Hạ Diệu rút phăng chiếc gối dưới đầu ném bay ra đằng sau, ngăn cách đầu cậu với đầu Viên Tung. Viên Tung chẳng những không ngừng quấy rối, trái lại càng táo tợn hơn. Hắn đệm cánh tay mình xuống để Hạ Diệu làm gối, thế là từ đầu đến chân Hạ Diệu đều bị Viên Tung ôm chặt vào lòng.
Hạ Diệu không giằng co nổi nữa, bèn thẳng thắn coi Viên Tung như một cái đệm người vừa cứng vừa ấm, cho hắn xấu hổ chết đi!
Cằm Viên Tung đặt trên cổ Hạ Diệu, ánh mắt tỉ mỉ phác họa đường nét trên mặt Hạ Diệu, sau khi lặp đi lặp lại vô số lần, cuối cùng một hơi thở mạnh mẽ phả vào tai Hạ Diệu.
“Trông thật đẹp.”
Viên Tung chưa từng tùy tiện khen ai, càng không cần phải nói đến các loại hình dung từ như “thật”, “quá”, “đặc biệt”… Thế nên Thi Thiên Bưu được hắn khen mấy câu mới cam tâm tình nguyện mà chấp nhận bị trừ tiền lương. Nếu hắn từ đáy lòng tán thưởng một người, vậy thì chứng tỏ điểm được tán thưởng của người ấy đã tốt đến mức không thể bới móc.
Hạ Diệu vốn định trực tiếp làm lơ, nhưng Viên Tung vừa mở miệng, phần cằm cùng quai hàm lún phún râu liền vô thức cọ cọ lên cổ cậu, chọc Hạ Diệu nổi hết da gà.
Sợ Viên Tung phát hiện ra sự mẫn cảm của cậu rồi lại càng gây sức ép táo tợn hơn, Hạ Diệu đành phải lén lút xích ra một tấc, đồng thời trả lời lấy lệ một câu.
“Tại anh cả ngày phải ở cùng một đám đàn ông thô kệch nên mắt thẩm mĩ bị vặn vẹo cả rồi, chứ người có diện mạo đẹp hơn tôi, đầy ra đấy thôi.”
“Không có.” Viên Tung ngắt lời.
Hạ Diệu đặc biệt muốn chửi một câu: không có thì không có, đm anh đừng cọ tới cọ lui nữa được không hả?
Vừa xích ra được một tấc, cằm của Viên Tung đã lại đuổi theo, nháy mắt Hạ Diệu liền cảm thấy trên cổ như đầy kiến bò. Để khỏi xấu hổ, Hạ Diệu chỉ có thể tiếp tục xích, tiếp tục tìm cái để nói.
“Anh nhìn trúng tôi, cũng bởi vì trông tôi đẹp?”
Hỏi xong câu này, Hạ Diệu thiếu chút nữa thì tự tát cho mình một bạt tai. Đm mi tán gẫu cái quỷ gì đây? Ngớ ngẩn đi nói loại lời phiến tình này làm gì, đây chẳng phải tự đâm đầu vào lưới hay sao?
Viên Tung chẳng hề che giấu bản tính đàn ông, bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa xoa mặt Hạ Diệu, thản nhiên đáp: “Tôi vừa liếc một cái liền nhìn trúng cậu, còn có thể vì lý do nào khác sao?”
Hạ Diệu cảm thấy bàn tay thô ráp kia của Viên Tung tựa như mọc đầy xước mang rô, sờ chỗ nào liền ngứa chỗ đó, sờ chỗ nào liền không chịu nổi chỗ đó. Vội vàng bóp trụ cổ tay hắn, có vẻ hơi bứt rứt nói: “Thế thì… tôi có một người anh em, trông còn đẹp trai hơn tôi, hơn nữa cậu ta có thể tiếp nhận loại chuyện với đàn ông này, hay là để tôi giới thiệu cậu ta cho anh làm quen nhé?”
Viên Tung trầm giọng bình tĩnh đáp: “Tôi là một tay súng bắn tỉa, tình yêu của tôi chỉ có một mục tiêu, một phát liền trúng, không thể thay đổi.”
“Anh cũng chẳng buồn hỏi xem mục tiêu có vui lòng hay không!”
Viên Tung ung dung đáp: “Có mục tiêu nào lại tự nguyện bị tay súng bắn tỉa bắn chết?”
Nói xong hắn liền cương quyết giãy thoát cổ tay đang bị Hạ Diệu kiềm giữ, tiếp tục duỗi lên mặt Hạ Diệu, bá đạo mà vuốt ve cưng nựng.
Hạ Diệu quả thực muốn phát điên rồi, làm gì có kẻ nào không chịu nói lý lẽ như này chứ? Anh nói xàm xí thì cứ xàm xí đi, còn duỗi tay lên làm gì! Hạ Diệu cái gì cũng không sợ, chỉ sợ mỗi nhột, còn sợ bị người khác biết được cậu sợ nhột nữa. Nhịn khóc nhịn cười, lại còn phải nhịn sự kích động có thể bùng phát bất cứ lúc nào, muốn tỏ ra tự nhiên một chút, lãnh đạm một chút, để Viên Tung tự cảm thấy không hứng thú mà rút tay về. Kết quả Viên Tung còn chưa chịu dứt, Hạ Diệu đã chịu không nổi mà rống lên một tiếng: “Đệch mợ đừng sờ soạng nữa có được không hả?”
Thôi xong! Một tiếng này xem như hỏng chuyện rồi, Viên Tung đã nhìn ra, hóa ra ngay cả sờ mặt mà cậu cũng có phản ứng, vậy tôi đây tiếp tục sờ.
A a a a… Lông mao khắp người Hạ Diệu đều dựng đứng lên, đánh thì đánh không lại, sỉ vả thì đụng trúng tên mặt mũi dày như tấm tôn. Rơi vào đường cùng, bạo lực không giải quyết được vấn đề, chỉ có thể dùng trí.
Hạ Diệu quay mặt lại, vùi đầu vào khuỷu tay Viên Tung, ai oán kêu than một tiếng.
“Tôi mệt quá đi!”
Quả nhiên, chiêu này hữu dụng, ánh mắt thâm trầm sắc bén của Viên Tung đánh giá điệu bộ ủy khuất vùi mặt vào tay mình của Hạ Diệu, thầm nghĩ: đây là đang làm nũng với tôi sao?
Có thằng đàn ông nào chịu được loại nhu tình này chứ? Càng không cần phải nói tới Viên Tung, si mê Hạ Diệu đến mức vừa nhìn thấy cậu cười liền mềm hết cả xương.
Thấy Viên Tung ngừng tay, Hạ Diệu đột nhiên xoay người, nhân lúc hắn thiếu phòng bị liền tung ra một quyền, bà nội mi này!
Hậu quả của việc thống khoái nhất thời chính là, cậu trực tiếp bị Viên Tung cường ngạnh ghì chặt vào lòng, bàn tay to lớn từ mặt di chuyển đến từng nơi mẫn cảm trên người. Viên tung cù tới mức Hạ Diệu phải ngao ngao kêu gào, lăn lộn khắp giường, khăn tắm tuột cả ra, trym nhỏ quật tứ tung, mặt đỏ tai hồng mà đấm giường xin tha.
“Đừng… đừng nháo nữa.”
Viên Tung nói: “Cậu quay mặt lại đây thì tôi không cù cậu nữa.”
Hạ Diệu lật người, vừa quay mặt về phía Viên Tung, liền bị hắn hôn cái chóc vào miệng.
“Cậu đấy.”
Ánh mắt của một bảo tiêu cực kỳ có lực sát thương, đặc biệt là bảo tiêu đầu lĩnh, lại còn xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Lời mà Hạ Diệu định nói vừa lao tới bên miệng liền bị cứng rắn chặn lại. Cậu cùng Viên Tung bốn mắt nhìn nhau, hai khuôn mặt chỉ cách khoảng một đốt ngón tay, miệng hơi hơi chu ra là có thể hôn lên môi đối phương.
Viên Tung trầm giọng hỏi: “Cậu thực sự từng cùng người khác hôn môi?”
Hạ Diệu trầm mặc, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Cũng chính bởi một giây chần chừ này của cậu, lồng ngực Viên Tung đột nhiên bùng lên ngọn lửa. Hắn một hơi phong bế môi Hạ Diệu, đầu lưỡi điên cuồng càn quét tiến vào. So với nụ hôn vội vàng gấp gáp bên bờ sông ban chiều, lúc này động tác của Viên Tung chậm rãi hơn rất nhiều. Hắn đem đầu lưỡi thâm nhập vào sâu trong yết hầu Hạ Diệu mà liếm, mà đè, dùng một phương thức vừa bá đạo vừa tục tằng mà đòi lấy thóa dịch ấm áp.
Bởi vì kinh nghiệm có hạn, kỹ thuật hôn của Viên Tung cứ cứng rắn, nhưng môi lưỡi hắn rất có lực, người khác hút liếm một hồi phải nhả ra thở dốc, hắn thì hoàn toàn không cần, không ngừng kéo dài thế công kích quyết liệt, quấn lấy môi lưỡi Hạ Diệu xoay vòng loạn chuyển, vừa thô bạo vừa cuồng dã.
Mới đầu Hạ Diệu còn có ý định phản kháng, sau đó đột nhiên cảm thấy bản thân mệt mỏi cực kỳ, tựa như thoát lực sau khi chạy hết mấy chục kilômet, cả người xuội lơ, cơ thể buông lỏng, chỉ có hô hấp còn đang luật động một cách không nhịp nhàng.
Viên Tung lại càng phấn khích, bàn tay ôm lấy lưng Hạ Diệu trượt động một chút, xúc cảm trơn mịn khiến khố hạ hắn thô bạo đột khởi. Tay hắn bắt đầu không tự chủ được mà di chuyển, chen vào giữa lồng ngực kề sát của hai người, đầu ngón tay thô lệ chà xát nhũ tiêm đã ngạnh lên của Hạ Diệu, nháy mắt cảm thấy lồng ngực Hạ Diệu run rẩy một trận cường liệt.
Viên Tung chẳng những không thu tay, trái lại còn cong lên một ngón, ác ý cọ gảy hạt đậu đỏ cứng rắn của Hạ Diệu.
Hạ Diệu co rút cơ eo, tiếng kháng cự thống khổ bị kiềm nén liền thoát ra từ miệng, cậu bắt đầu kịch liệt giãy giụa. Sống chết giữ lấy cổ tay Viên Tung, tay hai người ở trước ngực Hạ Diệu giằng co đưa đẩy. Nhu tình triền miên trong miệng biến thành gặm cắn ác liệt, quá trình sau đó giống đang đánh nhau hơn, Hạ Diệu hệt như chú chó nhỏ bị giẫm phải đuôi.
Cuối cùng, Viên Tung rời khỏi môi Hạ Diệu, ngữ khí đùa cợt hỏi: “Đầu ngực mẫn cảm đến thế?”
Hạ Diệu cắm hai móng vuốt vào mái tóc ngắn thô cứng của Viên Tung, liều mạng bứt lên, tức giận nhắc nhở lần nữa, “Đm đừng gọi là ‘đầu ngực’ có được không hả?”
Khóe miệng Viên Tung nhếch ra một nụ cười, “Không gọi đầu ngực thì gọi là gì? Nhũ vớinãi có gì khác nhau sao? (1)“
Hạ Diệu tức đến tím cả mặt, lồng ngực trần trụi phập phồng lên xuống, hai hạt đậu đỏ cứng rắn nhô lên ngay trong tầm mắt Viên Tung.
Viên Tung bình tĩnh nhìn hồi lâu, kề môi lên tai Hạ Diệu, âm giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn nói: “Tôi muốn liếm đầu ngực cậu.”
Lồng ngực Hạ Diệu chấn động, bờ môi mỏng của Viên Tung đã kề lên xương quai xanh của cậu, dòng điện lưu kịch liệt truyền xuống dưới. Hạ Diệu cái khó ló cái khôn, hai cánh tay lập tức quấn lên vai Viên Tung, chui đầu vào gáy hắn, khóc lóc kể lể như sắp hỏng đến nơi.
“Đừng nháo nữa được không? Tôi muốn… đi ngủ… a… tôi mệt lắm rồi.”
Thực tế chứng minh, chiêu này đúng là trăm trận trăm thắng, Viên Tung cho dù lửa có cháy đến tận lông mày, cũng không chống cự nổi Hạ Diệu mềm giọng cầu xin.
Hạ Diệu lại nhân cơ hội ôm chặt thêm chút nữa.
Lệ khí trong mắt Viên Tung bị tước đi hơn phân nửa, bàn tay làm loạn trên lưng Hạ Diệu cũng thoáng ngừng, hắn kéo chăn đắp lại thật kín cho Hạ Diệu, mặt đối mặt, khẩu khí thỏa hiệp bảo: “Được rồi, ngủ đi.”
Đợi tới khi hô hấp của cả hai đều bình ổn trở lại, Viên Tung mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Hạ Diệu tẽ mắt ti hí, xác định Viên Tung không ở trong phòng, liền lén lút thò tay vào trong khăn tắm, bao lấy phía dưới của mình.
Ướt rượt một mảng…
Hạ Diệu liều chết cắn chặt môi, như thể đang cùng chính mình phân cao thấp, vò nát drap giường dưới tay thành một đóa hoa trăm nếp.
Viên Tung nắm phân thân thô mãnh trong tay, tưởng tượng ra cái mông vểnh cao của Hạ Diệu, tràng cảnh dâm đãng là bị mình thao đến nghiêng trái ngả phải. Vật thể xương xốp sung huyết, kích cỡ tăng vọt, cứng đến dọa người. Giằng co suốt một khoảng thời gian rất dài, tốc độ trên tay Viên Tung mới tăng nhanh, mi cốt dựng thẳng, gân trên cổ bạo khởi, kèm theo đó là mấy tiếng thở dốc hùng hồn, cuối cùng phun lên bức tường trắng một mảng đục lớn…
Hạ Diệu thực sự đã quá mệt mỏi, lúc Viên Tung từ phòng tắm trở ra, cậu đã quay lưng về phía hắn ngủ thật say.
Viên Tung duỗi đầu sang, nhẹ nhàng ghé vào tai Hạ Diệu huýt một tiếng.
Hạ Diệu phát hiện động tĩnh, mơ mơ màng màng trở mình một cái, quay mặt về phía Viên Tung.
Viên Tung lại vòng tay qua, Hạ Diệu liền vô thức chui vào lòng hắn.
Thoải mái chưa được bao lâu, Viên Tung lại trèo ra khỏi ổ chăn, đi vào phòng vệ sinh. Một đêm lặp đi lặp lại năm sáu lần như thế, mãi đến tận hừng đông, trong phòng vệ sinh vẫn ngập tràn mùi khói thuốc cùng khí tức giống đực nồng đậm, mãi chẳng tán đi nổi.