Thê Bằng Phu Quý

Chương 46: Chương 46: Chương 45




Khuê phòng của nguyên chủ, vẫn là bộ dáng khi bọn họ rời đi mấy tháng trước, nhà ở lâu lâu có người quét tước, đệm chăn cũng thường xuyên giặt sạch cầm đi phơi nắng, giống như tùy thời chờ nàng trở về.

“Nhạc phụ nhạc mẫu sợ là thường xuyên tưởng niệm nương tử.” Tống Tử Hằng đứng ở mép giường, nhìn lướt qua chung quanh.

Tô Uyển ngồi xuống giường, nói: “Ta mấy ngày tới liền hảo hảo bồi bọn họ, tướng công đừng cảm khái, mau nghỉ một lát đi, buổi chiều còn muốn lên đường.”

Tống Tử Hằng theo bản năng sờ sờ bả vai, mới vừa hạ tay xuống, lại bị Tô Uyển tinh mắt nhìn thấy, giương giọng hỏi: “Bả vai chàng làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Tống Tử Hằng nói, “Nghỉ ngơi đi.”

Tô Uyển lại ngồi xếp bằng ở trên giường, hướng hắn vẫy tay: “Lại đây ta xem xem.”

Tống Tử Hằng theo lời ngồi xuống tại mép giường, Tô Uyển trực tiếp xốc cổ áo của hắn, nhìn thấy trên vai vài vệt đỏ, hiểu rõ nói: “Hẳn là hôm qua khi vác khoai lang đỏ tiến hầm lưu lại đi, hôm nay lại đánh xe bò hai canh giờ, bả vai cánh tay có phải đau nhức hay không?”

“Chỉ là hồi lâu không làm việc, nên mệt, nghỉ ngơi một lúc thì tốt rồi.” Tống Tử Hằng không nghĩ rằng nàng sẽ trực tiếp xốc cổ áo của mình, vội đem cổ áo kéo lên, không được tự nhiên nói.

“Ta cho chàng xoa bóp, buổi chiều trở về đừng có quá gấp gáp, mệt mỏi liền nghỉ một lát, trong nhà người nhiều, thiếu chàng một cái lại không phải không làm xong việc.”

Tô Uyển giúp Tống Tử Hằng xoa bóp vai, Tống Tử Hằng nhìn có vẻ gầy, rất có chút khí chất thư sinh văn nhược, thân thể thực ra lại rất cường kiện, cơ bắp cứng rắn, Tô Uyển sức lực không lớn, nhéo lên tới có chút cố hết sức, Tống Tử Hằng ngay từ đầu chỉ là tùy nàng, vài cái qua đi đảo cảm thấy có chút thoải mái, biết nàng là quan tâm chính mình, trong lòng an ủi, lại vẫn có vài phần không được tự nhiên: “Là Tử Hằng vô dụng, khiến nương tử lo lắng.”

“Biết vô dụng, chàng còn một hai phải thể hiện.” Tô Uyển trên tay dùng sức, miệng cũng không khách khí, “Sớm nói cho cha mẹ ta đưa tin, kêu gia đinh tới đón là được, chàng một hai phải chính mình đánh xe, tự mình tìm tội, chàng một giới thư sinh, lo đọc sách làm văn cho tốt là được, còn tưởng cùng người khác so việc khuân vác đánh xe hay sao?”

Tống Tử Hằng nghe được liên tục cười khổ: “Nương tử nói đúng, là ta quá không biết tự lượng sức mình, tổng tưởng nhiều làm chút chuyện, lại đánh giá cao năng lực chính mình.”

Động tác trên tay Tô Uyển đột nhiên dừng lại, đôi tay chuyển qua hai má của Tống Tử Hằng, nhéo hai má hắn không chút khách khí: “Kêu chàng về sau còn muốn thể hiện hay không, Khổng Tử nói rằng: ‘Mỗi người giỏi một nghề’, chàng lại không phải thần, thật đúng là cho chính mình không gì không làm được hay sao?”

Tống Tử Hằng nguyên bản còn có chút cảm xúc mất mát, bị Tô Uyển nháo như vậy ngược lại cười, theo động tác của nàng thân mình ngửa ra sau, Tô Uyển nhất thời không ổn định, bị hắn áp đảo ở trên giường, Tống Tử Hằng trở mình, ghé vào trên người nàng, xoa xoa gương mặt bị niết đỏ của mình, nói: “Nương tử lại nói bậy, lời này nơi nào là Khổng Tử giảng, rõ ràng là xuất từ《 sư nói 》của Hàn Dũ.”

“Là ta nói sai rồi, tướng công sẽ chê cười ta sao?”

“Làm sao như vậy, nương tử chí không ở chỗ này, có thể biết được những lời này đã rất khó có được.”

“Ta cũng nghĩ thế, so học vấn thiếp thân tự nhiên không bằng tướng công, nếu là so nữ hồng, tất nhiên là thiếp thân thắng rồi.”

Tống Tử Hằng bật cười: “Ta cùng với nàng so nữ hồng làm chi.”

Tô Uyển chỉ là cười, không hề tiếp tục cái đề tài này, đẩy đẩy hắn nói: “Nằm sấp xuống đi, ta dẫm dẫm lưng cho tướng công.”

“Nương tử có tâm.” Tống Tử Hằng một ngữ hai ý, Tô Uyển hơi hơi mỉm cười, hắn có thể minh bạch dụng ý của nàng, cũng không uổng phí nàng một phen khuyên can.

Lại nói tiếp, ai cũng không phải tùy tùy tiện tiện thành công, Tống Tử Hằng ở trong lịch sử, là Trạng Nguyên lang phong cảnh vô hạn, là nhân vật đại biểu thảo căn nghịch tập tự cổ chí kim, dùng thành tựu của bản thân cổ vũ nhiều thế hệ đệ tử nhà nghèo, nhưng mà hiện giờ Tô Uyển lại xem đến rõ ràng, hắn không phải một bước lên trời, thiên phú xác thật có, sau lưng nỗ lực trả giá, cũng không ít hơn so với bất luận kẻ nào.

Tô Uyển không khỏi nghĩ đến khi mới vừa xác định thân phận tương lai của Tống Tử Hằng, nàng chỉ cảm thấy bị hiện thực cảnh tỉnh, từ đỉnh đầu đến gan bàn chân đều lạnh thấu, nàng rất ít có thời điểm sợ hãi, mặc dù là xuyên qua, sau khi xác định thân phận và tình cảnh của mình, cũng liền bình thản ung dung, cuộc sống tốt xấu đều là do mình, tuy là thay đổi cái thế giới cùng thân phận, thay đổi thời đại bối cảnh, nàng cũng có tự tin sẽ không quá kém.

Khi đó nàng còn đối trượng phu trên danh nghĩa hoàn toàn không biết gì cả, trong lòng tưởng chính là nếu trượng phu trên danh nghĩa làm người không tồi, cùng nhau sinh hoạt cho tốt cũng chưa chắc không thể, nếu để cho người chán ghét, nghĩ biện pháp nhắm mắt làm ngơ là được, tóm lại sẽ không ủy khuất chính mình. Trước khi xác định thân phận của Tống Tử Hằng, Tô Uyển đối hắn không thể nghi ngờ là vừa lòng, nếu có thể cùng một người nam nhân như vậy hiểu nhau bên nhau, cũng không uổng phí nàng xuyên qua một hồi. Nhưng mà hiện thực đột nhiên cho nàng một gậy, nam nhân nàng muốn cùng ở bên, trong lịch sử, lại là cùng một nữ nhân khác cử án tề mi.

Tô Uyển tức khắc cảm thấy nàng xuyên qua chính là một trò đùa. Nàng nghĩ tới thờ ơ lạnh nhạt, coi chính mình là người ngoài cuộc, liền nhìn xem nam nhân ngày sau vang danh thiên sử này, là từng bước một trưởng thành như thế nào, trên con đường đạt tới quyền thế danh vọng, hắn gìn giữ là cái gì, lại vứt bỏ cái gì.

Nhưng có đôi khi Tô Uyển cũng sẽ không cam lòng. Nàng không cam lòng, nguyên do là vì đối với Tống Tử Hằng dần dần tâm động, hoặc là nói tâm nàng theo hắn mà dao động. Nếu Tống Tử Hằng là cái người vô tâm, nàng liền cũng không tiếc hận, nhưng hắn một chút tâm động, lại khác với Tống Tử Hằng trong ấn tượng của nàng, có điểm ngây ngô như vậy, còn có chút ngại ngùng, ngẫu nhiên còn cẩn thận dè dặt, tóm lại không giống chính hắn.

Nhưng mà, với lịch tẫn thiên phàm Tô Uyển tới nói, lại là đáng quý.

Tô Uyển không phủ nhận nguyên nhân chính mình dao động, cùng thân phận của Tống Tử Hằng không thoát được quan hệ, nam nhân ngày sau chú định vang danh thiên sử, hiện giờ đối nàng yêu sâu sắc, nhắc tới đó là một chuyện rất có cảm giác thành tựu, nàng nếu là nhát gan sợ phiền phức, cái gì cũng không làm, chỉ còn chờ bị vứt bỏ, ngày sau nghĩ đến cũng sẽ không cam lòng. Nàng tưởng ở bên hắn, chính mắt chứng kiến một người nam nhân trưởng thành, càng muốn cùng hắn nắm tay cộng tiến, viết một đoạn nhân sinh khác biệt. Vì thế nàng dứt bỏ ước nguyện ban đầu, từ bỏ tính toán thờ ơ lạnh nhạt, là tưởng chân chính đi vào nhân sinh của hắn, muốn viết lại kết cục đã sớm chú định, không chỉ là khiêu chiến, càng là một canh bạc khổng lồ, nàng khiêu chiến chính là vận mệnh, đặt cược lại là nhân tâm, đánh cuộc một phen tâm của Tống Tử Hằng dành cho nàng, có thể chiến thắng tiền đồ như gấm dụ hoặc hay không.

Mà nay, Tô Uyển đối với Tống Tử Hằng tin tưởng là có, không phải chỉ là hắn đối chính mình rễ tình đâm sâu không rời không bỏ, mà là tin tưởng hắn làm người, Tống Tử Hằng có khát vọng rộng lớn, lại đều có một phen ngạo cốt, đích xác đem chính mình bức cho thực khẩn, lại cũng kiên trì làm đến nơi đến chốn, càng khinh thường với đường ngang ngõ tắt.

Chỉ hy vọng hắn có thể trước sau như một, mặc kệ ngày sau ở địa vị nào, đều có thể kiên trì như lúc ban đầu. Tô Uyển dưới đáy lòng hơi hơi thở dài, là có chút mờ mịt, lại càng có rất nhiều mong chờ. Nàng tin một câu, tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh.

Tống Tử Hằng lại kéo tay Tô Uyển: “Nương tử cũng vất vả hồi lâu, mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

Tô Uyển theo lời dừng chân, nằm xuống bên cạnh hắn, hỏi: “Tướng công có thấy thoải mái hơn chút nào chưa?”

“Thư giãn rất nhiều, chỉ là khiến nương tử bị liên luỵ.”

“Thiếp thân chỉ cầu tướng công hết thảy mạnh khỏe, chỉ hận việc có thể vì tướng công làm được quá ít, hôm nay có thể làm tướng công thoải mái chút, đó là mệt chút cũng cam nguyện.”

“Ta biết ý tứ của nương tử, ngày sau nhất định dựa theo sức mình mà đi, không khiến nương tử lo lắng.” Tống Tử Hằng đem Tô Uyển ôm đến trong lòng ngực, ở bên tai nàng cười nói, “Đang nghĩ đến mấy ngày nương tử không ở bên cạnh, Tử Hằng sợ là một người cô chẩm nan miên.”

Tô thái thái đi xã giao ở nhà Ngô thái thái đã trở lại, nghe nha hoàn tới báo nữ nhi nữ tế cùng nhau tới, liền vội mắng: “Bọn họ khi nào tới? Sao không phái người đi báo cho ta biết?”

Tô Uyển cùng Tống Tử Hằng đã thức dậy, còn chưa tới đại sảnh liền nghe thấy Tô thái thái lớn giọng, Tô Uyển cũng giương giọng nói: “Nương, nương đừng trách Tiểu Lục, là tướng công kêu nàng không cần chậm trễ nương làm chính sự.”

“Cha ngươi đã trở lại?”

Tô Uyển gật đầu, Tô thái thái lại nhìn về phía Tống Tử Hằng: “Con rể sao không nghỉ ngơi một lát? Buổi sáng gấp gáp đi đường, chính là vất vả.”

“Tử Hằng bất hiếu, đang chuẩn bị hướng ngài cáo từ trở về.”

“Sao sốt ruột như thế, hôm nay mới lại đây, ít nhất cũng ở một đêm đi.”

Tô thái thái nhiệt tình hiếu khách, lôi kéo Tống Tử Hằng không cho đi, Tống Tử Hằng giải thích nhà mình bận việc, lại phải dùng xe, cần phải trở về, kêu Tô Uyển ở nhà bồi bồi nhị lão, Tô thái thái lúc này mới miễn cưỡng buông tay, chỉ nói: “Ngày khác chờ trong nhà xong việc, nhất định phải ở lại đây mấy ngày.”

Tống Tử Hằng đành phải chắp tay thi lễ nói: “Nhất định theo nhạc mẫu an bài.”

Tô thái thái lúc này mới lưu luyến thả người đi, thời điểm kêu gia đinh dắt xe bò ra tới, lại phân phó nha hoàn chuẩn bị một bao lớn ăn dùng để mang theo, so với lúc trước xác thật ít rất nhiều, Tống Tử Hằng không thể chối từ, chỉ phải nhận lấy, thầm nghĩ ngày sau trong nhà dư dả, lại không thể khiến nhà mẹ đẻ của thê tử chịu thiệt.

Tô lão cha lâm thời có việc bị chưởng quầy thỉnh đi cửa hàng, đương nhiên con rể rời đi, cũng không có đạo lý ông làm nhạc phụ phải canh giữ ở một bên chờ đợi đưa tiễn, ông đi liền đi rồi, Tống Tử Hằng khách khí thỉnh nhạc mẫu thay chính mình hướng nhạc phụ tạ lỗi, liền cũng đuổi xe rời đi, Tô thái thái cùng Tô Uyển ở cửa nhìn bóng dáng hắn biến mất, lúc này mới vào nhà.

Tô thái thái quan sát Tô Uyển trong chốc lát, vừa lòng cười nói: “Nhìn béo chút, nghĩ đến ở nhà chồng quá đến không tồi.”

“Có lẽ là ngày gần đây thịt cá, ăn ngon, liền béo.” Tô Uyển tuy là cười, trong lòng lại đang rơi lệ, lúc này mới quá mấy tháng sung sướng, chẳng lẽ lại phải lên kế hoạch giảm béo?

Tô thái thái gật gật đầu, lôi kéo Tô Uyển trở về phòng, mở miệng liền hỏi: “Ngươi cùng con rể…… Hiện giờ nhưng viên phòng?”

Cho dù Tô Uyển ở chuyện tình cảm tự nhiên hào phóng, bị hỏi như vậy cũng có chút ngượng ngùng, gật đầu không nói lời nào, Tô thái thái lúc này mới vừa lòng cười, cảm khái nói: “Vậy là tốt rồi, tảng đá ở trong lòng nương a, rốt cuộc rơi xuống đất, ngày sau ngươi cùng con rể hảo hảo sinh hoạt, sinh mấy cái tiểu tử, liền lại không có gì cần lo lắng.”

Tô thái thái dừng một chút, lại hỏi: “Bụng nhưng có tin tức?”

Tô Uyển lắc đầu, Tô thái thái cũng không ngoài ý muốn, chỉ nói: “Mấy ngày nay nương sửa sang lại rất nhiều phương thuốc, tìm lang trung xem qua, chọn cái ôn bổ nhất, ngày mai kêu Tiểu Lục đi hiệu thuốc mua về sắc lên uống.”

“Nương có nghe qua câu đúng bệnh hốt thuốc? Mọi người thân mình trạng huống bất đồng, dược hiệu tự nhiên cũng bất đồng, theo ta thấy, không bằng ngày mai ta tự mình đi xem đại phu, bắt qua mạch, lại thỉnh hắn xứng một phương thuốc thích hợp với ta nhất.”

Tô thái thái nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Con ta nói đúng, đại phu ở hồi xuân đường am hiểu bệnh phụ nhân nhất, các thái thái trong huyện chúng ta đều thích tìm hắn điều dưỡng thân mình, ngày mai kêu gia đinh đi thỉnh hắn tới là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.