Ninh Dạ, nhớ mua ví da cho anh.”
Trên cơ bản, nhu cầu vật chất của Lâm Giang rất thấp, bình thường đều là cô quan sát thấy hắn cần cái gì, tự mình thay hắn mua thêm, chỉ cần
cô mua cho hắn, hắn sẽ thật vui vẻ, nhưng thật ra rất ít chủ động yêu
cầu cái gì.
Đầu tháng, hắn đột nhiên nói muốn mua ví da, cũng khó trách cô có chút bất ngờ.
Chưa tới vài ngày, hắn lại nhắc nhở cô lần thứ hai, có thể thấy được hắn thực sự rất muốn có một cái ví da.
Nhưng mà — hắn muốn ví da làm cái gì?
Ngày thường hắn đi ra ngoài làm việc đều
cầm chìa khóa bước đi, nhiều lắm thì hắn sẽ nghe cô đem giấy tờ để ở túi quần sau, nhưng mà bình thường đều không có cơ hội sử dụng, giấy chứng
nhận gì cũng đều là cô giữ, vậy…… Hắn muốn ví da rốt cuộc là dùng để làm gì?
Đã bị yêu cầu đến hai lần, chắc rằng hắn thực sự rất muốn, vì thế cô
tranh thủ khi đi vào nội thành thì đến công ty bách hóa chọn mua, hơn
nữa nghiêm túc lựa chọn, chọn cái nào vừa thời trang vừa có kiểu dáng
đẹp.
Đây là lần đầu tiên hắn mãnh liệt muốn một thứ gì đó, cô không muốn lựa chọn của mình có sai sót gì.
Vào bữa tối, khi đem ví da đưa cho hắn, hắn trông thực vui vẻ, khóe miệng cả đêm đều nhếch lên cười.
Qua chuyện này vài ngày, cô đi đưa cơm trưa cho hắn, bởi vì chỗ ở gần nơi hắn làm việc, có khi hắn sẽ về ăn cơm trưa, còn lại là cô nấu xong
đưa qua cùng hắn ăn cơm.
Hỏi vài đồng nghiệp của hắn, đối phương chỉ chỉ thân ảnh ngồi ở giữa
phòng: “Lâm lại nhìn ảnh chụp của cô rồi, chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ lấy ví da ra xem.”
“Ví da?” Cô tìm được chữ mấu chốt.
“À, chắc là từ tháng trước, lúc vài người chúng tôi ăn cơm trưa có
đánh cược, giới thiệu một nửa kia của mình, liền thuận tay lấy ảnh chụp
trong ví da ra trao đổi một chút, hắn khi đó hình như có chút buồn, cũng không nói chuyện, vì thế chúng tôi liền an ủi hắn: “Mọi người đối với
Ninh Dạ nhà anh đều rất quen thuộc, biết cô xinh đẹp lại săn sóc, đề tài này anh không cần tham dự.” Qua vài ngày sau đó, hắn liền có thói quen
mang theo ví da, đương nhiên, chúng tôi đều biết đến hắn không có ý khoe ra, nhưng hành động khi rảnh liền trộm trốn đi xem ảnh, vẫn tránh không được ánh mắt của chúng tôi.”
Rốt cục biết được toàn bộ sự việc, Chu Ninh Dạ kinh ngạc bật cười.
Mọi người đều biết Lâm Giang này tính tình giản dị, làm sao biết ra
vẻ khoe khoang trước mặt người khác, chỉ đơn giản là cảm thấy thực buồn
bực, phát hiện thì ra có thể mang ảnh chụp của bạn gái theo trên người,
mọi người đều biết, chỉ có hắn không nghĩ tới, hắn cũng muốn lúc nào
cũng có thể nhìn thấy cô.
Cô lặng lẽ đi đến phía sau hắn, thăm dò nhìn thứ hắn đang cầm trên tay, là ảnh chụp của cô khi học đại học, đã gần mười năm rồi.
Cô rất ít khi chụp ảnh, ảnh trong nhà không nhiều lắm, đa số đều là chụp hình tập thể, chụp hình một mình dường như là không có.
Tối hôm đó trước khi đi vào giấc, cô nhẹ giọng nói: “Lần sau khi anh được nghỉ, đi ra ngoài đi một chút đi!”
“Được.” Sau khi Ninh Dạ phẫu thuật xong, tình hình điều dưỡng không
tệ, mỗi ngày khí sắc đều thực hồng nhuận, nhưng nửa năm đầu, hắn vẫn
không dám làm cho cô mệt nhọc, nơi quá xa không dám đi, rạp chiếu phim
cũng không dám đi, sợ không khí không tốt, ảnh hưởng tới sức khỏe của
cô.
Tuy rằng Y Nỉ nói, đời này cô sẽ sống thọ tới bảy mươi chín tuổi,
nhưng vẫn là phải trân trọng thân thể thật tốt, nói không chừng có thể
sống càng lâu.
Tính toán, bọn họ hình như thực sự có một thời gian không đi ra ngoài chơi, mỗi ngày đều ở nhà, cô hẳn là cảm thấy buồn.
Vào ngày nghỉ, trước tiên bữa trưa bọn họ đi ăn mỳ Ý, giá cả không
cao, lại có phiếu giảm giá Ninh Dạ sưu tập được, giá giảm xuống càng rẻ.
Buổi chiều, bọn họ tay trong tay dạo vòng quanh chợ, trên đường cũng
mua một ít đồ ăn vặt phần ăn hai người, không dùng nhiều tiền, nhưng lại rất vui vẻ, có cảm giác như đang hẹn hò.
Sau đó Ninh Dạ lôi kéo hắn đi vào một phòng chụp ảnh nhanh, bỏ vào máy năm mươi xu.
Chụp ảnh nhanh hắn biết, nhưng mà chưa từng chụp qua, hơn nữa cái đó
hình như chỉ có nam sinh cùng nữ sinh trẻ tuổi mới thường làm, bọn họ
không tính là người trẻ tuổi, đúng không?
“Ninh Dạ, này –”
Cô quay lại đây, hôn lên miệng của hắn.
Bên tai nghe thấy tiếng răng rắc cùng đèn flash, ngay từ đầu hắn
không chuẩn bị tâm lý nên sửng sốt, sau đó cũng chỉ ngơ ngác để cô sắp
xếp, nhất định sẽ chụp không đẹp…… Hắn bi thảm nghĩ.
Ninh Dạ bề bộn trang trí thật nhiều hình lên ảnh chụp, hắn từ đầu đến cuối ngơ ngác đứng ở bên cạnh.
“Này — bỏ vào ví da đi.”
Khi Ninh Dạ đưa cho hắn, ánh mắt hắn toàn bộ đều sáng.
Ninh Dạ thật xinh, chụp thế nào cũng đẹp mắt, hắn cảm thấy chính mình thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng Ninh Dạ rúc vào bên người hắn làm cho
hắn cảm thấy chính mình lại trở nên đẹp mắt, mỗi một tấm ảnh đều làm cho hắn yêu thích không buông tay, có một số tấm cô ngước đầu hôn hắn, một
số tấm cô ôm hắn từ phía sau, một số tấm cô tựa vào vai hắn… Còn có thật nhiều bong bóng, hoa nhỏ, sao lóe sáng, giống như tâm tình của hắn.
Vì thế hắn cảm thấy — hắn thực thích phát minh chụp ảnh nhanh này!
“Hàng tháng đều phải đến chụp một lần nha!” Hắn yêu cầu cô.
Chụp ảnh nhanh trở thành một nơi hẹn hò ngọt ngào cố định giữa bọn
họ, trong ví da của hắn từ nay về sau, hàng tháng đều có hình mới nóng
hôi hổi rồi –