến bên giường, miệng cũng vì cực độ hoảng sợ đến kêu không ra tiếng.

Hắn hoang mang nhìn lại cô, vươn chi trước, mới phát hiện mình trở nên rất kỳ quái, móng vuốt thế nào không thấy, bộ lông cũng không thấy, trở nên có vẻ dài, giống như…… giống như cô.

“……Tay……” Phải không? Con người gọi nó là tay?

“Ngươi……” Có lẽ là hai tròng mắt quá mức quen thuộc, làm cô bớt đi sợ hãi, cũng có lẽ là phát hiện hắn cũng không ác ý, cô muốn làm cho chính mình bình tĩnh: “Ngươi là ai? Vì sao…… Ở trên giường ta?”

Hắn há mồm, khàn khàn phát ra âm thanh: “…… Nguyệt.” Tên của cô, hắn nhớ cô nói cô tên Ngưng Nguyệt, Giang Ngưng Nguyệt.

Nhìn đến ngọc bội đặt ở bên giường, hắn vội vàng cắn, đưa cho nàng.

“Ngươi nói…… Ngươi là con sói trắng?” Làm sao có thể?! Này rất hoang đường! Cô lắc đầu, cô thế nào cũng không thể tin tưởng.

“Ngươi…… Biến một lần cho ta xem.”

Lúc này, đổi thành hắn lắc đầu.

Không được, hắn cũng không biết biến thế nào, vừa tỉnh lại là như vậy, nhất định do là hắn rất muốn biến thành người, nếu biến trở về, vạn nhất không thể lại biến thành người thì làm sao bây giờ?

Không cần, hắn không cần biến trở về, hắn phải làm người, cùng cô đi.

“Nguyệt……” Hắn đáng thương hề hề nhìn lại cô, mấy lần muốn kề bên người cô, đều bị cô tránh ra.

“Ta…… Khó có thể nhận loại chuyện này……”

Vừa ngủ dậy, sói trắng bên người biến thành chàng trai trưởng thành thân hình to lớn, càng tệ hơn là cả người trần trụi, danh tiết của cô còn gì?

“Nguyệt……” Hắn không quen thuộc lời nói con người, từ ngữ ít ỏi, chỉ có thể gọi tên cô.

Một tiếng, lại một tiếng, ngữ khí, ánh mắt kia, lại không hiểu vì sao làm cô cảm thấy mềm lòng.

Cô xoa xoa trán đau đớn, không hiểu sao tâm lại loạn, nhất thời không thể nghĩ rõ ràng.

“Ngươi, đừng nhúc nhích, ngồi yên ở chỗ này, ta đi tìm quần áo của dượng cho ngươi mặc.” Để cho người ta nhìn thấy một nam nhân không mặc quần áo ở trên giường cô, cô nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

Cô lấy quần áo về, hắn vẫn duy trì tư thế cũ, nghe lời không nhúc nhích.

“Mau mặc vào.”

Hắn cầm quần áo nhìn trái nhìn phải một hồi lâu, mới hạ quyết tâm lấy tay xỏ vào nơi có chỗ trống, đông kéo kéo, tây giật nhẹ…… Thấy hắn quấn quần áo thành một đoàn, dường như là tự trói mình lại, cô thở dài, tiến lên giải cứu hắn.

“Nhìn, ta chỉ dạy một lần.”

Hắn quả nhiên thực nghiêm túc, nhìn cô không chuyển mắt.

“Hồng hồng.” Giống như phát hiện cái gì, hắn đụng đụng vào khuôn mặt phấn hồng của cô, thật khá.

“Đừng nói bậy!” Cô xấu hổ chuyển tầm mắt, tận lực không nhìn chỗ không nên nhìn. Cô lại không thể nào thuyết phục chính mình, hắn chính là một con sói, không thể áp dụng những quy định thế tục lên người hắn, tay cô chạm vào thân thể tráng kiện của nam nhân cũng là chuyện thật……

Về sau, Ngưng Nguyệt vẫn dẫn hắn đi.

Khi đó hắn còn chưa biết nói tiếng con người nhiều lắm, chỉ là luôn kêu Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, gắt gao lôi kéo tay áo của cô không tha, sau đó cô cũng cười rất dịu dàng với hắn, đồng ý dẫn hắn cùng nhau trở về.

Cô nói với người khác, hắn là người hầu cô mua trên đường về, người ta vì nghèo mà bán mình làm người hầu, mọi người cũng không hoài nghi.

Lúc đầu, lão quản gia đưa cho hắn một cây chổi, hắn phát ngốc một hồi lâu, về sau mới biết, đó dùng để quét rác.

Sau khi Ngưng Nguyệt biết, liền nói hắn không cần làm chuyện gì, có thời gian rảnh, cô sẽ dạy hắn viết chữ đọc sách, hắn biết dùng chữ ngày càng nhiều.

Con người đều có tên, bây giờ hắn đã là người, nhất định phải có tên. Đây là cô nói, còn thay hắn lấy tên, kêu “Lâm Giang”.

Cô nói, Lâm : là nơi cô gặp hắn, Giang : là họ của cô.

Khi đó, hắn là rất vui vẻ, tên của mình và cô có một chữ giống nhau, thẳng đến thật lâu về sau, hắn mới thực sự đã hiểu hàm nghĩa trong đó.

Khi đó cô, cũng nguyện ý cùng hắn làm bạn, chẳng phải đơn thuần bị hắn quấn quít lấy, mà không có cách nào ở cùng hắn.

Con người thực sự rất xấu, bởi vì Ngưng Nguyệt đối tốt với hắn, để cho hắn cùng cô ăn đồ ăn giống nhau, chuyện gì cũng không cần làm, người khác sẽ không vui vẻ, vụng trộm bắt nạt hắn.

Lúc đầu không hiểu được, thẳng đến có một lần, khi có người cố ý lấy đồ vật đánh lên đầu của hắn, hắn mới biết được thì ra cái này gọi là bắt nạt.

“Tên ngu ngốc.”

Hắn biết, rất nhiều người gọi hắn như vậy sau lưng, còn nói không hiểu đại tiểu thư vì sao lại mua một tên ngốc về.

Hắn không biết làm sao, khi bị bắt nạt chỉ biết gọi cái tên mà hắn ỷ lại: “Ngưng Nguyệt, đau……”

Hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Ngưng Nguyệt tức giận, một lần kia, Ngưng Nguyệt rất tức giận, đuổi hết những người bắt nạt hắn trong phủ ra ngoài, còn nói: “Từ nay về sau, địa vị Lâm Giang ngang với ta.”

Khi gặp riêng, Ngưng Nguyệt hỏi qua hắn: “Ngươi hối hận sao?”

Ở trên núi, hắn tự do tự tại, khi rảnh có thể rượt đuổi động vật nhỏ, ở giữa núi rừng nhàn nhã chơi đùa, đi đến thế giới con người, rất nhiều tâm kế, hãm hại nhau, mà hắn không thể hiểu được. Ở trong này, người khác thậm chí gọi hắn là tên ngu ngốc, hèn mọn bị người coi thường, khi dễ.

“Hối hận? Không.” Trên núi, không có Ngưng Nguyệt đối tốt với hắn.

Ở trên núi khi bị thương, chỉ có thể chính mình liếm liếm, ngủ một giấc, không thể giống như bây giờ, miệng vết thương trên trán được Ngưng Nguyệt tỉ mỉ đắp thuốc, luôn dùng khẩu khí rất luyến tiếc hỏi hắn đau không.

Mặc kệ là đi đâu, hắn vẫn là muốn đi theo Ngưng Nguyệt.

Bây giờ, hắn đã có thể biến hóa ngoại hình theo ý muốn. Về sau hắn phát hiện, chỉ cần chuyên chú nghĩ đến việc kia, là có thể biến thành người hoặc biến trở về sói, nhưng mà hắn chỉ biết như vậy, cái khác đều không biết.

Sau giữa trưa, chuyện hắn thường làm nhất chính là nghỉ trưa trong phòng Ngưng Nguyệt. Giường Ngưng Nguyệt thật thơm, có hương vị của cô, hắn thích biến trở về hình sói, nằm ở trên giường cô.

Cô chưa bao giờ đuổi hắn, lúc hắn ngủ, cô sẽ ngồi ở phòng ngoài đọc sách hoặc đánh đàn, giúp hắn canh không cho người khác thấy.

Lại qua một đoạn thời gian, hắn học được càng ngày càng nhiều chuyện, đã không còn ai gọi hắn là ngu ngốc sau lưng, nhưng mà họ lại bắt đầu chỉ trỏ, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn cùng Ngưng Nguyệt.

Có một ngày, khi hắn đi qua đại sảnh, nghe thấy cô cùng cha cô tranh chấp, hắn không phải cố ý muốn nghe lén, là vì không cẩn thận nghe được tên của mình.

Ngưng Nguyệt nói: “Dù như thế nào, con tuyệt không đuổi Lâm Giang.”

Cha cô rất thương cô, mọi chuyện đều theo cô, nhưng lần này vô cùng kiên trì, còn nhắc tới danh tiết gì đó…… Có liên quan tới những người chỉ trỏ đó sao?

Cuối cùng, dường như Ngưng Nguyệt quyết tâm: “Được, cha thật muốn đuổi hắn, con cùng đi với hắn!”

“Hoang đường! Đây là lời một thiên kim khuê tú nên nói sao? Để người khác nghe thấy được, con làm sao mà cưới chồng được!”

“Chuyện này không phải hoang đường, cha, Lâm Giang cũng là người nhà của con, dù người ngoài nói như thế nào, hắn gặp gỡ con, toàn tâm tin cậy, con sẽ không phụ lòng tin của hắn. Trên đời này, làm gì có chuyện không để ý đến người nhà, xin đừng làm khó nữ nhi, cha?”

Về sau, lão gia không còn đề cập qua chuyện này.

Ngay từ đầu có lẽ ngây thơ không biết, nhưng thời gian đó tới nay, trong lòng hắn kỳ thực hiểu được hắn mang đến cho cô rất nhiều phiền phức, nhưng mà hắn lại làm bộ không hiểu, không để ý tới, chỉ cần Ngưng Nguyệt không mở miệng đuổi hắn đi, hắn sẽ luôn luôn đi theo cô.

Hắn đi theo Ngưng Nguyệt, tổng cộng qua hai lần đón năm mới, cô nói hắn cũng là người nhà, cho hắn cùng lên bàn ăn bữa cơm đoàn viên, về sau lão gia cũng quen, không phản đối cô nữa.

Qua một năm liền thêm một tuổi, nhưng mà hắn mấy tuổi hắn cũng không biết, chuyện trước kia không quá rõ, hắn chỉ nhớ những chuyện từ khi gặp được Ngưng Nguyệt.

Thực ra cũng không quan trọng, hắn chỉ cần biết tuổi của Ngưng Nguyệt là được. Khi gặp được cô, cô mười sáu tuổi, hết năm nay, liền mười tám.

Lão gia nói, muốn thay cô tìm nhà chồng.

Nhà chồng? Ý muốn gả cô sao?

Thành thân – Hắn biết, tháng trước phố trên Vương đại nương gả nữ nhi, Ngưng Nguyệt có dẫn hắn đi chúc mừng, nhưng mà sau đó, tân nương bị đuổi về, còn thắt cổ tự sát, cảm giác thật không tốt.

Như vậy, Ngưng Nguyệt vì sao còn muốn gả?

Nếu chồng không thương cô, cô không phải cũng sẽ bị đuổi về, bị mọi người đùa cợt?

“Đừng gả, Ngưng Nguyệt đừng gả, sẽ bị bắt nạt!” Hắn kích động chạy đi tìm cô, nói thẳng: “Ta cùng nàng là tốt rồi, đừng gả.”

Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hắn vội vã, mỉm cười nói: “Không phải nhất định sẽ bị bắt nạt, cha ta chọn người, sẽ không quá kém, ngươi không cần lo lắng.”

“Nhưng mà, nhưng mà……” Hắn không thể nói rõ loại cảm giác này, rầu rĩ.

“Được rồi, ta đồng ý với ngươi sẽ cẩn thận tìm hiểu, nếu là người không tốt, ta nhất định không gả, như vậy được không?”

Không tốt lắm.

Nhưng mà nói không được, là nơi nào không tốt.

Từ sau khi biết Ngưng Nguyệt phải lập gia đình, cái loại cảm giác không thoải mái này luôn luôn đè nặng trong ngực, đặc biệt là sau khi hiểu được chuyện gì xảy ra giữa vợ chồng, nhìn vợ chồng nhà người khác ân ân ái ái, lại nghĩ đến Ngưng Nguyệt về sau cũng sẽ bị người ôm, sủng, cùng ngủ một giường, ngồi cùng bàn mà ăn……

Cảm giác rầu rĩ, chậm rãi biến thành một loại đau, giống như có một con sâu nhỏ ở trong ngực, từng miếng nhỏ từng miếng nhỏ cắn hắn.

Hắn nghĩ thế nào cũng không thông. Cảm xúc của con người, hắn đã học được rất nhiều, như sung sướng, khổ sở, lo lắng, tức giận…… Nhưng mà cái này, hắn còn chưa học được, không hiểu lắm.

Hắn nghĩ, ngày mai sẽ đi hỏi Ngưng Nguyệt, vì sao chỉ cần nhắc đến chuyện cô thành thân, hắn sẽ đau ê ẩm như vậy, thật là khó chịu……

Nghi vấn của hắn, còn chưa kịp hỏi cô, ngày hôm sau cô liền ngã bệnh, đột nhiên như vậy.

Lão gia mời đến thật nhiều đại phu, đều không có tác dụng, cô càng ngày càng trở nên gầy yếu.

Bị bệnh, nên uống thuốc. Hắn tự mình thay cô sắc thuốc, uống thật nhiều bát, bệnh của cô vẫn là không tốt lên.

Một ngày kia, hắn ngồi ở bên giường nhìn cô, tinh thần cô tốt hiếm thấy, tỉnh lại cùng hắn nói chuyện một lát.

“Đừng khổ sở, Lâm Giang.” Ngón tay dài tinh tế cố sức nâng lên, khẽ vuốt mi tâm hắn nhăn lại thật sâu: “Sinh lão bệnh tử, là lịch trình tất nhiên của mỗi người, luôn sẽ có một ngày này.”

“Không thể!” Ngưng Nguyệt không thể chết!

Hắn mặc kệ người khác như thế nào, Ngưng Nguyệt chính là không thể.

Mỗi lần chỉ cần hắn kiên trì, mặc kệ có tùy hứng xấu lắm hay không, Ngưng Nguyệt đều sẽ theo hắn, hắn cho rằng chỉ làm như vậy, lúc này Ngưng Nguyệt cũng sẽ theo hắn.

“Chỉ sợ không được.” Cô suy yếu mỉm cười, rất xin lỗi nói: “Lúc này không phải do ta. Lâm Giang, ngươi hãy nghe ta nói, nơi này — chính là tim của ta, nó bị bệnh, sẽ một ngày, nó ngừng đập, đến lúc đó, ngươi liền rời đi, đi tìm người kế tiếp đối tốt với ngươi, nơi này đã không còn ai thương ngươi, hiểu không?”

“Biết.” Hắn luôn nghe lời Ngưng Nguyệt, cô nói cái gì, hắn chưa từng có làm trái quá, lần này cũng như vậy, cô bệnh suy yếu như vậy, không thể làm cho cô buồn bực, cho nên hắn thực ngoan gật đầu.

Hắn sẽ đi, Ngưng Nguyệt không cần hắn ở lại, hắn bước đi rất xa.

Chờ sau khi cô chết.

Nhưng mà hắn không hiểu được, nhìn thấy cô chết là một việc đau đớn như vậy, thẳng đến khi cô không nghe thấy hắn nói chuyện, không thể tươi cười nhợt nhạt đáp lại hắn, hắn mới chính thức hiểu được nhìn thấy cô chết là rất rất đau, so với chính mình chết còn đau hơn, đau đến không thể thở.

Đại phu nói, cô cần một trái tim hoàn hảo.

Vậy cho cô, đem tim của hắn cho cô, cô còn sống, đổi hắn chết.

Sau khi Ngưng Nguyệt tỉnh lại, nơi nơi tìm hắn, lão gia nói, hắn đi rồi.

Là hắn muốn nói cho Ngưng Nguyệt như vậy, nói cho nàng, hắn thực nghe lời đi rồi, đi tìm người kế tiếp đối tốt với hắn.

Con người có một tính cách đặc biệt gọi là ích kỷ, đó là góc tối trong suy nghĩ của con người, lão gia gạt Ngưng Nguyệt như thế, bởi vì sợ ái nữ áy náy tự trách. Nhưng lần này hắn thật vui vẻ, tư tâm lão gia bảo vệ con gái sốt ruột, cùng hắn, một lòng muốn bảo toàn Ngưng Nguyệt là tốt rồi.

Ngưng Nguyệt sau khi dưỡng tốt thân mình, tự nhiên không vui được ngay, cô nhớ hắn, không biết hắn sống có tốt không?

Lão gia không muốn cô lại nhớ hắn, vì thế thay cô tìm một hôn sự, gái lớn gả chồng, hơn nữa người kia là do thần y đại phu tìm đến, thiếu gia nhà kia yêu quý Ngưng Nguyệt đã lâu. Ngưng Nguyệt cảm thấy đối phương cứu mạng mình, thế nào cũng nghĩ không ra lý do phản đối, vì thế cô gả, báo đáp ân tái sinh.

Hôn sự náo nhiệt phi phàm, rất nhiều danh gia vọng tộc, họ hàng tham dự, so với nhà Vương đại nương còn lớn hơn……

Việc này hắn đều biết. Vào ngày thay tim đó, hắn vốn phải chết đi mới đúng, một tiên nữ tỷ tỷ xinh đẹp ra tay cứu hắn, nói với hắn, nguyên khí của hắn thương tổn rất lớn, phải tu dưỡng thật lâu mới có thể khôi phục, nhưng hắn không yên lòng, muốn biết bệnh của cô rốt cuộc có tốt lên không.

Vì thế, tiên nữ tỷ tỷ thi pháp làm cho nguyên linh của hắn nhìn thấy.

Ngưng Nguyệt thành thân, trượng phu đối với cô vô cùng tốt, hắn hẳn là phải vui vẻ thay cô, nhưng mà…… Tâm bỗng đau xót, thế nào cũng nghĩ không thông, vì sao không công bằng như vậy……

Không phải hắn dùng tim đổi lấy sinh mệnh của cô sao, cho nên không công bằng. Mà hắn cũng rất muốn ở cùng cô, so với bất luận kẻ nào đều muốn, vì sao người kia, cái gì cũng không cần làm, lại có được đến điều hắn muốn nhất……

“Nhìn không ra sao?”

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, tiên nữ tỷ tỷ nói cho hắn –

“Thực ra, hắn cũng phải trả giá, hắn một đời yêu khổ nàng, nguyện tu năm trăm năm, mới nên duyên vợ chồng cùng Giang Ngưng Nguyệt kiếp này, cô một đời này nhất định là của hắn.”

Tu năm trăm năm, có thể đổi một đời duyên vợ chồng sao?

Hắn hơi hiểu, lại không hiểu hoàn toàn.

Vậy nếu hắn cũng tu năm trăm năm, có thể cũng có duyên phận với cô một đời hay không? Nếu năm trăm năm không đủ, một ngàn năm cũng có thể, nếu không được, không làm vợ chồng cũng có thể, chỉ cần có thể gặp được cô……

“Ngươi có cần phải si tình như vậy không? Hại ta bị ngươi cảm động đến muốn khóc.”

Si tình…… Thì ra cái này gọi là si tình, thì ra…… Hắn yêu nàng.

Không kịp hỏi cô nghi vấn trong lòng, bây giờ rốt cục đã hiểu.

Không thể lại nhìn cô cùng trượng phu tình cảm sâu đậm, tương lai sẽ có bao nhiêu đứa nhỏ, tâm quá mức chua xót, so với miệng vết thương còn đau hơn hơn, hắn nói, hắn không muốn nhìn.

“Như vậy, ngươi liền an tâm ngủ. Nếu nguyện vọng duy nhất của ngươi là tìm nàng, ta sẽ thành toàn cho ngươi, chờ sau khi tỉnh lại, nàng ấy sẽ đi tìm ngươi, dung nhan có lẽ sẽ thay đổi, ngươi chỉ cần nhớ giữa cổ tay nàng ấy có chấm chu sa, đây là ta thay ngươi lưu lại manh mối, đừng quên.”

Đây là những lời cuối cùng tiên nữ tỷ tỷ lưu cho hắn, từ nay, hắn lâm vào giấc ngủ sâu thật lâu.

Hắn không biết là, Giang Ngưng Nguyệt mười tám tuổi xuất giá, hai mươi tuổi vì chồng sinh một đứa con trai, rồi sau đó, ngày qua ngày, tươi cười dần dần biến mất, không ai biết được nguyên do. Năm cô ba mươi tuổi, buồn bực không vui, không bệnh mà chết.

Lúc lâm chung, cô biết rõ mình có lỗi với chồng,với con. Nhưng cô không có cách nào, cô không khống chế được chính mình……

Nói lời xin lỗi, nói rõ con người trên thế gian đều không toàn vẹn, rốt cục có thể giải phóng cho cái tên được cô khóa trong từ lâu.

“Lâm Giang……”

“Ngươi còn nhớ rõ hắn?”

Lúc hấp hối, thân ảnh mông lung như sương, giống như khói nhẹ xuất hiện ở trước mắt cô, nhìn không ra.

“Nhớ……” Luôn luôn nhớ.

Trái tim, có một tiếng nói, kể ra rất nhiều tâm sự……

Cô cảm nhận được, một nam nhân dùng tâm ý như thế nào, nhớ từng cái nhăn mày cười của cô.

Cô nghe thấy, tâm sự nam nhân kia chưa từng nói ra, ê ẩm, đau đớn không muốn xa rời.

Chỉ cần Ngưng Nguyệt sống sót, tim của ta cho nàng.

Làm sao cô có thể quên?

Nghe thấy những lời này, làm sao cô còn có thể mỉm cười với hôn nhân của mình, dùng tim của hắn đổi lấy tính mạng của cô mà sống những ngày hạnh phúc? Cô không có cách nào!

Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt, Ngưng Nguyệt……

Mỗi ngày, cô đều nghe thấy hắn gọi cô, mỗi một lần đều ẩn chứa vô tận tình ý.

Ngưng Nguyệt giúp ta bôi thuốc, thật vui vẻ.

Ngưng Nguyệt nắm tay của ta, dạy ta viết chữ, tay cô thật mềm.

Ngưng Nguyệt kể truyện cho ta nghe, nhưng ta chán ghét Pháp Hải, vì sao người cùng xà không thể ở cùng nhau?

Ngưng Nguyệt đối với ta thật tốt, ta vĩnh viễn không cần rời đi nàng.

Ngưng Nguyệt, đừng thành thân, tim, sẽ đau.

Ngưng Nguyệt, đừng, không cần ta……

Trái tim này là của hắn, bên trong cất giấu rất nhiều tâm sự thuộc về hắn, cái gì mà linh dược của cao nhân, tất cả đều là gạt người! Bọn họ làm sao có thể lừa gạt nàng như thế!

“Lâm Giang, Lâm Giang…… Chàng ở nơi nào? Dưới hoàng tuyền, Chàng chờ ta sao?”

“Hắn còn chưa có chết, ta cứu hắn.”

Bóng trắng nói: “Ngươi muốn tìm hắn?”

Muốn.

Chỉ cần có thể gặp lại hắn, mặc kệ ở nơi nào, cô đều phải đi.

Mười năm nay, cô nghe từng câu từng câu, cảm nhận tâm ý của hắn, cũng từng giọt từng giọt thấy rõ tâm ý của mình.

Đổi tim cho em, vì tim tôi, đã im đậm hình bóng em.

Cô muốn Lâm Giang.

“Vết thương của hắn, cần một ngàn năm để bình phục, ngươi cũng chờ sao?”

Ta chờ.

“Như vậy, liền một ngàn năm đi!”

Có thể nhờ ngươi — giúp ta một việc hay không.

“Là việc gì?”

Nếu, ngươi có cách cứu Lâm Giang, như vậy, có cách nào, có thể che lại thất tình lục dục của ta không?

“Có loại pháp thuật này, nhưng vì sao ngươi phải làm vậy?”

Mời đem pháp thuật giải…… đặt ở trên người Lâm Giang.

Cô tuyệt không muốn động tâm với bất kỳ kẻ nào, không vướng tình cảm, không yêu ai cả.

Cô chờ, bảo đảm khi hắn xuất hiện, có thể liếc mắt một cái liền cảm giác được sự khác biệt, không bỏ lỡ hắn nữa.

“Có thể.” Bóng trắng rõ ràng đồng ý rồi.

Về sau, liên tiếp bảy kiếp, cô lẻ loi một mình sống trên đời, lúc chết vẫn luôn độc thân.

Tính cách của cô luôn lãnh đạm ít ham muốn, dây tơ hồng của nguyệt lão luôn đứt, làm thế nào cũng không se lại được.

Nữ tử thần bí nói, Lâm Giang dùng ngàn năm chờ đợi, đổi lấy một đời cùng cô, nếu không đủ, như vậy lấy thêm của cô, có đủ hay không?

Cô dùng bảy kiếp chờ đợi, bảy kiếp tịch mịch, bảy kiếp cô đơn thê lương, đổi lấy – một đời có thể thương hắn.

Ông trời, liệu có đồng ý không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.