Thê Bằng Tử Quý

Chương 6: Chương 6




Gả vào Đằng vương phủ đã hơn hai tháng, Thanh Đại cũng nhận được thư nhà mẹ đẻ viết đến.

“Tiểu thư, trong thư viết cái gì?” Thải Hà chen đến bên người chủ tử, đáng tiếc một chữ xem cũng không hiểu.

Thanh Đại mới xem vài dòng, trên môi hiện lên nụ cười ôn nhu. “Trong thư nói thân mình cha mẹ đều tốt, việc làm ăn của Bách An Đường vẫn thuận lợi như trước... Còn có Lưu công công từng phái người tặng lễ về nhà, hơn phân nửa là bởi vì biết ta thật sự được gả vào Đằng vương phủ, cho nên cố ý đến bày tỏ.”

“Nếu không vì Lưu công công kia, nhị tiểu thư cũng sẽ không chịu đau khổ nhiều ngày trong lao ngục như vậy.” Tỳ nữ mang vẻ bênh vực kẻ yếu nói.

“Nhưng ít nhất sau này cũng không còn lo lắng hắn tìm đến gây phiền toái, coi như ta đã giải quyết xong một nỗi băn khoăn phiền muộn.” Thanh Đại cảm thấy vui mừng cười nói. “Thịnh nhi ngủ trưa còn chưa có dậy sao?”

Thải Hà gật đầu. “Nô tỳ vừa mới qua xem, Thịnh thiếu gia ngủ rất say, hơn nữa tình trạng đái dầm buổi tối cũng đã cải thiện được rất nhiều, nô tỳ có hai đệ đệ, lúc trước cha mẹ bận công việc đều do nô tỳ chăm sóc, cho nên biết càng đe dọa đứa nhỏ, không cho phép bọn họ làm như vậy, bọn họ càng căng thẳng càng sẽ đái dầm.”

“Ngươi nói thật sự có lý.” Thanh Đại khen ngợi nói.

“Chuyện này đương nhiên, đây là kinh nghiệm thực tế của nô tỳ.” Thải Hà đắc ý nói.

Thanh Đại cười nói: “Mới khen ngươi một câu, lại thấy ngươi đắc ý thành bộ dáng này rồi... Trong thư còn nói, mấy ngày sau khi gửi phong thư này đi, Bạch Thuật sẽ thay cha mẹ mang một ít thuốc bổ trân quý đến phủ thành đô, tính đi tính lại, hẳn là mấy ngày nữa sẽ đến.”

“Lão gia cùng phu nhân hơn phân nửa là hy vọng giúp tiểu thư dưỡng tốt thân thể, có thể sớm một chút giúp cô gia hoài thượng đứa nhỏ...” Nói đến người này, dò xét thấy sắc mặt chủ tử lại trầm xuống, Thải Hà vội vàng đánh chính mình một bạt tai. “Thật sự là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì, nô tỳ trước vả miệng.”

Nàng liếc Thải Hà một cái cắt ngang. “Tốt lắm, đừng đánh, ngươi nói cũng là sự thật.”

“Tiểu thư không tức giận sao?” Tỳ nữ cẩn thận hỏi.

“Ta không tức giận, chỉ là có cảm giác thất bại, ta tự cho mình thông minh hơn các nữ tử khác, nhưng gặp chuyện này, cũng đành bó tay không có biện pháp gì.” Thanh Đại cười gượng nói.

Thải Hà bĩu môi.“Nô tỳ thật bội phục cô gia, ôm tiểu thư vậy mà vẫn nhẫn được.”

“Tốt lắm, đừng nói về việc này nữa.” Còn nhiều thời gian, không thể trong chốc lát mà vội vàng được, nàng cũng chỉ có thể nghĩ như vậy. “Ta muốn ngồi một mình yên lặng một chút, ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

“Vâng.” Thải Hà cúi mình vái chào rồi ra ngoài.

Thanh Đại nhìn thư nhà trên tay, loại tình cảm nhớ nhà này không có lời nói nào có thể miêu tả được, có thể biết cha mẹ mình vẫn mạnh khỏe, so với bất cứ cái gì đều quan trọng hơn, muốn tìm cơ hội nói với trượng phu chuyện về nhà thăm mẹ đẻ, nàng thật sự có thiệt nhiều điều muốn tâm sự với mẫu thân, muốn nghe một ít ý kiến của người.

Lúc này cửa phòng “két” một tiếng bị đẩy ra, Chu Kí Vân đi sang phòng bên cạnh xem qua con, sẽ vào phòng cùng thê tử nói nói mấy câu, việc này hầu như mỗi ngày gần đây đều diễn ra như vậy, chỉ có vào ban ngày mới dám cùng nàng ở chung một phòng, đến ban đêm đều bắt buộc mình cách xa một chút.

Thấy thê tử chuyên tâm đến nỗi không chú ý tới mình đã vào, Chu Kí Vân thuận miệng hỏi: “Đang nhìn cái gì?”

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng trả lời trượng phu. “Là thư từ nhà mẹ đẻ gởi đến.”

“Nhạc phụ nhạc mẫu bọn họ có khỏe không?” Hắn nhớ lại thê tử đã đề cập qua chuyện muốn về nhà mẹ đẻ, mau chóng an bài cho nàng một kinh hỉ.

“Bọn họ tốt lắm, cám ơn tướng công quan tâm.” Thanh Đại chợt nhớ tới việc đang khâu một nửa áo choàng cho trượng phu, liền buông thư trên tay xuống, đứng dậy đi lấy.

Chu Kí Vân mới ngồi xuống ghế, thuận tiện đưa mắt nhìn nội dung thư, phát giác chữ viết tinh tế thẳng thắn, rõ ràng được viết bởi một nam tử, không kiềm được hỏi: “Đây là do nhạc phụ viết?”

“Không phải, do Bạch Thuật thay cha mẹ động bút...” Nàng cầm áo choàng ở phía sau trượng phu khoa tay múa chân vài cái, xác định nhỏ lớn nhỏ không có vấn đề. “Xin tướng công đứng lên một chút.”

“Bạch Thuật?” Chu Kí Vân một hồi mới tiếp thu được cái tên trên.

Thanh Đại trên mặt tràn đầy ý cười, suy tính độ dài tay áo, may mắn đã không tính sai. “Bạch Thuật là đứa nhỏ do cha ta mang về thu dưỡng, lớn hơn ta mấy tuổi, cùng tỷ muội chúng ta lớn lên, tựa như người nhà của mình.”

“Thì ra là thế.” Hắn nói.

Nàng nhớ lại thời gian thơ ấu, nụ cười không rời môi nói: “Bạch Thuật từ nhỏ lời nói cũng rất vụng về, có lẽ bởi vì biết mình là cô nhi bị song thân vứt bỏ, trong lòng rất tự ti, cho nên rất ít nói...” Là do muội muội Thược Dược suốt ngày kéo hắn đi chơi, thế này mới làm cho hắn dần dần cởi mở hơn.

Thấy biểu tình mềm mại trên mặt thê tử, lại nghe từ miệng nàng nhắc tới chuyện một nam nhân khác, trong lòng Chu Kí Vân đột nhiên cảm thụ một điều gì đó không phải, ngực giống có cái vị gì chua chua bốc lên.

“Cũng bởi vì xuất thân của mình không tốt, làm cho hắn không dám biểu đạt cảm xúc của chính mình, nhưng trong nhà không hề có người khinh thường hắn, đều đối xử với hắn rất tốt, cho nên lớn lên về sau cũng không lại câu nệ nặng nề như vậy nữa...” Việc này mới làm cho Thanh Đại càng hiểu được nên đối đãi với Thịnh nhi như thế nào, tin tưởng một ngày nào đó, hắn cũng sẽ hiểu được tâm ý của người khác.

Chu Kí Vân co rút hàm dưới, rất muốn thê tử đừng nói nữa, hắn không muốn nghe nàng nói chuyện về một nam nhân khác.

Nàng vẫn chưa phát hiện được vẻ mặt khác thường của trượng phu, tiếp tục nói: “Đúng rồi! Vài ngày nữa Bạch Thuật sẽ mang một ít đồ gì đó do cha mẹ dặn dò đến phủ thành đô, đến lúc đó tướng công có thể nhìn thấy hắn.”

Hắn giật mình kinh ngạc sau một lúc lâu. “Ngươi nói... Hắn sẽ tới phủ thành đô?”

“Vâng, tướng công.” Thanh Đại không nghi ngờ gì nói.

“Ta nghĩ... vào ngày đó có lẽ ta bề bộn nhiều việc, không rảnh thấy hắn.” Chu Kí Vân dấm chua vị rất nặng nói.

Thanh Đại không hề phát giác được giọng điệu kia rất bất thường, lòng chỉ tràn đầy chờ mong có thể sớm một chút nhìn thấy Bạch Thuật, nhìn thấy người nhà mẹ đẻ đến, sẽ được biết càng nhiều tin tức. “Vậy sao? Như vậy một mình ta gặp hắn cũng được.”

“Ngươi...” Không cho phép đi gặp hắn! Chu Kí Vân rất muốn đáp lại thê tử như vậy.

Nàng đem áo choàng đang khâu gấp lại, nghe trượng phu muốn nói lại thôi, lúc này mới lưu ý đến thái độ hắn. “Tướng công làm sao vậy?”

“Không có việc gì.” Hắn vẫn còn hờn dỗi.

Chu Kí Vân biết dấm chua này ăn một chút cũng không đạo lý, đã cố tình nhịn không sinh loại cảm xúc này, cho dù thê tử chỉ xem cái nam tử kêu Bạch Thuật kia là người nhà, cũng không muốn nàng dùng biểu tình ôn nhu như vậy suy nghĩ về đối phương, trừ bỏ ngoài mình ra, ai cũng không cho phép.

“Thật sự không có việc gì?” Thanh Đại quan sát thấy biểu tình trượng phu buồn bực nên không tin tưởng lắm.

Hắn không nên có phong thái thấp như vậy, nhưng... nữ nhân này là của hắn, ai cũng không có thể đoạt! Chu Kí Vân rõ ràng hiểu được chính mình yêu Thanh Đại nhiều bao nhiêu, ham muốn chiếm hữu nàng có bao nhiêu mạnh mẽ.

“Tướng công?” Thanh Đại nhẹ giọng kêu.

“Không có việc gì.” Chu Kí Vân miễn cưỡng thu lại tâm tình nói. “Chỉ suy nghĩ... dù sao hắn là người nhà mẹ đẻ nàng, chờ hắn đến đây cứ nói với ta một tiếng, ta sẽ bớt thời giờ gặp hắn.” Hắn mới không thể để cho bọn họ gặp mặt một mình.

“Cám ơn tướng công.” Nghe được trượng phu bằng lòng gặp Bạch Thuật, Thanh Đại thật sự rất vui vẻ.

Gặp thê tử cười đến ngọt như vậy, đẹp đến như vậy, Chu Kí Vân không thể không để ý, hắn nhất định phải chính mắt trông thấy cái nam nhân kêu Bạch Thuật kia.

Ngay tại năm ngày sau, Bạch Thuật rốt cục tới Tứ Xuyên phủ thành đô.

“Người đã đến đây?” Thanh Đại vui mừng hỏi.

Thải Hà gật đầu mạnh. “Nô tỳ đã mời Bạch Thuật thiếu gia đến đại sảnh chờ.”

“Ta đã biết.” Nàng vui sướng đứng dậy, tạm thời đem Thịnh nhi giao cho tỳ nữ khác trông, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, đi qua sân bên kia, chỗ có gian phòng dùng để chiêu đãi khách.

Ngồi ở bên trong Bạch Thuật vừa nhìn thấy Thanh Đại sải bước vào cửa, vẫn xinh đẹp như trước, khí sắc cũng tốt, lòng hắn cũng ngay tức khắc an hơn phân nửa.

Bạch Thuật chắp tay làm lễ. “Ra mắt thế tử phi.”

“Bây giờ không có người ngoài ở, không cần khách khí như vậy, hơn nữa chúng ta lại là người một nhà, vẫn như cũ gọi tên nhau là được rồi.” Thanh Đại mềm mại nhìn hắn. “Ta nhận được thư, biết cha mẹ vẫn khoẻ mạnh, vậy còn đại ca đại tẩu còn có cháu bọn họ có khỏe không?”

“Đại thiếu gia bọn họ cũng đều tốt lắm.” Bạch Thuật nghe ý nàng trở về chỗ ngồi. “Thược Dược lúc trước khi ta rời đi kinh sư có gởi thư về, nói nàng hoàn toàn mạnh khỏe, đang cố gắng uy béo tướng công của nàng.”

Thanh Đại dùng cổ tay áo che miệng, buột miệng cười, “Rất giống tác phong của nàng, như vậy tỏ vẻ muội phu thân thể càng ngày càng tốt, vậy ta cũng không còn lo lắng nhiều nữa.” Lúc trước không tán thành muội muội gả cho vị Quan gia nhị thiếu gia kia, chỉ sợ cơ thể nhị thiếu gia từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh không thể cho Thược Dược cả đời hạnh phúc, nay xem ra là quá lo lắng rồi.

“Như vậy... ngươi thì sao?” Hắn quan tâm là nàng.

“Ta tốt lắm, so với tưởng tượng lúc trước còn muốn tốt hơn.” Nàng nhẹ nhàng cười nói.

Bạch Thuật thật sâu nhìn nữ tử chỉ có thể thầm mến lại không thể nói ra. “Đây là nói thật?” Lo lắng Thanh Đại là vì không muốn làm cho người nhà lo lắng mới không nói thật.

“Là thật.” ánh mắt Thanh Đại phẳng lặng. “Ta cũng thật cao hứng có thể gả cho thế tử, hắn đối ta tốt lắm.” Hy vọng Bạch Thuật nghe hiểu được ý tứ của mình.

Hắn quan sát nàng một hồi lâu, rốt cục tin. “Vậy là tốt rồi, ta cũng có thể cùng lão gia phu nhân có cái ăn nói, nếu nếu có thể, hy vọng ngươi có thể trở về thăm bọn họ.”

“Việc này là đương nhiên, ít hôm nữa ta sẽ viết thư nhờ ngươi mang hộ về trước.” Thanh Đại không cần nghĩ ngợi trả lời. “Bạch Thuật... ngươi cũng nên thành thân.” Nàng thật tình hy vọng ở lâu sau hắn cũng có thể cưới được một cô nương tốt, có thê có tử, có thể đạt được hạnh phúc.

“Lão gia quyết định về hưu, ta phải giúp đỡ đại thiếu gia để ý chuyện Bách An Đường, cho nên tạm thời không tính cưới vợ, chờ thêm vài năm nữa rồi nói sau.” Bạch Thuật nói ra quyết định của mình, dù sao Tư Đồ gia cho hắn rất lớn ân tình, nên đem chuyện của mình bàn cuối cùng.

Thanh Đại cũng không miễn cưỡng hắn. “Ân... Làm phiền ngươi chạy đến đây một chuyến, thật sự là vất vả.”

“Ta mang đến đây một ít thuốc bổ gia truyền của Tư Đồ gia do lão gia dặn dò, đơn giản chỉ hy vọng có thể giúp ngươi điều dưỡng thân mình cho thật tốt, phu nhân còn dặn dò nhất định phải đúng hạn sắc uống, có thể mới sớm ngày có tin tức tốt.” Hắn nói ra ý đồ chủ yếu lần này đến.

“Xem ra ta đoán không sai, vì chuyện này cha mẹ mới muốn ngươi tới.” Thanh Đại chỉ có thể làm theo, nhưng trượng phu phải phối hợp mới được. “Ngươi trở về nói với bọn họ, ta sẽ uống.”

Bạch Thuật hạ cằm, muốn nói cái gì nữa, chợt nghe tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, mới nhìn ra phía cửa chính, chỉ thấy một gã thân hình cao lớn, một nam tử anh tuấn nội liễm đi đến, liếc một cái liền nhận ra hắn chính là người ngày đó đến cưới, thành thân cùng Thanh Đại – Đằng vương thế tử.

“Bạch Thuật ra mắt thế tử.” Hắn đứng dậy vái chào.

Nghe tỳ nữ thê tử đến thông báo, Chu Kí Vân lập tức tới, vì không để cho nam nhân khác cùng Thanh Đại ở cùng một chỗ lâu. “Ngươi chính là Bạch Thuật?”

“Vâng.” Bạch Thuật nhìn nam tử trước mắt dùng ánh mắt hơi mang địch ý nhìn mình, không khỏi có chút hoang mang, không rõ vì sao lại như vậy.

Tuy rằng người trẻ tuổi này bề ngoài không có gì xuất sắc lắm, nhưng mà đã cùng thê tử ở chung thời gian hơn mười bảy năm, so với mình lâu hơn nhiều, Chu Kí Vân không thể không ghen tị với hắn.

“Tướng công, ta muốn giữ Bạch Thuật ở trong vương phủ vài ngày, có thể chứ?” Thanh Đại còn muốn cùng hắn tán gẫu thêm một ít chuyện nhà phát sinh sau khi mình xuất giá, bởi vì nàng thật sự rất nhớ nhà.

Cổ họng Chu Kí Vân cứng lại, rất muốn cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, càng ước gì lập tức nhanh chóng đem Bạch Thuật đuổi về kinh sư Thuận Thiên phủ. “Đương nhiên... Có thể.” Có thể nói không được sao? Hắn không muốn nhìn thấy biểu tình thất vọng của thê tử.

“Cám ơn tướng công, ta lập tức cho người đi sắp xếp chỗ ở.” Nàng tươi cười rạng rỡ nói.

Gặp thê tử cao hứng, Chu Kí Vân cũng nhanh bị ghen tuông bao phủ.

Vì thế, Bạch Thuật được Thanh Đại sắp xếp ở tại một cái sân khác, vào lúc tối còn cùng vợ chồng bọn họ dùng bữa, cũng nhàn thoại việc nhà, trong lúc đó mới biết được thế tử còn có một đứa con năm tuổi do thị thiếp sinh, tuy cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ do dự sau khi trở về nói hay không nói chuyện này cho lão gia cùng phu nhân, lo lắng bọn họ lại phiền não thêm một chuyện, dù sao làm đại nương đã khó khăn lại càng không nói đến chuyện làm mẹ kế.

Bữa cơm này kéo dài thật trễ mới chấm dứt, đi đường mấy ngày mệt mỏi Bạch Thuật liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Thanh Đại đi theo trượng phu trở lại phòng ngủ, nghĩ rằng đã qua giờ Tuất, bình thường lúc này hắn đều đã đi thư phòng. “Tướng công... Đêm nay người muốn ngủ ở nơi này sao?”

“Chẳng lẽ ngươi không hy vọng ta ngủ ở đây?” Chu Kí Vân vừa nói ra, liền cảm giác giọng điệu mình hơi quá, nhưng tâm tình không thể buông lỏng được.

Nàng trừng mắt nhìn, tạm dừng một chút rồi mới mở miệng hỏi: “Tướng công làm sao vậy? Vừa nãy lúc dùng bữa, cũng đều không nói lời nào, không thoải mái sao?”

“Không có việc gì.” Hắn ngồi xuống ghế, rầu rĩ không vui rên rỉ nói.

“Xem biểu tình này của tướng công rõ ràng có chuyện gì rồi, không ngại nói ra nghe một chút, nói không chừng có biện pháp giải quyết.” Thanh Đại ôn nhu dụ dỗ.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Kí Vân như không thèm đoái hoài gì hết. “Ta nói không có việc gì thì không có gì.” Hắn không thể mất hết mặt mũi mà nói là đang ghen tị với nam nhân kêu Bạch Thuật kia, ghen tị bọn họ có nhiều chuyện cũ có thể tán gẫu như vậy, mà bỏ mình vắng vẻ một bên, ý nghĩ ngây thơ như vậy làm sao có thể để cho thê tử biết.

“Là vì Bạch Thuật sao? Ngươi không hy vọng hắn ở lại?” Nàng chỉ có thể đoán.

Hắn không hé răng.

Thanh Đại buồn bực trước phản ứngcủa trượng phu, hắn không phải người bề trên cao như vậysao, lại nói Bạch Thuật cũng không phải là người ngoài, mà là người nhà của nàng, không cần thiết ra vẻ cao ngạo được.

“Hắn đi đường nhiều ngày như vậy, vì giúp cha mẹ mang đồ tới cho ta, ta như thế nào có thể để hắn lập tức rời đi, nếu tướng công thật sự mất hứng, ngày mai ta sẽ sắp xếp Bạch Thuật đi chỗ khác ở...” Nàng cũng chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, không muốn làm hỏng quan hệ vợ chồng.

“Ta không phải vì nguyên nhân này mới mất hứng!” Chu Kí Vân không muốn thê tử cho rằng mình cậy thân phận, lại muốn đem người nhà nàng đuổi đi.

Nàng cẩn thận hỏi: “Như vậy là vì sao?”

“Ta... Không thích thấy biểu tình ngươi cùng hắn nói chuyện như vậy, rất ôn nhu lại rất đẹp.” Hắn thở phì phì nói. “Ta thật sự không thích.”

“... Tướng công ghen?” Thanh Đại suýt nữa cười ra tiếng.

Chu Kí Vân đương nhiên nhìn ra được nàng muốn cười lại không dám cười, càng thêm bực mình. “Ngươi là thê tử của ta, ta... không thể ăn dấm chua sao?”

“Đương nhiên có thể, ta chỉ thật cao hứng tướng công cũng sẽ ghen.” Nàng thiệt tình nói. “Bởi vì cho thấy tướng công để ý ta, trong lòng có ta.”

Nghe Thanh Đại nói như vậy, Chu Kí Vân càng cảm thấy chính mình hẹp hòi. “Ta đương nhiên để ý ngươi, trong lòng có ngươi, ngươi là thế tử phi của ta, thê tử của ta.”

Nghĩ đến trượng phu lại ăn dấm chua vì Bạch Thuật, Thanh Đại buột miệng cười, che miệng bật cười, cảm thấy rất buồn cười, nhưng tâm lại cảm thấy rất ngọt ngào.

“Không cho phép!” Hắn xấu hổ ôm thê tử đến trên đùi, trực tiếp dùng miệng ngăn chặn lúm đồng tiền kia.

Đã bao nhiêu ngày không hôn nàng như vậy, cổ họng Chu Kí Vân bật ra một tiếng than nhẹ, hôn càng sâu càng đậm, bàn tay to nam tính cũng tự động xoa thân thể mềm mại trong lòng, xoa nắn bộ ngực mềm mại.

Thanh Đại cũng giống như vậy, chỉ có thể khó nhịn hôn đáp lại, muốn mở miệng cầu xin, nhưng là nữ tử rụt rè làm cho nàng không mở miệng được.

“Tướng công không cần ghen... Ta vốn là của tướng công...” Nàng dịu dàng như nước nhỏ nhẹ nói. “Không chỉ đời này... kiếp sau cũng nguyện ý...”

Sự tự chủ của Chu Kí Vân đang bị kéo căng như dây đàn trong nháy mắt bị chặt đứt...

Không cần thê tử nói gì nữa, Chu Kí Vân ôm nàng vào giường, nhanh chóng cởi bỏ tất cả quần áo và hài tất trên hai người, dùng miệng và tay đến thay thế.

Thân thể mềm mại lúc trước cũng đã được chăm sóc nhiều lần, đối với sự âu yếm của trượng phu rất nhanh có phản ứng, một đợt co rút giữa hai chân làm dịch chảy dính đầy bàn tay nam tính làm cho Thanh Đại xấu hổ lúng túng muốn khép lại đùi ngọc.

“Đừng thẹn thùng... như vậy mới tỏ vẻ ngươi thích ta làm như vậy...” khuôn mặt tuấn tú của Chu Kí Vân phiếm hồng, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn. “Như thế này cũng có vẻ... sẽ không làm ngươi đau...”

Vừa nói ra miệng, đến cả Chu Kí Vân cũng ngây ngẩn cả người.

Đúng vậy! Bọn họ sớm nên viên phòng, làm cho thê tử hoàn toàn thuộc về mình, cho dù sợ hãi thê tử có thể sẽ thụ thai, nhưng không thể gạt bỏ chuyện Thanh Đại là thê tử hắn, là nữ nhân của hắn là thật.

Sự xuất hiện của Bạch Thuật làm cho Chu Kí Vân hiểu rõ chuyện này, bất cứ nỗi sợ hãi nào cũng đều kém việc mất đi lòng thê tử, việc này mới thật đáng sợ, loại cảm giác này tựa như trời sập xuống, hắn không thể tưởng tượng mấy chục năm sau này làm thế nào để vượt qua mà không có nàng, cho nên... bất luận hậu quả như thế nào, chỉ cần làm cho nàng càng yêu mình nhiều hơn thì tốt rồi.

Hắn thật sự muốn cùng nàng làm một đôi vợ chồng chân chính...

Trong lúc Thanh Đại đang suy tư ý tứ những lời này của trượng phu, ngay sau đó liền phát giác hắn đặt mình giữa hai chân, động thân một cái, tiến vào trong cơ thể của mình, vẫn chưa theo kịp lại bị đau đến kêu ra tiếng đến, môi nàng lần nữa lại bị bao phủ, mọi thanh âm đều bị trượng phu nuốt vào.

“Lần đầu... Đều đau...” Chu Kí Vân ở trên môi thê tử trấn an nói.

Thanh Đại đã nghe mẫu thân nói qua, nhưng không nghĩ tới lại bị đau đến như vậy. “Nhưng là tướng công... có đau cũng không sao cả...” Nàng có thể cảm giác được sâu sắc trượng phu đang cùng mình hợp làm một, một cảm giác thật sự thỏa mãn hạnh phúc tràn đầy, rốt cục đợi được giờ khắc này đến, khóe mắt không kiềm được chảy xuống một giọt thanh lệ.

Cổ họng hắn như bị nghẹn. “Nói lời ngốc này muốn cho lòng ta đau sao...”

“Ta cũng rất đau lòng vì tướng công...” Thanh Đại mềm mại đáng yêu cười nói.

Chu Kí Vân lại hôn thê tử, kế tiếp không muốn nói lời nào nữa, thầm nghĩ dùng hành động làm cho thê tử biết mình khát vọng nàng bao nhiêu, yêu thương nàng nhiều đến như thế nào, mà nàng rốt cục cũng thuộc hoàn toàn về mình, trở thành nữ nhân của hắn.

Đêm động phòng hoa chúc này đến trễ, cũng bởi vì cả hai đều yêu thương nhau cho nên cảm thụ phá lệ bất đồng.

Chỉ có điều đến buổi sáng ngày hôm sau, Thanh Đại ngủ thẳng gần trưa mới tỉnh lại, còn phải để cho tỳ nữ vào hầu hạ mới xuống được giường, nghĩ đến tối hôm qua cùng trượng phu viên phòng, trừ bỏ có chút ngượng ngùng, còn có vui sướng, bởi vì việc này thể hiện bọn họ đã thật sự trở thành vợ chồng chân chính.

“Tiểu thư cùng cô gia có phải hay không...” Thải Hà đến bên tai chủ tử hỏi nhỏ.

“Ừ.” Mặt Thanh Đại lại đỏ lên.

“Chúc mừng tiểu thư.” Thải Hà chúc làm cho khuôn mặt Thanh Đại càng nóng.“Nô tỳ đi chuẩn bị một ít nước ấm, tiểu thư ngâm mình tắm một chút sẽ thoải mái hơn.”

“Thịnh nhi đâu?” Nàng hỏi.

Thải Hà trước tiên dọn dẹp giường cho sạch sẽ. “Cô gia dẫn hắn đi hoa viên tản bộ.” Nói xong liền đi ra ngoài.

Cửa vừa đóng lại, Thanh Đại đang ngồi ở mép giường đưa tay vuốt bụng phẳng, nghĩ tối hôm qua trải qua mấy lần hoan ái, có thể đã có đứa nhỏ hay chưa, nếu là có, vậy thật tốt quá.

Qua một hồi lâu, vài tỳ nữ đem nước ấm đến gian tắm nhỏ phía sau phòng ngủ, sau đó hầu hạ Thanh Đại đến tắm trong bồn, làm cho thân mình đau nhức mỏi mệt dịu lại.

Qua khoảng nửa giờ, Thanh Đại lúc này mới trang điểm xong, cũng đã gần đến giờ dùng cơm trưa.

“Thế tử phi tỉnh chưa?” Chu Kí Vân về đến gặp tỳ nữ vừa từ phòng ngủ đi ra hỏi.

Vương phủ tỳ nữ đáp “Dạ rồi”, hắn liền đẩy cửa bước vào.

“Thải Hà, ngươi ra ngoài đi.” Thanh Đại nhỏ giọng nói với tỳ nữ của mình.

Thải Hà rất biết điều, liền hướng Chu Kí Vân vái chào rồi rời đi.

“Không phải tướng công đang ở với Thịnh nhi sao?” Nhìn thấy trượng phu, nàng ngượng ngùng hỏi.

Chu Kí Vân kéo thê tử vào trong lòng. “Ta đã giao cho tỳ nữ trông nom rồi... thân mình còn đau không?” tối hôm qua hắn có chút không khống chế được, biết rõ đây là lần đầu của nàng, giữa đêm không nên muốn nàng thêm hai lần nữa.

“Không đau.” Thanh Đại ngẩng đầu, nhìn vào trong mắt trượng phu thấy hắn đang lo sầu, ngực trầm xuống. “Tướng công hối hận cùng ta viên phòng sao?”

“Không, ta không hối hận.” Chu Kí Vân không thể phủ nhận đêm qua thật tốt đẹp.

Lúc này Thanh Đại mới chuyển từ buồn sang vui. “Như vậy đừng cau mày, điều này sẽ làm ta nghĩ... Tướng công không hài lòng ta.” Nàng cố ý ai oán nói.

“Ngươi đang suy nghĩ bậy bạ gì vậy? Ta làm sao có thể không hài lòng được?” Hắn hôn trán nàng, chóp mũi, cuối cùng dừng trên cái miệng nhỏ nhắn đang đỏ bừng. “Ta thật sự vừa lòng.”

Nàng buột miệng cười, lúc này Chu Kí Vân mới phát hiện mình bị lừa.

“Ta đã quên thê tử của ta rất thông minh, phản ứng thật mau.” Chu Kí Vân dường như muốn trừng phạt hôn nàng thêm vài cái. “Chẳng qua vẫn hy vọng...” Tối hôm qua không làm cho ngươi thụ thai. Trong lòng hắn lặng lẽ nói thêm câu này, hy vọng cho hắn thêm một chút thời gian, sau đó mới lại đối mặt với tình huống khó khăn có thể xảy ra.

Nghe thấy trượng phu không nói hết lời, Thanh Đại dường như đã đoán được câu dưới muốn nói cái gì, nhưng cũng không vạch trần, làm như không biết.

“Ta hơi đói bụng, cũng gần đến bữa trưa, hãy phái người mời Bạch Thuật cùng dùng cơm với chúng ta...” Thanh Đại cười nhẹ nói:“Ta muốn cho hắn gặp mặt Thịnh nhi.”

“Đương nhiên tốt.” Chu Kí Vân chỉ có thể đem đáy lòng bất an tạm thời nén xuống.

Trong lúc dùng cơm trưa, Bạch Thuật gặp được đứa nhỏ nghe nói không nói, hơn nữa rất im lặng, nhưng nhìn thấy Thanh Đại như mẫu thân hết lòng che chở, hắn nghĩ có thể cam đoan khẳng định với lão gia cùng phu nhân từ nay về sau nàng sẽ làm thật tốt vị trí mẹ kế, không cần quá lo lắng nữa.

Quan trọng nhất là Thanh Đại đã được trượng phu sủng ái, theo ánh mắt bọn họ vợ chồng trao cho nhau hắn đó có thể thấy được điều này. Bạch Thuật tự nhủ mình có thể an tâm, nhìn thấy nữ tử mình thích đạt được hạnh phúc, đó là mong muốn lớn nhất cả đời này của hắn.

Ba ngày sau, Bạch Thuật không tiện tiếp tục quấy rầy, vì thế mang theo dặn dò cùng quà của thế tử tặng cho nhạc phụ và nhạc mẫu, khởi hành quay về kinh sư Thuận Thiên phủ.

Tiễn đưa người nhà mẹ đẻ, Thanh Đại càng muốn về thăm nhà.

Nàng bảo Thải Hà ôm Thịnh nhi đã buồn ngủ về phòng, cũng đã bảo không cần trở lại hầu hạ nàng, vẫn như cũ một mình mình lại ngồi ở bên cạnh bàn trầm tư.

Thanh Đại không khỏi lại nghĩ đến hai ngày này, đều do một mình nàng tiếp đón Bạch Thuật, còn trượng phu đều tự nhốt trong thư phòng, suốt đêm cũng không trở về phòng. Vốn nghĩ hai người đã viên phòng là có thể sống một cuộc sống vợ chồng bình thường, nhưng mà quả thật mình nghĩ đã quá đơn giản, một tay chống cằm nàng thở dài nghĩ ngợi.

Nàng không muốn để tình huống này tiếp tục phát triển nữa, một khi nghĩ vậy thì, vẻ mặt Thanh Đại trở nên nghiêm túc, quyết định đi tìm trượng phu hỏi cho rõ ràng, đến tột cùng trong lòng còn gút mắt gì chưa tháo gỡ được, mình nguyện ý hỗ trợ.

Vì thế, nàng đi ra khỏi phòng ngủ, dưới ánh trăng, trải qua hành lang thật dài, đến bên ngoài thư phòng, thấy ánh nến trong phòng còn sáng cho thấy trượng phu còn chưa ngủ.

Mà cách một cánh cửa, Chu Kí Vân đang ngồi phía sau án thư, tựa lưng vào ghế ngồi, khóe mắt rõ ràng hơi ẩm ướt, hai ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, đem thống khổ đã qua chấm dứt, rốt cục cũng tìm được dũng khí thoát khỏi bóng ma trong lòng.

Lúc này, gõ, gõ tiếng đập cửa ngắt ngang suy nghĩ của hắn.

“Thanh Đại?” Đãi Chu Kí Vân vội vàng lau đi nước mắt, tiến đến mở cửa, nhìn thấy thê tử đứng bên ngoài, đầu tiên là giật mình sửng sốt, sau đó đang muốn mở miệng nói cho nàng quyết định vừa rồi của mình.

Thanh Đại lạnh lùng nhìn trượng phu liếc một cái, không nói gì hết sải bước vào phòng, thấy vậy Chu Kí Vân chỉ phải thuận tay đem cửa phòng đóng lại.

“Ngươi... Đã trễ thế này...” Hắn có thể cảm giác được thê tử hờn giận, thử mở miệng.

Nàng xoay người đối mặt trượng phu. “Đã trễ thế này ta không thể tới sao?”

“Đương nhiên không phải, lúc nào ngươi cũng có thể đến.” Chu Kí Vân xác định thê tử thật sự đang tức giận, không khỏi hắng giọng. “Ta cũng đang muốn đi tìm ngươi...”

“Tướng công không cần gạt ta, ngươi tránh ở đây đã hai ngày, không phải là sợ cùng ta cùng phòng, sợ bởi vì vậy làm cho ta mang thai sao?” Thanh Đại vốn nghĩ vợ chồng hai người sẽ ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện, nhưng không biết như thế nào, mới nhìn thấy mặt trượng phu, tủi thân trong lòng liền nổi lên, làm cho nàng rất muốn mắng chửi người, rất muốn khóc lớn một lúc. “Chẳng lẽ tướng công thật sự cho là ta không hiểu ra sao?”

Chu Kí Vân thấy hốc mắt thê tử ửng hồng, biết đã làm nàng đau lòng, càng muốn hung hăng tự đánh mình một quyền. “Thanh Đại, trước hết ngươi hãy nghe ta nói...”

“Tướng công có rất nhiều cơ hội nói, ta đều nguyện ý nghe, nhưng hiện tại ta không muốn nghe...” Nàng cũng có cảm xúc, sẽ phát giận, chỉ là nàng luôn hy vọng có thể dùng lý trí xử lýmọi việc, tức giận cũng không làm được chuyện gì, nhưng giờ khắc này, thật sự chịu đủ.

Thấy thê tử xoay người muốn đi, Chu Kí Vân nhanh chóng nắm lấy cổ tay nàng, kéo ôm nàng vào lòng. “Thực xin lỗi... Ta không cố ý làm ngươi đau lòng...”

Thanh Đại cố ngăn nước mắt chảy ra. “Nhưng tướng công vẫn làm ta đau lòng... Ngươi có thể không chạm vào ta, không cùng ta đồng giường, nhưng không cần tránh ta như rắn rết...”

“Rắn rết sao có thể so với ngươi?” Hắn biết không nên cười, nhưng vẫn không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.

“Ngươi còn dám cười!” Thanh Đại bị chọc tức.

Chu Kí Vân không để nàng giãy ra, vòng tay ôm thật chặt. “Đối với ta và Thịnh nhi mà nói, ngươi là tiên nữ Bồ Tát phái tới cứu phụ tử chúng ta... Tấm lòng ngươi so với bất cứ ai đều rất dịu dàng, so với bất cứ ai khác đều tốt hơn...”

“Cho dù nói tốt nhiều hơn nữa cũng vô dụng.” Nàng tức giận nói.

Hắn khẽ thở dài. “Ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi, muốn thảo luận với ngươi... sở dĩ hai ngày nay ta tự nhốt trong thư phòng, là bởi vì muốn một mình vượt qua bóng ma trong lòng, ta cần thêm một chút thời gian nữa mới có thể đi đối mặt với nó, đụng chạm nó, đi hồi tưởng lại khoảng thời gian đáng sợ kia ta đã cố ý đi quên đi, có ngươi bên người, ta sẽ phân tâm...”

“Thật?” lòng Thanh Đại lập tức dao động.

“Ừ.” Hắn nặng nề vuốt cằm.

Thanh Đại ngước đầu nhìn trượng phu trước mắt. “Tướng công sợ cái gì?” Vốn nghĩ hắn chỉ sợ hãi sinh ra đứa nhỏ bị thiếu hụt giống Thịnh nhi, chẳng lẽ còn có cái khác?

“Bệnh Tử La bệnh càng về sau càng trở nên nghiêm trọng, ngay cả tính tình cũng thay đổi...” Chu Kí Vân nhẹ giọng nói, êm tai nói ra nội tâm cực kỳ bi ai giấu sâu trong lòng. “Ngoại trừ ta, nàng không người khác tới gần nửa bước, sợ tỳ nữ hầu hạ bên người là do nương phái tới hại chết nàng, bất đắc dĩ ta phải tự mình chiếu cố nàng, mỗi ngày dỗ nàng ăn cơm uống dược... Nhưng bệnh của nàng chẳng những không tốt lên, ngược lại càng thêm nghi thần nghi quỷ, liền ngay cả Thịnh nhi ta mang đến thăm nàng, nàng lại dùng sức đẩy ngã đứa nhỏ xuống đất, rống to đứa nhỏ này không phải nàng sinh, còn luôn miệng trách mắng Thịnh nhi hại nàng bị cha mẹ chán ghét...”

Nghe vậy, Thanh Đại kinh ngạc nói không ra lời.

“Ngay trước lúc Tử La mất nửa tháng, bệnh càng thêm trầm trọng, nàng luôn đột nhiên khóc đột nhiên cười... Có khi ôm lấy ta khóc, cầu ta không vứt bỏ nàng... Có khi lại điên cuồng cười to, sau đó bắt đầu nguyền rủa ta, nếu tương lai dám cưới nữ nhân khác làm thế tử phi... Sinh ra đứa nhỏ nhất định sẽ giống như Thịnh nhi vậy... Mỗi ngày mỗi ngày đều lặp lại như vậy... Với ta mà nói, đoạn thời gian kia ta giống như đang ở địa ngục...” Hắn không ý thức rơi lệ đầy mặt. “Tử La vốn là một cô nương đơn thuần thiện lương như vậy, mà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng biến thành bộ dáng kia, lại không cứu được nàng...”

Nguyên tưởng rằng có thể chữa khỏi vết thương trượng phu, không nghĩ tới dưới miệng vết thương còn có một cái càng máu chảy đầm đìa, không thể dễ dàng khỏi hẳn, rốt cục Thanh Đại đã hiểu.

“Tướng công sợ ta giống nàng phát điên?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

Chu Kí Vân không chỉ trong lòng, mà ngay cả thân hình cũng đều đang run rẩy. “Ta vẫn không dám nhớ lại bộ dáng Tử La phát điên, chỉ nói với mọi người nàng sinh bệnh, ngoại trừ đại phu, thậm chí không cho nô bộc trong phủ nhìn thấy, đều do một mình ta chiếu cố nàng... Ta từng nghĩ tới nếu ngươi cũng giống Tử La, như vậy ta nên làm cái gì bây giờ? Nhưng ta lại bắt đầu hồi tưởng lại biểu hiện của ngươi mấy ngày đã qua, luôn kiên nghị mạnh mẽ, biết ngươi tuyệt đối sẽ không yếu ớt làm cho tâm thần chính mình hỏng mất, còn rất dũng cảm chống lại vận mệnh, sẽ không nhận thua như vậy...”

Trượng phu nói ra những lời này làm cho Thanh Đại cũng không cầm được nước mắt rơi như mưa.

“Hai ngày nay ta ngồi trong thư phòng không ngừng nghĩ đến lời nguyền rủa của Tử La... Nếu dưới suối vàng nàng có biết, nghe được lời nói của ta, như vậy ta muốn nói cho nàng... Ta không sợ, cho dù đứa nhỏ ta và ngươi sinh ra cũng giống Thịnh nhi có chỗ thiếu hụt, ta cũng sẽ cam đoan cả đời yêu thương hắn...” Nói đến lúc này, Chu Kí Vân đã muốn khóc không thành tiếng. “Nhưng ta càng hy vọng ngươi có thể cùng ta nắm tay nhau đối mặt với tương lai, cùng nhau nuôi nấng Thịnh nhi lớn lên, còn có... đứa nhỏ của chúng ta... đừng bỏ lại ta... một mình ta thật sự không có biện pháp...”

Thanh Đại nức nở ôm chặt trượng phu. “Ta sẽ... Ta sẽ cùng tướng công đứng chung một chỗ, sẽ không để ngươi một mình đối mặt với tương lai cùng đứa nhỏ...”

“Ngươi sẽ đối thiên phát thệ.” Hắn khàn giọng nói.

Nàng vừa khóc vừa cười nói: “Ta thề, sẽ không bỏ lại tướng công đi một mình.”

“Đừng quên lời thề của mình... ta lại càng không muốn mất đi ngươi...” Chu Kí Vân để cho thê tử nhìn thấy mình yếu đuối và bất lực. “Ta cỡ nào cần ngươi ở bên người...”

“Ta cam đoan...” Thanh Đại làm sao có thể còn giận trượng phu được, chỉ càng nhiều đau lòng cùng thương tiếc.

Ngay sau đó, bọn họ gắn bó mật thiết, cấp bách yêu cầu lẫn nhau.

Chu Kí Vân ôm thê tử mình đã hôn đến hai gò má ửng đỏ vào chiếc giường nhỏ kê tạm thời ở góc phòng, sau khi đem vết thương bày ra hết cho nàng thấy, tình cảm bị giam cầm không thể khống chế được nữa tràn ra, theo hắn hôn, còn có thân thể... cùng với lòng hắn, đều muốn làm cho Thanh Đại cảm nhận được.

“Tướng công...” Thanh Đại cảm giác được đầy đủ tình yêu của trượng phu, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt, quần áo trên người cũng theo trượng phu hôn mà rộng mở.

“Hãy để cho ta nói cho ngươi biết... Ta yêu ngươi nhiều đến như thế nào... Hiện tại ta đã không còn sợ hãi mà nói ra...” Chu Kí Vân bỏ đi món quần áo cuối cùng, ở ánh nến chiếu rọi, tách ra hai chân thê tử tuyết trắng không tỳ vết, để cho hai người lại kết hợp chặt chẽ một lần nữa.

Hoàn toàn không giống lần đầu, lúc này không có đau đớn, chỉ có vui thích.

Nàng ôm chặt trượng phu yêu thương, nước mắt nơi khóe mắt rơi xuống càng nhiều, nhưng mà đó là nước mắt vui sướng, biết bọn họ không chỉ kết hợp thân thể, mà hai trái tim cũng chân chính kết hợp chặt chẽ.

Không biết qua bao lâu, ánh nến chỉ còn lại như một hạt đậu nhỏ.

Chu Kí Vân gối đầu thê tử lên cánh tay mình, phủ chăn gấm lên hai người, trong khoảng thời gian ngắn, đều không có người nào mở miệng nói chuyện.

“Sáng mai ta kêu người chuyển cái giường này đi...” Sau một lúc lâu, Chu Kí Vân mới ra tiếng.

Nàng bĩu môi, chế nhạo nói: “Khoan cứ lưu lại, nói không chừng về sau tướng công lại luẩn quẩn trong lòng, đến lúc đó có thể lại dùng đến.”

“Ta cam đoan không dùng nữa.” Hắn nói chắc chắn.

Thanh Đại cười nói: “Đây là do chính tướng công nói, không thể nuốt lời.”

“Ừ.” Chu Kí Vân cúi xuống hôn trán nàng. “Ngủ đi.”

Mặc kệ tương lai có khó khăn gì, bọn họ đều nắm tay nhau bước tiếp.

Hắn tin tưởng vững chắc như thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.