Thế Bất Khả Đáng

Chương 8: Chương 8




(Edit: Mr. Dee)

###

Sự thật chứng minh, Viên Tung rất rảnh .

Loại rảnh rỗi này không phải là loại có nhiều thời gian dư dả, mà là loại “rảnh tự do” muốn rảnh lúc nào là rảnh lúc đó. Hạ Diệu ban ngày có thể nhàn rỗi nhưng cũng phải ngồi ở đơn vị nghiêm chỉnh, sau năm giờ mới được tan ca. Nhưng Viên Tung thì không như vậy. Cho dù người ta có bận như thế nào, sau khi xử lý xong mọi chuyện trong tay, là có thể chuyên tâm ngồi chờ ở cổng đơn vị của Hạ Diệu

Hạ Diệu liên tục ba ngày chịu đựng ánh mắt như điện cao thế của Viên Tung, tinh thần gần như phân liệt.

Nếu là người khác, muốn nhìn thì cứ nhìn, cho dù cố ý dán mắt lên người Hạ Diệu, cậu ta cũng làm như không thấy. Thế nhưng ánh mắt Viên Tung lại mang theo đinh nhọn, dù Hạ Diệu không nhìn trực diện anh ta, cũng sinh cảm giác đâm chích da thịt, khó chịu vô cùng

Thế là ngày thứ ba, Hạ Diệu quyết tâm chen chúc đi tàu điện ngầm.

Nhắc tới tàu điện ngầm, Hạ Diệu đã ba năm chưa đi. Một mặt là tự lái xe thuận tiện hơn, mặt khác Hạ Diệu có chứng sợ nơi đông người. Đó là khi ở chỗ có nhiều người, người bị chứng này sẽ xuất hiện hiện tượng hoa mắt chóng mặt, dạ dày cồn cào.

Chưa kể từ khi làm cảnh sát Hạ Diệu lại sinh bệnh nghề nghiệp, ở nơi có nhiều người tinh thần lại căng thẳng cao độ, tai và mắt lên tục đảo xung quanh mà nghe ngóng, quan sát, qua cử chỉ lại xuất hiện đủ loại nghi ngờ vô căn cứ. Người phụ nữ kia dáng đi sao lại khép nép như vậy, không chừng “phía dưới” có tàng trữ thuốc nổ, người đàn ông kia sao lại bế một đứa bé ngủ li bì như thế, không biết có phải là bắt cóc đem bán không?...

Nhưng mà bất luận như thế nào, Hạ Diệu cũng quyết tâm bước lên tàu điện ngầm.

Lúc này là đỉnh điểm tan tầm, Hạ Diệu từ tuyến số 6 sang tuyến số 2 lại chuyển sang tuyến số 1, ba chuyến tàu chịu đựng đủ loại chen lấn xô đẩy, bên trong xe lại toả ra mùi người nồng nặc. Nhưng cái khó chịu nhất là hai cô gái mặt váy ngắn đứng hai bên, chỉ cần tàu dừng một cái, bốn cái chân lại dán lên người cậu.

Đậu má!

Hạ Diệu nhẫn nhịn đủ loại hành hạ lên đầu, ngực, bụng, có lúc như muốn nôn ra. Dù như vậy, nhưng trong lòng cậu ta lại tự nhủ, chỉ cần có thể tránh cái tên điên kia, cho dù có chịu nhiều khốn khổ hơn cũng đáng !

Mải suy nghĩ, liếc mắt một cái, cảm giác muốn ngừng thở.

...

Một thân hình quen thuộc hiện lên cách đó không xa, cũng không thể trách Hạ Diệu cố ý nhìn, mà bởi vì Viên Tung quá cao lớn. Đứng ở đó cao hơn người khác một cái đầu, ai cũng nhát gan tránh xa anh ta ba mét, như sợ bị anh ta chèn cho tan xương nát thịt . Người khác ở bên này chen lấn đến biến dạng, anh ta ở bên kia lại rất rộng rãi, dựa vào vách tàu, ánh mắt ung dung nhìn tới.

Viên Tung tuy không có biểu tình gì trên khuôn mặt, nhưng Hạ Diệu như trước cảm nhận được bên dưới khuôn mặt không cảm xúc kia lại ẩn dấu ý cười châm biếm.

Nếu như chân Hạ Diệu mà dài hai mét, cậu ta nhất quyết cho Viên Tung một cái đạp

Nhìn anh đĩ chưa kìa!

“Tàu sắp đến trạm Đông Đan, hành khách xuống trạm Đông Đan xin hãy chuẩn bị. Các vị hành khách, nhà ga Đông Đan...The—next—station—is—dongdan...”

Hành khách hai bên Hạ Diệu chen chúc xuống trạm, cậu ta đếm thời gian từng phút từng giây, chờ một giây trước khi tàu khép cửa, nhanh chóng chui ra ngoài, ra sớm một trạm.

Hai chân vững vàng chạm đất, trong lòng Hạ Diệu khẽ cười một tiếng.

Thời gian mà cậu tính tương đối chuẩn, vừa bước khỏi tàu, cửa tàu sau lưng liền đóng. Cậu và Viên Tung cách nhau năm sáu người, trong chiếc tàu chen chúc người kia, dù Viên Tung có biến thành người giấy, anh ta cũng không có cách nào bay qua được

Vừa muốn bước đi, vai lại bị một bàn tay to dẻo dai siết lại.

Hạ Diệu khẽ rùng mình, yếu ớt xoay người lại.

Đậm má, anh đạp lên đầu người ta mà phi ra ngoài sao?

Viên Tung vô cùng bình thản nói, “Cậu xuống nhầm trạm rồi.”

Ông đây cần anh nhắc nhở hả?!!!!

Hạ Diệu hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn đến nổi điên, cậu ta hung hăng nắm tay Viên Tung đang ở trên vai lôi xuống, trong nụ cười lộ ra hung hãn tiêu hồn.

“Người anh em, không từ bỏ đúng không?”

Viên Tung đóng thẳng ánh mắt khí phách nghiêm nghị lên mặt Hạ Diệu, không nói lời nào.

Hạ Diệu dùng giọng điệu vô cùng chân thành kiềm nén chán ghét cực độ sâu trong lòng nói với Viên Tung.

“Lẽ ra, ấn tượng của tôi đối với anh rất tốt, vừa gặp liền biết là một người đàn ông đích thực! Nhưng anh sao lại không có chính kiến ? Mặc cho em gái mình thao túng vậy chứ? Thực sự, tôi khuyên anh từ bỏ đi! Lỡ mất bao nhiêu thì giờ công sức! Nếu anh là một người đàn ông chân chính, đừng để tôi xem thường anh, ngày mai đừng tới nữa.”

Hạ Diệu thành khẩn xả ra một tràng, Viên Tung chỉ đáp lại tám chữ.

“Em gái tôi có quà muốn tặng cậu.”

Hạ Diệu cuối cùng không nhịn được gào lên một tiếng lớn.

“Tránh xa tôi ra! càng xa càng tốt! !”

__________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.