CHƯƠNG 112: TÂM TRÍ KHÔNG THỂ THOẢI MÁI
Trans+Edit: LEO
Viên Tung lúc này chỉ mới vén lên mảnh chăn đang che mặt Hạ Diệu, dưới tầm mắt của mình vẫn là gương mặt anh tuấn như lúc trước, chỉ có một ít tỳ vết nhỏ, mà đặc biệt tuyệt đẹp đó chính là đôi mắt gần như chiếu tướng Viên Tung, câu dẫn tâm hồn của hắn ta, nếu quả thật mắt lưu lại tỳ vết, thì đúng là Viên Tung cả đời đau khổ.
Miệng định buông ra ác khí, lại nhìn thấy nét mặt Hạ Diệu chưa khỏi hẳn, trong lòng đành phải bỏ qua.
Hạ Diệu nở một nụ cười tà gian, cánh tay đưa đến trên cổ Viên Tung, dùng sức đem thân thể Viên Tung quật xuống giường, đè lên trên người của mình, một phen đùa giỡn vui vẻ.
Viên Tung trong lòng vô cùng kinh ngạc, ngón tay len vào trong tóc Hạ Diệu, con ngươi nóng chảy dò xét cậu ta.
“Chuyện mắt lớn mắt nhỏ cứ để như vậy sao?”
Hạ Diệu thần sắc đọng lại, nghĩ tới việc buổi chiều mới cùng Tuyên Đại Vũ giải quyết xong mâu thuẫn, cảm thấy trong lòng thống khoái. Lúc này lộ ra dáng tươi cười, tác phong hào phóng, lấy tay đặt ở sau lưng Viên Tung vỗ vỗ.
“Anh cũng nghĩ tôi kiêu căng ngạo mạn sao, chỉ là gương mặt thôi mà, nghiêm trọng đến mức đó à? Mắt to mắt nhỏ thì đã sao? Cá tính! Thời thượng! Chừa một sút sẹo thì thế nào? Nam tính! Đàn ông! Gương mặt này của tôi dù thực sự bị hủy, tôi cũng sẽ không cau mày lấy một cái!”
Cũng không biết là ai buổi tối lật qua lật lại ngủ không được, vuốt gương mặt than thở.
Viên Tung chính là tự dùng cái “khẩu súng” của mình đem ra mà suy nghĩ, cũng có thể tưởng tượng đến cảnh Hạ Diệu bị người khác chỉ trỏ vào việc đôi mắt bị lệch kia sẽ như thế nào, gương mặt đó chắc chắn sẽ bị kéo dài ra vì giận dữ. Cậu ta chính là loại hảo sỉ diện, đến lúc đó sẽ tìm đủ mọi thể loại “bới lông tìm vết” mà trả thù cho hả giận.
Cho nên nói cái thái độ chuyển biến này của cậu ta chính là có chút quỷ dị!
Viên Tung vừa suy nghĩ, vừa dần dần đưa tay chuyển xuống đũng quần Hạ Diệu. Từ lúc Hạ Diệu kiêu ngạo trở thành một quả trứng trọc lốc không có lông, Viên Tung đặc biệt cảm thấy sờ mó cậu ta rất thích thú, từ trần trụi nhẵn nhụi sau này lại trở nên có chút kích dâm, mỗi ngày hắn đều dùng tay sờ mó mà cảm thụ.
Kết quả ngày, hôm nay, bên trong tấm chăn lại mò nhưng phát hiện không mò thấy cái quần, mà trực tiếp chạm được cái đùi đang quấn băng, lại tiếp tục ở bên trong chăn mò thử một lần nữa, lần này mò trúng 'tiểu quỷ' đang cương cứng mà mọc lên.
“Đừng. . .” Hạ Diệu cảm giác được liền níu tay của Viên Tung lại .
Lúc này, Viên Tung mới đem chăn mền của Hạ Diệu toàn bộ xốc tung lên, nhìn thoáng qua, không khỏi sửng sốt.
Để thuận tiện cho việc quấn băng, Hạ Diệu hầu như không có mặc quần lót, chỉ mặc mỗi bộ đồ của bệnh nhân, mà lúc nãy vì quá gấp nên không kịp mặc vào. Vì thế Viên Tung vừa vén chăn lên, đầu tiên nhìn thấy chính là Hạ Diệu đang trần truồng.”Thế nào mà lại không mặc quần áo?”
Viên Tung hỏi xong, liếc mắt nhìn cái tủ bên cạnh, phía trên đang treo một bộ đồ bệnh nhân vừa cởi ra không bao lâu. Quần áo có nhiều nếp nhăn, ống quần vẫn còn bị cuốn lại, mà Hạ Diệu vốn luôn có thói quen trang phục phải chỉnh tề, nhã nhặn, lịch sự, Viên Tung bây giờ đã hiểu được, cái này hiển nhiên chính là vội vội vàng vàng mà cởi ra .
Về việc tại sao Viên Tung vừa vào cửa đã cởi sạch đồ thì.....”nhân giả kiến nhân; trí giả kiến trí” (mỗi người tự có mỗi lý do để giải thích).
Hạ Diệu đặc biệt giỏi về việc nắm bắt suy nghĩ của Viên Tung, lúc này ôm lấy cái đầu lớn của hắn, giọng nhầy nhụa bên tai nói, “Mặc quần áo vào con cu (*) phía dưới của tôi thấy không được thoải mái á.”
(*) từ lóng.
Viên Tung ho suyễn một tiếng sau khi nghe điệu bộ lẳng lơ dâm đãng đó, như hổ đói nuốt chững Hạ Diệu, nhào tới hôn cậu ta tới tấp.
Nhiều ngày không được động chạm da thịt, chỉ một tia lửa có thể biến thành đám cháy, Viên Tung ở trên thân thể mềm mại quyến rũ như tấm vải lụa của Hạ Diệu mà tham lam, cuồng nhiệt nắn bóp, vuốt ve, âu yếm , Hạ Diệu hơi thở hổn hển, trong lòng sôi trào đến mức muốn ngừng mà không được.
Hơn nữa cậu ta phát hiện hôm nay Viên Tung phá lệ mà hành động rất lỗ mãng, một hít một thở đều tràn đầy tâm huyết, mùi đàn ông từ sâu trong lỗ chân lông bắt đầu bung tỏa ra tràn đầy, đó là loại cảm giác vừa quyến rũ vừa hung hãn rất khó dùng lời để diễn tả.
Nam nhân mà ở trong trạng thái “kiềm nén” quá lâu, hoóc-môn đàn ông sẽ lại tiết ra một lượng lớn. Mặt khác, nói nam nhân đi tìm phụ nữ để thỏa mãn ham muốn thì lượng hooc-môn tiết ra cũng chỉ ở mức bình thường, ở đây một người là quân nhân một người là cảnh sát chẳng phải lại càng tạo ra thêm nhiều hương vị đàn ông sao.
Viên Tung chính là mới từ trong một trận chiến kịch liệt thoát ra , mang theo nhiệt huyết và cảm xúc mãnh liệt tràn đầy, lại gặp Hạ Diệu lúc này trông như tuyệt thế giai nhân, làm hắn “hồn khiên mộng nhiễu” (*), trầm mê hãm sâu (**).
(*): tâm hồn phiêu bạt, mộng mị nhiễu loạn
(**): say mê đắm chìm
Khớp xương ngón tay của Hạ Diệu đặt trên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Viên Tung mà siết chặt tạo ra những vết lằn đỏ.
“Thoải mái,,,, thật là thoải mái,,, a a,,, “
Viên Tung thở gấp hỏi: “Thế nào mà lại thoải mái?”
“Ngứa,,,, nhột..chịu không nổi,,, “
Viên Tung so với cậu ta còn ngứa ngáy hơn, càng gãi không đúng chỗ ngứa càng ngứa đến phát điên, bạo phát, tay đặt ở vị trí đũng quần Hạ Diệu bao phủ từ gốc tới ngọn “tiểu yêu” cứng rắn kia của cậu ta mà liên tục chuyển động lên xuống không ngừng. Hạ Diệu bắn nhanh một phát, lòng Viên Tung vẫn còn lưu luyến, hận không thể làm chuyện này thật ra trò.
Hạ Diệu so với hắn còn muốn chết lên chết xuống, không được ba giây đã bắn ra, vừa thở dốc hổn hển vừa lên tiếng oán giận.”Một chút cũng không đã nghiền.”
Viên Tung ở trên cằm Hạ Diệu, ngắt một cái, “Cậu nghĩ thế nào mới đã nghiền?”
Hạ Diệu được Viên Tung sủng ái rèn luyện đến bây giờ da mặt càng ngày càng dày, nhất là những lúc 'có nhu cầu', sẽ đem hai mươi mấy năm thanh xuân của một nam nhân ra mà “huyết khí phương cương” (*), sẽ đem cái miệng không biết kiềm chế mà biểu tình phóng đãng trụy lạc đến vô cùng nhuần nhuyễn.
(*) (dốc hết máu và sức)
“Chính là vẫn chưa liếm cho tôi!”
Viên Tung cọ xát mài răng, lôi gương mặt của Hạ Diệu lại hanh cười một tiếng.
“Tôi dám liếm cho cậu sao, liếm cậu một cái cậu đã liền sung sướng run rẩy co giật lên, hai cái đùi đang bị thương cậu chịu nổi sao?”
Hạ Diệu thà chết không thừa nhận, “Ai run rẩy, tôi khi nào mà lại run rẩy ?”
Viên Tung trực tiếp xách hông của Hạ Diệu lên, cúi người xuống hai đầu vú đang cương lên của cậu ta mà ngoạm một phát.
“A. . . A. . . A a. . .”
Toàn bộ phần hông liên đới với cặp mông và 'quả trứng' của Hạ Diệu không tự chủ được mà run giật,,,khiến cậu ta cảm nhận rõ ràng sự xấu hổ, Viên Tung cứ như vậy mà đặt Hạ Diệu xuống, một biểu tình nhìn ngắm cậu ta say đắm.
Hạ Diệu ưỡn ngực, nghiêm mặt nói: “Tôi vốn là một người rất giỏi khống chế, vừa rồi tôi không có chuẩn bị tâm lý nên mới bắn nhanh như vậy, anh thử lại một lần nữa đi. . .”
Viên Tung thật sự rất kiềm chế để không thử lại chuyện lúc này, và cũng là vì không quen tật xấu này của cậu ta, trực tiếp mặc áo khoác xuống phía dưới mua cơm tối.
Hạ Diệu bộ phận bên dưới vẫn còn vểnh lên, chưa từ bỏ ý định, hướng về Viên Tung rêu rao.
“Đồ keo kiệt bủn xỉn!”
Viên Tung quyết không quan tâm lời oán trách của cậu ta, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Hạ Diệu không sợ chết hô một tiếng, “Tôi xem anh chính là thứ không xài được, lão già!”
Viên Tung đã đi ra khỏi cửa hai bước, sau khi nghe Hạ Diệu hô hét, mắt cọp lập tức tuôn ra hung quang (ánh mắt hung bạo), xoay người một cái thật mạnh, đá văng cửa kêu một cái rầm. Nhìn thẳng vào ánh mắt đang hoảng sợ của Hạ Diệu, bất chấp mọi thứ, sãi bước điên cuồng bay thẳng lên giường của cậu ta.
“Tôi giỡn mà ,,, tôi thực sự là đùa giỡn ,,, ai ai ai,, không được a,, a a,, chân đang đau,, mẹ nó,, chân muốn gãy rồi này,,,, “
Chờ khi Viên Tung lại bước trở ra cửa, Hạ Diệu đã triệt để đàng hoàng đứng đắn, cái chân vẫn còn giữ lại được một chút cảm giác, thắt lưng giống như đã bị bẻ cong.
Gắng sức từ phía dưới cái gối, móc điện thoại di động ra, vừa nhìn thì thấy rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
“Giải quyết xong rồi.”
Hạ Diệu trong nháy mắt cả kinh, giải quyết xong rồi? Mới vừa rồi còn luôn mồm nói vụ án quá phức tạp, công phu gì mà đánh pháo một cái đã khiến mọi chuyện được giải quyết xong?Hạ Diệu đọc được tin tức được gửi tới, chợt vỗ mạnh tấm ra giường, hả giận  ̄ rất hả giận! Cái này nhất định là báo ứng!
Lúc Viên Tung trở lại, Hạ Diệu ngồi ở trên giường, hai mắt tỏa sáng.
“Anh biết không? Công ty Hắc Báo vừa xảy ra chuyện lớn! Có người nói bọn họ lén vận chuyển thuốc nổ và súng tự chế, đến giữa đường trên xa lộ thì bị tai nạn nên đống hàng hóa cùng chiếc xe bị nổ tung...hơn nữa còn gây ra thương thích cho nhiều người. Bọn họ bây giờ phải bỏ tiền ra để xoay chuyển chuyện này, mẹ nó, đây đúng là báo ứng a! Ha ha ha ha,,,anh đã nghe nói chuyện này chưa?”
Viên Tung cười nhạt, “Chưa nghe, đây không phải là vừa nghe cậu nói sao.”
Hạ Diệu vui mừng.
“Được rồi, ăn cơm trước đi.”
Hạ Diệu nói: “Tôi trước tiên phải đi vệ sinh đã, quay lại sẽ ăn.”
“Cần tôi đi cùng không?” Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu chậm rãi từ buồng vệ sinh, lắc lắc tay, “Không cần.”
Viên Tung thừa dịp Hạ Diệu đi nhà vệ sinh, cầm lấy điện thoại di động của cậu ta nhìn thoáng qua, mấy trăm tin nhắn, tất cả đều nhận được trong ngày hôm nay, tin nhắn trước đó đều đã xóa . Những tin nhắn này đến từ rất nhiều nguồn, đều vì một việc mà bàn luận trao đổi, đó chính là chuyện công ty Hắc Báo tung tin giả dối hãm hại công ty Viên Tung.
Hơn nữa, nhật kí cuộc gọi còn hiện lên rất nhiều số điện thoại của những người đến từ nhiều bộ ngành khác nhau, thời gian trao đổi gọi điện cũng mấy tiếng đồng hồ, ít có cuộc nào bị gián đoạn.
Thêm vào đó, Hạ Diệu từ đầu tới cuối chưa từng đề cập qua chuyện ẩu đả với đám người Hắc Tử lần trước, mà thậm chí bản thân Viên Tung sau này cũng chả màng đến. Hạ Diệu quả nhiên quá quan tâm lo lắng cho mình.
Ngực tựa như đã nuốt vào một khối chocolate, vừa đắng vừa ngọt.
Hạ Diệu nghiêng người nằm ở trên giường ăn bánh bao, vì tư thế nằm không giống tư thế ngồi nên nuốt xuống không thuận, Viên Tung lại dùng bàn tay to lớn đặt nhẹ lên bụng của cậu ta vuốt vuốt xuống, một bên vuốt một bên dạy bảo cậu ta.
“Sau này còn lặp lại chuyện này nữa không?”
Hạ Diệu lắc đầu, “Không bao giờ giằng co đánh nhau nữa!”
“Còn dám nói tôi là lão già nữa chứ” Viên Tung hừ lạnh một tiếng, “Mấy lão già bốn năm chục tuổi, thao cậu cũng còn dư sức.”
Hạ Diệu tức nghẹn, đánh Viên Tung một cái, rồi đột nhiên hỏi: “Viên Tung, anh nói xem hai chúng ta như bây giờ,,, rốt cuộc là,,,đang 'ở bên nhau' sao?”
“Cậu cảm thấy thế nào?” Viên Tung hỏi.
Hạ Diệu nói: “Tôi cảm thấy không phải.”
“Vậy cậu nghĩ thế nào mới là 'ở bên nhau'?”
“Không biết thế nào mới đúng, quay lại thì hiện tại không phải.”
Viên Tung một chút cũng đoán không ra ý tứ của Hạ Diệu, “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hạ Diệu đem chuyện Báo Đen bỏ qua một bên, miệng cố sức nói, “Giả sử hai chúng ta thực sự ở bên nhau, anh sẽ không quan tâm đến những chuyện đã qua của tôi chứ?”
“Cậu từng có quá khứ gì sao?”
Hạ Diệu đầu tiên là sửng sốt, sau đó buồn bực nhìn về phía Viên Tung, “Fuck, anh đó nha người nào lại không có?”
Viên Tung trầm giọng khuyên nhủ, “Đừng suy nghĩ nhiều, ăn thật ngon đã.”
Hạ Diệu nằm xuống tiếp tục nhai bánh bao nhân thịt, chưa được vài miếng lại mở miệng nói, “Nếu như, tôi nói là nếu như, hai ta ở bên nhau, vậy có phải hôm nay mới bắt đầu tính là chính thức bên nhau, những sự việc trước đó xem như không kể đến? Nhất là những chuyện không thể nói rõ được.”
“Tôi và cậu cách suy nghĩ không giống nhau.” Viên Tung cho Hạ Diệu một đòn chí mạng, “Cái thời khắc mà cậu nói câu 'Hắn là của tôi' lúc trước chính là khoảnh khắc chúng ta chính thức ở bên nhau. Từ lúc đó về sau này cậu phải chịu trách nhiệm với tôi.”
Hạ Diệu bấm ngón tay tính toán, lúc này trợn tròn mắt.
“Anh tính toán kiểu này là không có khoa học á!”
Viên Tung híp mắt dò xét Hạ Diệu, “Cậu nói cho tôi một chút, cậu xâu chuỗi lại xem hai khoảng thời gian đó ý nghĩa khác nhau chỗ nào?”
“Không,,, tôi chỉ là nói đùa thôi. . .”Hết chương!