Hạ Diệu về đến nhà chưa được bao lâu thì Tuyên Đại Vũ vội vội vàng vàng chạy sang.
“Này này, tôi nghe Bành Tử bảo cậu bị thương, rốt cuộc là thế nào? Có nặng lắm không?”
Hạ Diệu nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Không việc gì, chỉ là gãy vương thôi.”
“Gãy xương mà còn không việc gì?” Tuyên Đại Vũ vẻ mặt đau lòng, “Mẹ kiếp chẳng lẽ cậu còn muốn bại liệt hay sao?”
Hạ Diệu mỉm cười mệt mỏi, cánh tay không bị thương ôm quàng lấy cổ Tuyên Đại Vũ, tựa nửa người lên, đầu nặng nề đập vào lưng Tuyên Đại Vũ, thở ra một tiếng thật dài.
Giữa hai hàng lông mày của Tuyên Đại Vũ hiện lên một nét dịu dàng, bàn tay duỗi ra sau, vỗ vỗ một cái lên mông Hạ Diệu, hỏi: “Sao nào? Cánh tay còn đau hửm?”
“Không.” Hạ Diệu uể oải đáp, đầu tựa lên vai Tuyên Đại Vũ, chậm rì rì phun ra hai chữ, “Khó chịu.”
“Khó chịu? Khó chịu ở đâu?”
“Khó chịu trong lòng.”
Tuyên Đại Vũ nhíu đôi mày rậm, kéo phắt Hạ Diệu từ phía sau ra trước mặt, ân cần hỏi: “Trong lòng khó chịu cái gì? Ai chọc ghẹo cậu? Lúc nãy Bành Trạch gọi điện cũng bảo với tôi là tâm tình cậu không được tốt lắm, rốt cuộc là làm sao?”
Hạ Diệu mấp máy môi, đột nhiên phát hiện có một số lời cho dù là ở trước mặt Tuyên Đại Vũ thì cậu cũng không thể nói ra.
“Không sao, tay phải tôi bị thương, làm gì cũng bất tiện nên cảm thấy khó chịu thôi.”
“Chỉ vì việc cỏn con này hả?” Tuyên Đại Vũ nói, “Mời một người đi theo bảo hộ là được! Bảo hắn theo sát cậu suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, việc gì cũng làm giúp cậu. Nếu thực sự không được thì để anh đây bảo hộ cậu đi, cậu có chuyện gì không tiện thì để tôi làm giúp, ví dụ như cởi quần đi toilet, đỡ tờ rym…”
“Cút sang một bên!” Hạ Diệu bật cười vui vẻ.
Mẹ Hạ bưng khay bánh ngọt tiến vào, hỏi: “Trò chuyện gì vậy? Cười cao hứng thế?”
Tuyên Đại Vũ cười hì hì, “Tán dóc linh tinh thôi ạ.”
Buổi tối, mẹ Hạ giữ Tuyên Đại Vũ ở lại ăn cơm, đây là lần đầu tiên Hạ Diệu ăn cơm tối ở nhà suốt nửa tháng qua. Mẹ Hạ vì muốn chăm sóc cho con trai nên tận lực chuẩn bị một vài món ăn tiện dùng thìa xúc. Cho dù như vậy, Hạ Diệu vẫn ăn uể oải buồn hiu.
Mẹ Hạ phát hiện Hạ Diệu liên tiếp nhìn đồng hồ, nhịn không được bèn hỏi: “Sao vậy con trai? Không ăn cơm đi, cứ nhìn đồng hồ làm gì? Có việc gì sao?”
“Không ạ.” Hạ Diệu rầu rĩ cúi đầu xuống.
Tuyên Đại Vũ gắp một miếng thịt chim câu, lọc bỏ hết xương, đưa tới bên miệng Hạ Diệu.
“Nào, há miệng ra!”
Hạ Diệu rất tự nhiên mà há miệng ra ăn, ăn xong tự dưng bật thốt một câu.
“Con muốn ăn mì sợi.”
Mẹ Hạ giận dữ trừng mắt liếc cậu, “Càng không tiện ăn cái gì thì con càng muốn ăn cái đó.”
Hạ Diệu không lên tiếng, mẹ Hạ và Tuyên Đại Vũ ở bên cạnh trò chuyện, thỉnh thoảng cậu nói xen vào một câu, phần lớn thời gian đều thấp thỏm không yên.
Có cần gọi điện cho Viên Tung, bảo hắn là mình không sang bên ấy không? Hạ Diệu lặng im suy nghĩ, việc này có cần thiết không? Đã bao giờ mình nói mình nhất định sẽ qua chỗ hắn ăn cơm chưa? Gọi thì cảm thấy có chút như là làm điều thừa thãi. Không gọi thì tự cảm thấy dường như không được yên tâm, trong lòng cứ như có quỷ.
Cơm nước xong xuôi, tâm tình rối rắm của Hạ Diệu vẫn chưa được xoa dịu, lúc nói chuyện với Tuyên Đại Vũ vẫn liên tiếp liếc mắt ra ngoài cửa sổ.
“Mẹ kiếp bây giờ tôi chỉ có một tâm nguyện duy nhất.” Tuyên Đại Vũ nói.
Mất một lúc lâu Hạ Diệu mới phục hồi lại tinh thần, “Gì?”
“Bắt cho được thằng nhóc Vương Trì Thủy kia!”
Hạ Diệu phì cười, “Cậu vẫn còn nhung nhớ tên đó sao?”
“Vô cùng nhung nhớ, ăn không ngon ngủ không yên.”
Hạ Diệu bảo: “Mấy ngày nay tôi không cần xuất cảnh, chỉ ngồi trong phòng làm việc thôi, nhân khoảng thời gian này tôi giúp cậu điều tra đi vậy, thử xem có lôi được tên này ra không.”