Thế Bất Khả Đáng

Chương 76: Chương 76




Thứ bảy, Viên Như đi ăn cơm tối với một cô bạn thân.

Cô tiểu thư này tên là Vương Sương, quê ở tỉnh Chiết Giang, tới Bắc Kinh làm người mẫu. Diện mạo của cô nàng vô cùng xinh đẹp, có nét dịu dàng thanh tú của con gái Giang Nam. Chịu sự đầu độc của Viên Như một thời gian dài, nội tâm lại có cả sự hào phóng bộc trực như nữ hán tử.

“Tại sao tự nhiên cậu lại muốn tìm bạn gái cho anh cậu?” Vương Sương hỏi.

Viên Như nói: “Anh ấy suốt ngày vì chuyện tình cảm của tớ mà bận rộn hao tâm, tớ cũng nên suy nghĩ giúp anh ấy một chút.”

“Bận rộn vì chuyện tình cảm của cậu? Cậu lại bảo anh ấy tìm bạn trai cho cậu à?”

Viên Như lắc đầu, nốc một ngụm rượu đế.

“Vẫn là người lúc trước, ba-giây-bắn.”

Vương Sương cả kinh, “Không phải chứ? Cậu muốn hủy hoại hạnh phúc cả đời của mình hay sao?”

Viên Như đỏ mặt nói: “Cậu không hiểu rồi, đây không phải bệnh nan y đâu, hôm qua tớ đã thử tra cứu tìm hiểu, thì ra đàn ông có chướng ngại về chuyện ấy chiếm tới 50% cơ đấy.”

“Vấn đề là… ba giây thì cũng quá ngắn đi!” Vương Sương có vẻ hơi xấu hổ, “Cho dù là một phút thì cũng còn đỡ hơn.”

Viên Như trừng liếc cô nàng một cái, “Cậu chưa từng nghe nói đến kỹ thuật cắt dây thần kinh lưng sao? Chỉ cần cắt xoẹt một phát ở chỗ đấy, bệnh này sẽ được diệt trừ tận gốc ngay.”

Vương Sương xanh và non, “Thế à?”

Viên Như bỏ đũa xuống, thở dài xa xăm.

“Cái quan trọng là tớ cứ nhớ thương anh ta hoài, ở với ai khác cũng không cảm thấy dễ chịu. Cậu biết không, anh ta chủ động tới công ty bảo tiêu của anh tớ để tập luyện đấy. Loại cậu ấm con nhà giàu như anh ta, muốn thuê bao nhiêu bảo tiêu mà chẳng được? Huống chi còn là cảnh sát hình sự, thân thủ vốn đã rất lợi hại rồi, cậu thử nói xem anh ta tới đây tập luyện để làm cái gì?”

Vương Sương đặc biệt phối hợp mà đáp: “Anh ta cũng nhớ thương cậu rồi.”

“Với lại anh tớ đối xử với anh ta đặc biệt tốt, tớ chưa từng thấy anh tớ đối tốt với ai như vậy. Hôm ấy trông thấy anh tớ dắt anh ta đi, hình ảnh đó đặc biệt gây xúc động, hệt như chúng tớ đã ngấm ngầm trở thành người một nhà, chắc chắn anh tớ đã ưng và nhận định cậu em rể này rồi! Mới đầu tớ tưởng Hạ Diệu cùng lắm cũng chỉ kiên trì được mấy tuần lễ, nào ngờ kiên trì tới tận bây giờ, anh tớ thì cứ lặng lẽ mà thay tớ bảo hộ cho anh ta. Tớ xúc động sâu sắc, nên mới làm ra một quyết định rất khó khăn, chính là lại cho Hạ Diệu thêm một cơ hội, cũng để báo đáp phần ân tình này của anh tớ.”

“Anh cậu đúng là rất thương cậu nhỉ.” Vương Sương vô cùng hâm mộ.

Viên Như hiếm có lúc nào để lộ ra vẻ mặt nghiêm túc như thế, “Để nói cậu nghe, toàn bộ đám đàn ông Trung Quốc để cậu tùy chọn, cậu cũng không chọn ra được một người như anh trai tớ đâu. Xuất thân từ bộ đội đặc chủng, đủ chính trực đủ đàn ông, gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, đủ quyết đoán đủ trách nhiệm. Tướng mạo thì khỏi phải bàn, hai anh em tớ cùng một mẹ sinh ra, cậu cứ nhìn diện mạo của tớ đây, rồi tự suy ngẫm là biết liền.”

Nói xong lại ghé vào tai Vương Sương: “Quan trọng nhất chính là, về phương diện kia thì số dách luôn. Cái gì mà dùng ngón tay chống đẩy hít đất, một cánh tay kéo xe đi về phía trước, đều làm như chơi vậy á! Bả vai có thể khiêng vạc lớn, chân có thể đá vỡ thiết trụ, thắt lưng có thể kéo xe lửa… Tư thế bá đạo hơn nữa cũng cân được, đảm bảo làm cậu thích đến phát điên!”

“Cậu nhỏ tiếng một chút.” Vương Sương đỏ rần cả mặt.

Viên Như cười hì hì, “Thế nào?”

Vương Sương vừa ăn vừa nói: “Tớ từng thấy anh cậu trên ti vi rồi, đúng là rất ngầu, nhưng tớ cứ có cảm giác xa cách thế nào ấy, kiểu đàn ông này rất khó khống chế.”

“Có tính thách thức thì mới có cảm giác thành tựu mà! Nhiều đàn ông dễ khống chế theo đuổi cậu đến vậy, nhưng sao cậu không ưng ai? Còn chẳng phải bởi vì họ rất tầm thường sao? Như anh tớ đây, rất khó động tâm với ai, nhưng một khi đã động tâm thì tuyệt đối không thay lòng đổi dạ. Thế nên tớ vẫn luôn nói với mọi người là, phụ nữ xinh đẹp đến mấy tớ cũng không ghen tức, chỉ có theo đuổi được anh trai tớ thì mới xứng với thiên tiên, tớ tuyệt đối cung phụng cô ta làm nữ thần của tớ cả đời.”

Vương Sương bị Viên Như chọc cười, bẹo má cô nàng nói: “Coi đồ ngốc nhà cậu kìa!”

Viên Như túm tay Vương Sương, “Cho nên cậu mau mau cố gắng đi! Cậu thử nghĩ mà xem, gả cho anh tớ tốt bao nhiêu, có xe có nhà, cha mẹ thì đều mất cả rồi, lại không phải chịu xích mích với cô em chồng nữa chứ.”

“Được rồi, vậy để tớ thử xem sao, nếu anh ấy không thích thì tớ sẽ rút lui.”

Viên Như gắp cho Vương Sương một miếng thịt dê, Vương Sương nếm xong liền trầm trồ gật đầu khen ngợi.

“Hương vị Đông Bắc của món này thật là tuyệt vời.”

“So với anh tớ làm thì còn kém xa!” Viên Như nói, “Để hôm nào rảnh rỗi sẽ dẫn cậu tới nhà tớ ăn một bữa.”

Vương Sương vội gật đầu cười.

Ăn cơm xong, Viên Như hẹn Vương Sương ngày mai sẽ dẫn cô nàng đi gặp Viên Tung.

“Cậu đánh tiếng trước với anh cậu chưa?”

Viên Như nói: “Tớ gửi tin nhắn cho anh ấy rồi.”

Vương Sương gật đầu, mang theo trái tim kích động trở về nhà.

* * *

Ngày hôm sau, Viên Tung rời giường từ sáng sớm, việc đầu tiên là bỏ quần áo rụng rơi lả tả khắp giường của Hạ Diệu vào hệ thống sưởi. Sau đó mới đi đánh răng rửa mặt, chuẩn bị bữa sáng, chờ thu dọn xong toàn bộ, lại lấy quần áo của Hạ Diệu ra khỏi máy sưởi, lúc này quần áo đã được hơ đến ấm sực.

“Dậy đi.” Viên Tung búng nhẹ lên gáy Hạ Diệu.

Hạ Diệu chẳng hề động cựa.

Viên Tung nhìn đồng hồ đeo tay, bảo: “Một lát nữa nhân viên vệ sinh sẽ tới quét dọn phòng huấn luyện.”

Hạ Diệu vừa uể oải vừa cáu kỉnh, xoay người một cái.

Viên Tung thấy tóc Hạ Diệu bù dù như tổ quạ, trái tim vô cớ mềm nhũn ra, bàn tay to lớn xoa nhẹ hai cái lên đầu cậu, ngữ khí đùa giỡn bảo: “Điệu bộ đáng khinh… Nếu trong quân đội mà dám ngủ nướng thế này, đánh cậu tím mông rồi.”

Hạ Diệu hoàn toàn không đếm xỉa tới Viên Tung.

Viên Tung lại úp sấp xuống, đầu ghé vào hõm vai Hạ Diệu, ngửi chút hương cơ thể cuối cùng trước khi rời giường của cậu, tay duỗi tới giữa hai chân Hạ Diệu, trầm giọng trêu chọc: “Mau đi dội nước cho cậu em đi này, thử nhìn xem đã cứng thành cái dạng gì rồi.”

Hạ Diệu một giây không động, hai giây không động… Trì độn đến giây thứ năm, đột nhiên cựa mình vùng dậy, kéo Viên Tung nửa ngã xuống giường, hưởng thụ một trận khoái cảm tập kích thành công vào sáng sớm.

Mặc quần áo xong xuôi, rửa sạch mặt mũi, đang định đi ăn chút gì đó, chợt nghe thấy tiếng Viên Tung ở trong phòng ngủ: “Hạ Diệu, cậu vào đây.”

Hạ Diệu rất ít khi nghe Viên Tung gọi cả tên của mình, thông thường kêu như vậy thì đều không phải việc tốt.

“Chuyện gì?” Hạ Diệu đứng tựa cửa nhìn Viên Tung.

Viên Tung chỉ vào cái chăn mà Hạ Diệu vừa gập, bảo: “Gập lại lần nữa.”

“Có cần thiết phải thế không?” Hạ Diệu bực mình.

Viên Tung hất cằm, ngữ khí lạnh lùng cứng rắn, “Tự cậu nhìn xem.”

Hạ Diệu liếc nhìn trên giường, so với khối chăn được Viên Tung gập vuông vắn góc cạnh, thì chăn của cậu quả thực trông như một đống sh*t. Ở phương diện gập chăn, Viên Tung có chứng cưỡng ép, chẳng những cưỡng ép bản thân mà còn cưỡng ép người khác, không đạt được mục đích thì không bỏ qua.

Hạ Diệu đói đến cồn cào ruột gan, làm biếng tranh luận với hắn, đành đi vào sửa chăn, vừa sửa vừa tức giận sỉ nhục Viên Tung, “Chẳng trách anh không có bạn gái, ai mà thèm chung sống với người như anh chứ?”

Nói xong đột nhiên lại nhớ tới cái gì, híp mắt lộ ra một nụ cười không hảo ý với Viên Tung.

“Tôi giới thiệu cho anh một cô bạn gái nhé?”

Sau khi bắt được một ánh mắt lạnh lùng của Viên Tung, Hạ Diệu hừ cười mỹ mãn, thích chí bỏ đi ăn sáng.

Buổi huấn luyện hôm nay, Viên Tung mặc chiếc áo khoác do Hạ Diệu mua.

Lần đầu tiên mặc loại kiểu dáng và màu sắc này, trông Viên Tung như trẻ ra tới vài tuổi. Đi trên đường khí vũ hiên ngang, tư thế oai hùng phấn chấn, rước tới không ít ánh mắt đánh giá.

Hạ Diệu liền tìm kiếm cảm giác thỏa mãn từ những ánh mắt này. Đây chính là do tớ lựa chọn đấy! Thế nào? Mê người chứ hả? Đẹp trai chứ hả? Trông mà thèm chứ hả?

Ở đầu cầu thang, Viên Như đang dẫn Vương Sương đi lên.

Vương Sương cứ vuốt ngực thuận khí mãi, “Tớ căng thẳng quá, cậu rốt cuộc đã đánh tiếng trước chưa thế?”

“Không vấn đề gì, tớ gửi tin nhắn cho anh rồi mà.” Viên Như an ủi cô nàng.

Vương Sương vẫn chưa yên tâm, “Anh ấy trả lời rồi sao?”

Viên Như đang định nói gì, chợt liếc thấy Viên Tung đứng cách đó không xa, lập tức sáng bừng cả mắt.

“Hey, cậu mau nhìn xem kìa, anh tớ ở ngay bên kia! Ôi chao, thật là hiếm thấy nha, vì gặp cậu mà anh tớ còn thay hẳn một cái áo khoác phong cách thế kia. Tớ nói cậu nghe, anh tớ chưa từng mặc loại quần áo này. Thật đấy, tớ mua cho nhưng anh ấy đều không thích mặc, có thể thấy được anh tớ coi trọng cậu thế nào nha!”

Vương Sương đỏ bừng cả mặt, trái tim cũng vọt tới tận cổ họng, người đàn ông này so với trong tưởng tượng của cô… càng khó có thể chống đỡ.

“Anh!” Viên Như hô lớn một tiếng.

Viên Tung và Hạ Diệu đồng thời quay đầu lại.

Vương Sương cũng liếc thấy Hạ Diệu, lại phạm phải một lần ngẩn ngơ.

“Trời ạ, người này cũng đẹp trai quá, trông anh ta đặc biệt giống một nam minh tinh, gọi là gì ấy nhỉ…”

Viên Như ghé vào tai Vương Sương nói: “Đây chính là anh chàng ba giây kia.”

Vương Sương siết chặt bàn tay thở dài, “Không phải chứ? Cũng quá là phí phạm của giời mà.”

“Em anh đang gọi anh kìa.” Hạ Diệu bảo Viên Tung.

Viên Tung cất bước đi về phía Viên Như và Vương Sương.

Hạ Diệu thì chạy tới cạnh một học viên khác tán gẫu, rất tự giác mà cách xa Viên Như một chút.

Vương Sương vừa thấy Viên Tung đi tới, tay đang kéo Viên Như vô thức nắm lại thật chặt. Viên Tung cách cô càng gần, loại khí thế lạnh lùng nhiếp nhân lại càng cường liệt. Hệt như đang đi về phía cô không phải một người, mà là một con báo hoang hung mãnh.

“Anh, đây là Vương Sương mà em đã nói với anh trong tin nhắn hôm qua.”

Nói xong liền đẩy Vương Sương ra trước mặt Viên Tung.

Viên Tung chưa đọc tin nhắn, nhưng xuất phát từ lễ nghĩa, hắn vẫn duỗi tay ra bắt.

Thi Thiên Bưu tới tìm Viên Tung, Vương Sương nhân lúc này ghé vào tay Viên Như nói một câu, “Lực tay của anh cậu thật ghê gớm, cả tay tớ đều bị anh ấy bao trọn bên trong, đến giờ ngón tay vẫn còn tê nè.”

Viên Như xoa xoa cho cô nàng, thuận tiện bảo, “Tớ còn có việc, đi trước đây, cậu cố lên nhé!”

“Á, cậu không ở lại với tớ sao?” Vương Sương túm chặt lấy tay Viên Như không buông.

Viên Như gửi cho cô nàng một ánh mắt ra hiệu. Hai người thân cận, tớ một cái bóng đèn ở lại gây trở ngại làm gì? Chưa kể tớ còn có việc của mình phải làm nữa.

Cuối cùng nhắc nhở một câu, “Anh tớ không thích nói chuyện cho lắm, cậu chủ động chút nhé.”

Vương Sương rất không khí lực mà ừm một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.