Thế Bất Khả Đáng

Chương 99: Chương 99




CHƯƠNG 99: TÔI KHÔNG THỂ MẤT MỘT NGƯỜI

Trans+Edit: Pinoneverdie

----------------------------------

Sau đó, Tuyên Đại Vũ bắt đầu không để ý đến ánh mắt khác thường của những người bên cạnh, tự mình chen thẳng về phía trước.

Ma Đậu tiên sinh hai tay trống trơn, ngón tay như đàn dương cầm linh hoạt trêu đùa một trận, một bộ bài không biết từ đâu xuất hiện. Tiếp theo ngón tay túm một cái, hơn mười lá bài được mở ra, lại trở tay hất một cái, những lá bài lập tức biến thành kẹo. Khán giả phía dưới đã bắt đầu xôn xao ngạc nhiên, nhiệt tình tranh giành giật kẹo.

Tuyên Đại Vũ bị kẹo rơi va vào giữa trán, tay chộp lấy, được một viên kẹo có nhân chocolate .

Người dẫn chương trình còn nói: “Những người bạn nhỏ không nên chớp mắt, Ma Đậu tiên sinh của chúng ta không chỉ có thể biến ra đồi ăn, mà còn có thể biến ra đồ chơi.”

Theo đó, Ma Đậu tiên sinh vung tay áo , cuồn cuộn không ngừng những con rối bằng nhung từ lòng bàn tay biến ra, ném về phía những phụ huynh đang cõng hoặc ôm những đứa trẻ con.

Tuyên Đại Vũ lúc này đã đứng ở hàng đầu, quả quyết người trước mắt chính là Vương Trì Thủy. Đứng gần hắn như vậy, còn nhìn không ra Vương Trì Thủy làm thế nào từ bộ măng-sét chật chội lại có thể biến ra nhiều món đồ chơi như vậy .

Mà cũng đúng, điều đó cũng quá đỗi bình thường, nếu mà hắn nhìn ra được, đồng hồ đeo tay cũng không đến mức bị người ta lấy trộm đi.

Vương Trì Thủy quét ánh mắt đến Tuyên Đại Vũ, kích động xém đem toàn bộ đạo cụ chuẩn bị trên người rớt hết ra ngoài.

Người dẫn chương trình còn nói: “Các mỹ nữ không nên chớp mắt , Ma Đậu tiên sinh không chỉ đem quà tặng cho các bạn nhỏ, mà còn mang đến cho các quý cô xinh đẹp một bất ngờ lớn hơn.”

Vương Trì Thủy đưa tay về phía cổ áo, trái một cành, phải một cành lấy ra trong cổ áo hai cành hoa hồng, tất cả đều là hoa tươi kiều diễm, còn có thể nhìn thấy bề mặt cánh hoa những giọt nước trong suốt . Vì để màn ảo thuật thêm ngoạn mục, Vương Trì Thủy xoay người lưng hướng về phía khán giả, vẫn như cũ, quyền năng vô cùng kì diệu, từ cổ áo bằng phẳng rút ra một cành lại thêm một cành thật nhiều những bông hoa hồng.

Một nữ khán giả bên cạnh Tuyên Đại Vũ kích động cứ lặp đi lặp lại một câu

“Trời ạ! Anh ta thật là lợi hại a! Anh ta là làm sao làm được?”

Tuyên Đại Vũ trong bụng nói thầm: quen tay hay việc, lấy trộm đồ của cô anh còn có thể làm mà.

Người dẫn chương trình hắng giọng một cái, miệng càng dùng thêm nhiều nhiệt tình khoa trương: “Các vị đại ca ở đây cũng nên chú ý! Ma Đậu tiên sinh của chúng tôi cũng chuẩn bị hoa tặng cho các anh, nhưng mà...chỉ có một đóa”

Nói xong, Vương Trì Thủy lại lợi dụng cơ hội làm ra một loạt những động tác vô cùng khoa trương , đến sau cùng chẳng biết từ đâu biến ra một đóa đại cúc. Hướng về phía những khán giả nam đang có chút tránh né, vô tư cắm vào túi áo khoác của Tuyên Đại Vũ. (cúc của em là dành cho anh, thủ tiết ghê gớm =]]] )Trong nháy mắt một đám thanh niên la rống hò hét cùng với đó là hàng loạt ánh mắt nhìn không rõ sự tình của các vị lớn tuổi.

Vương Trì Thủy ngồi xỗm trước khán đài, “một mực cung kính” cùng vẻ mặt nghiêm túc nắm tay Tuyên Đại Vũ, trước mặt mấy ngàn người nói: “Người anh em, hôm nay anh tới đây đích thực không phải lúc.”

Cái miệng vừa nói ra mấy lời trêu trọc lập tức xung quanh cười vang.

Một năm chỉ vừa mới qua, Tuyên Đại Vũ không muốn phá hỏng phần không khí vui tươi này, đổi thành bình thường, đã sớm đi tới phá banh chành.

Một hồi sau khi kết thúc, Vương Trì Thủy chủ động đưa cho Tuyên Đại Vũ một điếu thuốc, cà lơ phất phơ theo sát hắn nói chuyện tào lao. Hình như sự việc lần trước, Vương Trì Thủy liều chết bảo vệ danh dự của bản thân hắn xem như chỉ là trò đùa, không có một chút nào để trong lòng.

Tuyên Đại Vũ miệng đùa cợt nói: “Khá lắm! Cậu còn có thể ra bên ngoài biến hóa đồ vật? Tôi chỉ nghĩ rằng cậu sẽ chỉ luôn biết thuận tay lấy trộm đồ trong túi người khác.”

(Do lúc này mâu thuẫn giữa cả hai coi như hạ nhiệt nên mình dùng xưng hô “cậu” - “tôi” cho nó “tình” nhé các bạn)

“Để xem lần sau anh có nói được như vậy không.” Vương Trì Thủy không biết xấu hổ cười cười.

Tuyên Đại Vũ hai mắt nhìn vết thương trên trán Vương Trì Thủy còn chưa khỏi hẳn, muốn hỏi cái gì đó mà lại không hỏi ra lời, đến sau cùng lại kéo qua chuyện khác, “Mấy ngày nay chạy đến vùng nào?”

Vương Trì Thủy nói: “Cách đây ít ngày, đi theo đoàn hội chợ.”

“Dự định làm tới khi nào?”

“Làm đến khi hội chợ kết thúc, cái này mà còn hỏi?”

Tuyên Đại Vũ bấm ngón tay tính toán, hồi nhỏ cứ đến rằm tháng giêng, một năm vừa hoàn tất là gia đình mình trong mắt người khác chính là tiêu xài phóng khoáng, náo nhiệt. Bất quá ngẫm lại cũng bình thường, nhưng hoàn cảnh gia đình Vương Trì Thủy như vậy, lễ mừng năm mới chắc là còn không có được.

“Được, rất tốt...” Tuyên Đại Vũ gật đầu, “Năm nay cố phát tài sung túc nhé.”

Vương Trì Thủy quay đầu nhìn lại, “Màn kế tiếp sắp bắt đầu, tôi phải đi trước chuẩn bị.”

Tuyên Đại Vũ không đi, lại đứng đó nhìn Vương Trì Thủy biểu diễn một hồi, đến sau cùng thấy hắn lại đem tặng một cành hoa cúc, hắn phát hiện một vị anh em bất hạnh khác nhận được cây hoa cúc có chút thờ ơ, sờ lại túi áo mình, đóa hoa cúc đã không cánh mà bay.

Được lắm, rất giỏi...” Tuyên Đại Vũ trong đầu bái phục cách chọn người biểu diễn của cái gánh hát này, loại này chính là tặng quà cho khán giả xong lại dùng trò ảo thuật ma quỷ để lấy lại đồ đã tặng đi, chắc cũng tiết kiệm cho cả gánh hát cũng được ít nhiều đạo cụ biểu diễn!

Tuyên Đại Vũ cứ tưởng rằng Vương Trì Thủy diễn xong màn này là kết thúc việc, không nghĩ tới diễn một hồi lại thêm một màn nữa, diễn thế không cảm thấy mệt? Tức giận. Diễn xong, “ma thuật sư “ lại chạy đến đoàn kịch để diễn vai kẻ lừa gạt, bị mấy người biểu diễn công phu ngoại quốc quyền đấm cước đá. Để tăng hiệu quả biểu diễn, còn phải ngã rơi xuống, người xoay ngang đặc sắc, rõ ràng là trực tiếp ngả xuống đất, càng muốn đứng lên càng lại đánh ngã. Nếu là mấy tháng trước chứng kiến cảnh này, Tuyên Đại Vũ nhất định đặc biệt giải được mối hận, nhưng hiện tại trong lòng lại cảm thấy rât đau.

Tuyên Đại Vũ chính mình cũng không biết vì sao giống như bệnh tâm thần mà đứng tại chỗ “đại lãnh thiên” (trời đại rét) “rúc cổ bưng vai” (ý chỉ lạnh đến rúc cổ co bả vai), cùng một tên “tiểu trộm cắp” hao tổn sức lực xem hắn diễn từ màn này đến màn khác.

Người thứ ba trong đoàn kịch diễn xong, trời cũng đã gần tối, Tuyên Đại Vũ hướng về Vương Trì Thủy hỏi: “Cậu còn chưa đi?”

Vương Trì Thủy nói: “Còn sớm mà, còn có buổi chiếu phim tối nay.”

Tuyên Đại Vũ nhìn làn môi Vương Trì Thủy bị gió thổi tét mấy lổ hổng lớn, lại hỏi: “Bọn họ một màn diễn cho cậu bao nhiêu tiền?”

Vương Trì Thủy nói: “Ngày mai nữa thì chừng hai ngàn.”

Tuyên Đại Vũ hất cằm lên, “Như vậy đi, tôi cho cậu hai vạn cậu bồi rượu cho tôi, thấy thế nào?”

“Sớm biết vậy tôi đã nói năm ngàn .” Vương Trì Thủy cười xấu xa.

Quyết định thằng cha nó như vậy đi, đêm nay nghỉ một lúc.

Tuyên Đại Vũ không đem Vương Trì Thủy đến quán rượu hay hợp đêm, mà là trực tiếp dẫn về đến nhà. Tôm đông lạnh đem bóc vỏ, bọc nhân nhanh chóng biến thành một nồi sủi cao, nhiệt độ của dạ dày ấm như nồng độ của hai ly rượu, lại còn mang lên một đĩa đậu phộng, trông thật giống một bữa cơm gia đình.

Vương Trì Thủy mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi, chưa từng được ăn cơm vơi dáng vẻ như vầy, lúc này miệng chẹp chẹp ăn đặc biệt ngon, còn không quên nói hai câu đối đáp.

“Tôi còn tưởng rằng được bào ngư hải sâm, đừng nghĩ dùng mấy món này mà mua chuộc được lòng tôi.”

Tuyên Đại Vũ nói: “Cha mẹ tôi sống ở nước ngoài, cậu cũng một thân một mình trôi nổi, hai ta cùng nhau ăn bữa cơm năm mới có gì không tốt sao?

Vương Trì Thủy dừng đũa một chút, không nói cái gì nữa.

Ăn xong cơm tối, Vương Trì Thủy hướng về Tuyên Đại Vũ nói: “Đoàn hát chúng tôi đang tìm cách tìm chỗ trú ngụ, tối nay đã định trước là không chỗ ở, anh có thể cho tôi ngủ nhờ một đêm?”

Tuyên Đại Vũ nói: “Tùy cậu, chỉ cần cậu đừng ngủ chung phòng với tôi.”

“Tôi rất sợ ngủ một mình.” Vương Trì Thủy được một tấc lại muốn tiến một thước.

Tuyên Đại Vũ hừ lạnh một tiếng, “Cậu dùng đầu đập xuống đất còn không sợ, mà lại sợ ngủ một mình.?”

“Tôi thực sự sợ mà.” Vương Trì Thủy nói, “Tôi thà rằng ngủ ở đại sảnh bệnh viện, trạm xe lửa, tôi cũng không muốn thuê phòng ngủ một mình.”

Tuyên Đại Vũ chẳng biết thế nào lại nhớ tới bà nội của Vương Trì Thủy.

Vương Trì Thủy còn nói: “Anh nếu không để tôi với anh ngủ chung phòng, tôi sẽ trộm hết đồ của anh.”Tuyên Đại Vũ lộ ra không nhịn được biểu tình, “Tôi sợ cậu trộm 'con cặc' (*) của tôi lắm, cho nên cứ tự nhiên mà ngủ chung!”

(*): Rất xin lỗi nhưng chị Sài dùng tiếng lóng khiếm nhã để chỉ dương vật “JB” (dick), mình cũng đành phải để nguyên văn để tôn trọng tác giả. Giả tạo vậy thôi chớ mình cũng thích dùng từ 'con cặc' lắm. Thô tục nhưng chân thật =]]]

Buổi tối, hai người ngủ cùng một giường, Vương Trì Thủy nằm ở vị trí mà Hạ Diệu từng ngủ qua.

Tuyên Đại Vũ tự bản thân mình đều không thể lý giải, hắn làm sao lại để người khác dẫm đạp lên thân xác quý giá, trốn vào ngõ cụt như thế này? Hắn đã nói với Hạ Diệu rằng sẽ không tìm Vương Trì Thủy nữa nhưng thực sự lại lén đi tìm hắn vài ngày.

Vương Trì Thủy đưa tay đến góc chăn của Tuyên Đại Vũ, miệng nhầy nhụa nói: “Đại Vũ ca à, tốt xấu gì anh cũng cho tôi hai vạn, tôi có phải là nên đến phục vụ anh một chút không hả?”

Tuyên Đại Vũ chợt đem cái chân thối của Vương Trì Thủy vứt trở ra.

“Xéo....xéo đi.”

Vương Trì Thủy cười hắc hắc, “Đại Vũ ca, anh nuôi tôi đi! Anh nếu như một tháng cho tôi ba vạn, tôi đảm bảo đem anh hầu hạ thoải mái đến đổ điếu.”

Tuyên Đại Vũ vứt cho Vương Trì Thủy một ánh mắt lãnh đạm miệt thị “Tôi một tháng cho cậu ba vạn? Tôi bị bại não à?

“Liếm cặc, 'lái máy bay' tôi cũng có thể làm.”

(Tiếp tục xin lỗi nhưng mình thích sự tục tiễu này quá =]] )

Tuyên Đại Vũ trong nháy mắt mặt đen lại, “Cậu còn nói nhảm thêm một câu, tôi đánh cậu có tin không?”

Vương Trì Thủy đem mặt giấu ở trong chăn lén hả hê cười rộn.

Tuyên Đại Vũ thấy Vương Trì Thủy chỉ còn để lộ ra vết thương trên trán, quyết định..... nhịn.

Kết quả, hai mắt từ từ nhắm lại, không gian vừa yên tĩnh một lúc, Vương Trì Thủy đột nhiên đem chăn mền của hắn xốc lên .

'Tách' một tiếng.

Tuyên Đại Vũ mắt báo trừng trừng, “Cậu thực sự muốn làm gì?”

Vương Trì Thủy cấp tốc thu hồi điện thoại di động, ánh mắt lén lút thô bỉ chuyển động nhìn vào mặt Tuyên Đại Vũ.

“Chụp anh một tấm trần truồng, tôi giữ lại tự 'lái máy bay'.”

Tuyên Đại Vũ vừa muốn bão nổi, Vương Trì Thủy vẫn tiếp tục nói: “Đại Vũ ca à, tôi thực sự thích anh, tôi lần trước nói với anh tôi thích anh vì cái tên của anh, nhưng kỳ thực tôi đã thích anh từ trước rồi. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào cõng tôi trên lưng như vậy, trái tim nhỏ bé của tôi đã được anh mở ra.”

Cũng không biết là gương mặt này của Vương Trì Thủy này đích thực là có tâm tình, hay là hắn đang thao túng nhiễu loạn, không cần biết lòng của hắn sâu thẳm bao nhiêu, trải qua cái miệng của hắn nhất định sẽ trở nên đặc biệt giả dối.

Nhưng lần này lửa giận trong lòng Tuyên Đại Vũ đã bị dập tắt.

“Tôi phát hiện cậu nói chuyện rất hay đấy, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thật tâm.” Tuyên Đại Vũ nói.

Vương Trì Thủy cũng nói: “Tôi phát hiện lời nói của anh đặc biệt cay độc, nhưng nội tâm đối với ai cũng đều mềm lòng.”

Chỉ một lời đánh trúng chỗ hiểm của hắn, Tuyên Đại Vũ lại từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tiền, lắc lắc trước mặt Vương Trì Thủy , “Cậu nếu từ giờ trở đi không nói lời nào, tôi cho cậu thêm một vạn.”

Vương Trì Thủy lập tức ngậm miệng.

Lúc đầu Tuyên Đại Vũ sợ hắn tái diễn trò cũ, vẫn cảnh giác không ngủ. Sau cùng lại phát hiện Vương Trì Thủy thực sự đang ngủ, hơn nữa ngủ rất ngon, xoa bóp, đánh đánh đều không tỉnh dậy.

Xem ra hắn thực sự là mệt mỏi...” Tuyên Đại Vũ nghĩ, một ngày diễn hai mươi mấy màn, nhân với hơn mười ngày, có thể không kiệt sức sao?

Bất quá nhìn Vương Trì Thủy “lão lão thật thật” (đàng hoàng tử tế) nằm ngủ kiểu co rút, thật là có vài phần động lòng người.

Sáng sớm hôm sau, Vương Trì Thủy tỉnh lại, phát hiện tủ đầu giường có năm cọc tiền.

“Mẹ nó, anh cho nhiều vậy?”

Tuyên Đại Vũ nói: “Ngoài hai vạn kia ra, một vạn là tiền lì xì, một vạn là cho anh chữa lành vết sẹo.”

“Đại ca à anh thế nào mà có nhiều tiền vậy? Nhà của anh làm việc gì đấy?”

“Cậu quản được sao?”

Vương Trì Thủy nói: “Anh phải suy nghĩ kỹ! Tôi đặc biệt là không biết xấu hổ, không biết ngượng, anh thực sự cho tôi tiền, tôi sẽ không báo đáp anh, nói không chừng còn phía sau lưng anh chửi rủa.”

“Tùy ngươi.” Tuyên Đại Vũ mặt lạnh nói, “Nếu cậu còn có chút lương tâm, chớ đem việc này nói là được.”

“Vì sao?”

Tuyên Đại Vũ cả giận nói: “Tôi không thể mất một người!”

Vương Trì Thủy “tiểu tâm dực dực” (cẩn thận) đem tiền nhét vào áo bông, thử hỏi: “Anh thật không nuôi tôi?

“Cút đi!”

Tuyên Đại Vũ một phát đem Vương Trì Thủy lôi ra ngoài cửa.

Vương Trì Thủy quay đầu về hướng Tuyên Đại cười, vẫn còn phất phất tay chào tạm biệt.

Tuyên Đại Vũ nhìn bóng lưng Vương Trì Thủy đi xa , thầm nghĩ trong lòng: xem như lần này là vì lòng thương người, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, từ nay về sau coi như không quen biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.