” Chúng ta chia tay đi.” .
Tối hôm nay nên nấu món gì cho em gái nhỉ? Vẫn là sườn xào chua ngọt hay là gà rang muối đây?.
” Tiêu Văn Nhưng!” .
” Hả?” Hắn nhìn Hà Hân đang đứng trước mắt, trên mặt tràn đầy nghi hoặc. Làm sao vậy?.
Hít sâu một hơi, Hà Hân lặp lại, ” Em nói chúng ta chia tay đi.” .
“……” Đã nghe rõ cô nói gì, Tiêu Văn Nhưng vẫn là nhịn không được hỏi, ” Chia tay? Vì sao?”
” Vì sao ư? Vừa nãy anh đang suy nghĩ gì? Chắn chắn là đang nghĩ xem về nhà phải chiếu cố em gái anh như thế nào đúng không.” Nhìn Tiêu Văn Nhưng chột dạ, Hà Hân biết cô đã đoán đúng, ” Đủ rồi, vì sao khi chúng ta ở bên nhau anh lại luôn nghĩ tới người khác chứ?” .
” Con bé không phải là người ngoài, nó là em gái của anh.” Hắn nhíu mày.
” Anh cũng nói đó là em gái của anh. Vì sao mỗi lần chúng ta hẹn hò anh đều phải dắt theo con bé, anh dọc đường không nói gì với em nhưng lại nắm tay con bé trò chuyện vui vẻ như vậy. Chúng ta đi đến chỗ nào, xem phim gì, ăn cái gì, đều phải là những thứ mà em gái anh ưa thích. Anh không cảm thấy quá đáng sao?”
” Để anh giải thích, con bé ở nhà một mình sẽ rất sợ hãi.” .
” Con bé mấy tuổi? Nó đã mười hai tuổi rồi.” .
” Con bé mới mười hai tuổi.” Một lần lại một lần Tiêu Văn Nhưng chấm dứt vấn đề này ở đây.
Giằng co trong chốc lát, Hà Hân giảm bớt căng thẳng, nhỏ nhẹ nói, ” Anh biết không. Anh đối xử với em gái vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ. Đó mới là điều khiến em để ý.”
Lúc nào cũng dùng giọng điệu mềm nhẹ, tỉ mỉ chu đáo quan tâm đầy đủ, luôn chọc con bé cười vui vẻ, bỏ mặc cô một bên yếu ớt chờ đợi.
” Anh xin lỗi.” Có thể do hắn sơ sót.
” Là em sai đúng không? Em không nên tỏ tình với anh, càng không nên tự cho mình là đúng.”
Vừa vào trường học đã bị nam sinh ồn ào tung hô thành hoa hậu giảng đường đã khiến cô lâng lâng sao? Kết quả đương nhiên cho rằng Tiêu Văn Nhưng cũng vì thích cô nên mới đáp ứng cùng cô kết giao, mà không phải vì ánh mắt bạn bè trêu ghẹo gán ghép.
” Anh……” .
Xấu hổ cười cười, Hà Hân cố gắng thoát ra khỏi bóng ma đang ám ảnh cô từ lâu, ” Chúng ta vẫn là chia tay đi. Nói thật, cứ tiếp tục như vậy, lúc nào em cũng cảm thấy mình là người thứ ba. Bởi vì trong ánh mắt của anh chỉ chứa con bé, căn bản không có em.” .
Hà Hân không ngẩng đầu, cứ thế quay đầu lại lầm lũi ra đi.
Nếu lúc ấy cô ngẩng đầu thì sẽ không phải vài năm sau vì không cam lòng mà quay lại xác nhận. Bởi vì, lúc ấy, trong mắt Tiêu Văn Nhưng tràn đầy khiếp sợ.
Trong mắt của hắn, thật sự ngoái Lý Xa Xa ra thì không chứa người nào khác sao?.
.
Nhớ tới đoạn chuyện cũ này, Hà Hân luôn cảm thấy mình rất ngu.
Cô là người luôn luôn kiêu ngạo, không dễ dàng tiếp nhận thất bại, vô luận là về phương diện gì, nhất là về mối tình đầu của cô. Hắn và cô lúc ấy cùng là hệ sinh viên toán học tài cao của trường, xứng đôi vừa lứa, hoàn mỹ vô khuyết như thế nhưng khi phối hợp với nhau thì lại không có kết quả gì.
Cho nên cô quay lại, cô không rõ mình có còn tình cảm gì với Tiêu Văn Nhưng nữa không, có lẽ chỉ là thuần túy muốn biết đáp án. Kết quả biết đáp án rồi, cô quả nhiên không thương tâm như mình đã tưởng tượng. Chỉ là có chút thất vọng.
Hiện tại tất cả đều đã buông xuống…
” Học kì sau em còn dạy nữa không?” Tiêu Văn Nhưng hỏi Hà Hân.
Hai người đang ngồi bên trong phòng họp. Cuộc họp còn chưa bắt đầu, rõ ràng là hai người đến sớm.
” Đương nhiên, em còn muốn xem Lý Xa Xa tốt nghiệp thế nào nữa? Nếu không nhờ em trấn áp, chắc chắn con bé sẽ không chịu làm bài tập đâu?” Hà Hân dương dương tự đắc, được chỉnh Lý Xa Xa thật sướng tay.
” Vậy hả.” .
” Anh đừng giúp con bé viết bài nữa, dù là viết bằng tay trái em cũng nhận ra được.”
” Được rồi.” Sờ sờ cái mũi, Tiêu Văn Nhưng thấy mình không khác gì Sở Lưu Hương cả. Phải chật vật sống sót giữa hai người phụ nữ, thật là…
” Mấy ngày nay không có củi khô lửa bốc à?” .
Tiêu Văn Nhưng vừa nghe thì bị sặc, thiếu chút nữa là không thở được, ” Đương nhiên không có!” Nhiều nhất chỉ là đá gặp đá mà thôi.
” Anh còn chưa giác ngộ sao?” Giác ngộ đời này của hắn nhất định là xả thân cứu người ———— cứu vớt toàn bộ nam nhân trong thiên hạ.
” Giác ngộ.” Tiêu Văn Nhưng cười khổ, hắn đã biết từ rất lâu về trước rằng hắn phải ” chịu phận bất hạnh” rồi mà.
Khi hắn phát giác chỉ có Lý Xa Xa là “nữ nhân” ở trong lòng hắn, mà những nữ nhân khác ở trong lòng hắn bất quá chỉ là “người” mà thôi, hắn có thể không chịu phận bất hạnh sao?.
.
Ngày đó về nhà..
Trong lòng Tiêu Văn Nhưng không vì mất đi mối tình đầu mà đau khổ, nhiều nhất chỉ là là sầu não, hơn nữa là hoang mang, hắn đang thương tâm sao?
Cho đến khi…
” Anh cùng chị Hà chia tay rồi.” Lúc ăn cơm, Tiêu Văn Nhưng nói cho Lý Xa Xa.
” Chia tay?” .
” Ừ.” .
” Cái gì gọi là ‘chia tay’ ?” .
Cái này? ” Chính là em sẽ không gặp cô ấy nữa, anh cũng không cần phải cùng cô ấy đi ra ngoài về muộn nữa” .
” Thật sự?” Lý Xa Xa bé nhỏ thật thà nở nụ cười vui sướng, cô cao hứng vì bọn họ đã chia tay.
Sau đó một giây, Tiêu Văn Nhưng thật muốn ngất khi hiểu được suy nghĩ của mình, hắn thế nhưng muốn chỉ cần Lý Xa Xa vui vẻ, chia tay cũng không có vấn đề gì. Nếu mỗi lần chia tay Lý Xa Xa lại có thể nở nụ cười sáng lạn như vậy thì hắn tiếp tục chia tay thêm vài lần cũng không sao cả.
Bị ý nghĩ như vậy sợ ngây người, hắn không biết theo ai.
Mà vẻ mặt như thế bị Lý Xa Xa nhìn thấy lại hiểu lầm thành hắn không vui, sau khi chia tay hắn thật sự rất đau khổ.
Bò xuống bàn ăn, cô đi đến bên cạnh hắn, nghĩ ngợi một lúc rồi bày ra vẻ mặt tự trách, ” Thực xin lỗi, em không phải cố ý vui sướng khi bọn anh chia tay, em rất sợ…… rất sợ anh có bạn gái rồi thì sẽ không thích em nữa, sẽ không chiếu cố em nữa, rồi sẽ giống như cha mẹ bỏ em mà đi.”
Đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong lồng ngực của Tiêu Văn Nhưng, thân cao vừa đến lồng ngực của hắn. Lý Xa Xa lặng lẽ cảm nhận cảm giác ấm áp cùng an toàn từ mùi hương trên người hắn tỏa ra.
” Đứa ngốc, sao em lại nghĩ như vậy?” .
Cô quan trọng như vậy, ôm cô dường như ôm toàn bộ thế giới, đây chỉ là tình thân sao? Nếu không phải tình thân, kia hắn từ đầu đến đuôi chính là một tên biến thái, đối với đứa bé gái tâm địa độc ác, tuy rằng hắn cũng chỉ mới là một thiếu niên trưởng thành.
” Anh……” Thanh âm rầu rĩ của Lý Xa Xa vang lên kèm theo cả đôi mắt ngập nước. Thực đúng là trẻ con, mới vừa cười đến thoải mái như vậy, ngay lập tức lại có thể khóc ngay được.
” Ngoan, đừng khóc, anh sẽ đau lòng.” Một tay chậm rãi vỗ lưng của cô, một tay lại càng thêm ôm cô thật chặt.
Hắn đau lòng vì con nhóc này.
” Anh……” Nghe Tiêu Văn Nhưng dỗ dành, Lý Xa Xa lại càng khóc lớn tiếng.
” Nhớ kỹ, anh là người thân duy nhất của em, hiện tại, tương lai, vĩnh viễn đều như vậy.”
Câu nói này khiến cho Lý Xa Xa cảm động không thôi, sau đó liền khắc cốt ghi tâm cả đời.
Nhưng cô không biết, khi Tiêu Văn Nhưng nói ra những lời này, trong đáy lòng hắn là tràn ngập ngũ vị đảo lộn chua xót.
Nhiều như vậy năm cũng đã qua, hai người họ đã hứa hẹn làm thân nhân, anh em cả đời. Cuối cùng, vẫn là do cô tự tay đánh vỡ.