Ads
Lúc đó, Phúc gia đang dứng trên một chiếc thuyền lá nhỏ, tựa
như một cành hoa từ trong biển hiện ra. Chiếc thuyền nhỏ dập dềnh lên xống, ẩn
như thái sơn, từ đằng trước trôi về phía hắn. Còn phía sau hắn là mười con cá mập.
Đang lúc Ngư Bá Thiên cảm thấy thể lực mình đã chống đỡ hết
nổi, người trên thuyền lại tùy ý vươn tay về phía hắn. Hắn thở phì phò trèo lên
thuyền, lại thấy trong thuyền không có một bóng người. Nhìn lại phía sau, trông
thấy trên mặt biển có một bóng người áo xanh đang xuyên qua sóng biển, mũi chân
điểm lên lưng cá mập mấy điểm, tựa như cành hoa đậu trên lưng cá mập. Ngư Bá
Thiên nghe thấy cá mập phát ra những tiếng gào thết. Hắn thậm chí còn không thấy
rõ người đó đã ra tay như thế nào. Hơn mười con cá mập hung tợn kia liền trở
mình, phơi cái bụng trắng dã nổi lên mặt biển. Hắn nghĩ người mình gặp được
chính là thần tiên, lại nhìn thấy thuyền lớn đi biển của bang chủ Hắc Phong
Bang Đình Cốc Phong đi đến. Toàn bộ bang chúng trên boong thuyền đều cung kính
quỳ xuống, nghênh đón người mặc áo xanh kia. Hắn nghe thấy bọn họ gọi người đó
là Phúc gia, trông thấy bọn họ nghênh đón người đó cứ như thể đang nghênh đón hải
vương vậy. Sau đó, chiếc thuyền lớn lướt nhanh như gió, biến mất…
Về sau, hắn nhiều lần hỏi thăm khắp nơi mới biết được, người
cứu mình chính là Phúc gia, môn chủ Tố Y Môn. Lần đó, trên mặt hắn để lại vết sẹo
do cá mập cắn, lại trở thành biểu tượng vinh dự của hắn, làm như Phúc Gia để lại
một cái ấn trên mặt hắn – hắn đã trở thành người của Phúc gia rồi vậy… Tuy rằng
hắn chỉ mới trông thấy Phúc gia có một lần, không biết sau này gặp lại có nhận
ra được hay không nữa…
Hắn dẫn theo mười mấy bang chúng, chạy đến bảng thông báo của
quan phủ. Lại thấy quanh bảng thông báo đã bị mấy người vây quanh, ai ai cũng
áo gấm thắt lưng ngọc, phú quý bức người. Nam tử đầu lĩnh sắc mặt như quan ngọc,
mi tựa đao tài. Mấy gã sai vặt bên cạnh ăn mặc giản dị nhưng cũng là chất liệu
tốt nhất, tóc đen búi buộc gọn gàng. Trong đó có một gã, mặc dù trang phục chỉ
là gã sai vặt nhưng bộ dáng lại là môi hồng răng trắng.
Ngư Bá Thiên nhìn thấy, tựa như chó gặp mèo, nhìn thế nào
cũng không vừa mắt. Nhưng thấy vị đầu lĩnh kia khí thế phi phàm, cũng không dám
sinh sự vô cớ. Chỉ đành làm ra vẻ âm trầm, dẫn mọi người lừ lừ đi đến bên cạnh
bọn họ.
Đúng lúc này, nha dịch quan phủ đi đến. Ngư trấn nho nhỏ này
tổng cộng cũng có đến mười tên nha dịch, không ngờ tất cả đều có mặt. Có thể
cho thấy chuyện này được coi trọng chừng nào. Mười tên nha dịch tạo thành đội
ngũ, xếp thẳng hai hàng. Dẫn đầu có một người tay ôm bảng vàng, kêu to: “Triều
đình ban hạ hoàng bảng, treo thưởng tróc sa, dùng vi cá để chữa bệnh cho hoàng
hậu. Nếu thành công tất có thể lĩnh được một vạn lượng vàng…”
Nói xong, thở ra một hơi, nhìn nhìn mọi người đang nóng lòng
muốn thử ở bên dưới, nói tiếp: “Đừng tưởng đang nói đến loại cá mập bình thường,
mà là cá mập đen ở tận biển sâu, sống đã ngàn năm thì vi cá mới có công hiệu. Mọi
người đứng chờ ở đây, nếu không có bản lĩnh thì đừng nên ham tiền thưởng mà uổng
phí tính mạng. Phải biết rằng căn bệnh của hoàng hậu, các phủ các tỉnh đều đã
dâng lên dị bảo quý hiếm mà không khỏi. Vất vả lắm thái y mới khám được, cần đến
vi cá ngàn năm này. Cũng đã phát thông cáo đến các châu các phủ. Phủ ta vốn ở gần
bờ biển, tất nhiên là may mắn. Nếu có người tiến lên yết bảng*, xuống biển tróc
sa thì sống chết mặc cho số phận. Đương nhiên, nếu không lấy được vi cá, hoàng
thượng nhân từ cũng sẽ không bắt tội người đó yết hoàng bảng. Chẳng qua chỉ
không lấy được tiền thưởng mà thôi. Nếu mất mạng, quan phủ còn có thể biếu tặng
một chiếc quan tài bọc da…”
(*Ngày xưa bảng thông báo được vua quan niêm yết, ai thực hiện
được thì xé xuống. Nếu ai xé xuống mà không thực hiện được thì sẽ bị phạt tội)
Nha dịch cứ lải nhải một chuỗi dài. Ngư Bá Thiên thầm muốn hắn
mau mau câm miệng lại đi, để mình sẽ là người đầu tiên tiến lên yết bảng. Bởi
vì, hắn thấy gã sai vặt bên cạnh vị công tử tôn quý kia có vẻ mặt cổ quái, cứ
nhìn hoàng bảng trong tay tên nha dịch, ánh mắt kỳ lạ. Làm như hoàng bảng này
là một tấm ngân phiếu, muốn đoạt ngay lấy vậy. Ngư Bá Thiên mặc dù bộ dạng thô
lỗ nhưng tâm nhỏ như tóc. Thấy mình có thêm một đối thủ cạnh tranh, âm thầm
nháy mắt ra hiệu cho thủ hạ toàn bang lén lút vây quanh gã sai vặt cùng tên công
tử. Đến lúc bắt đầu yết bảng thì lập tức cản đường, khiến cho bọn họ ngay cả một
góc bảng cũng không thể sờ đến được.
Còn nghĩ, cũng hết cách, sống trên đời này kẻ mạnh làm vua.
Ta giang hồ vậy đó, ngươi làm gì được ta nào?
Ngư Bá Thiên đang cân nhắc thì tên nha dịch kia rốt cuộc
cũng hoàn thành xong phần thao thao bất tuyệt của hắn, ra hiệu cho người tên cạnh
dán hồ dán keo. Chuẩn bị dán nó thật chắc chắn, làm như không muốn cho ai xé được…
Ngư Bá Thiên nhìn sang xung quanh, thấy bang chúng đã chiếm
giữ tất cả các nơi cách hoàng bảng năm thước, liền không thèm để ý đến đám nha
dịch ngày thường vẫn thấy hắn không vừa mắt, chỉ để ý nhìn chằm chằm vào hoàng
bảng. Chỉ chờ hoàng bảng vừa rời khỏi tay nha dịch liền nhào lên cướp…bóc xuống…
Tên nha dịch kia thong thả chậm rãi, dán trái dán phải. Dán
xong rồi còn vỗ vỗ xoa xoa hoàng bảng. Ngư Bá Thiên đứng nhìn mà chỉ muốn xông
lên vỗ cho hắn một chưởng.
Mắt thấy hoàng bảng đã được dán xong rồi, tay nha dịch đứng
cách hoàng bảng đúng một cánh tay. Ngư Bá Thiên vươn tay ra, ôm đồm hoàng bảng.
Nghe thấy ‘roẹt’ một tiếng, hài lòng nhìn thấy hoàng bảng vừa rớt vào tay mình.
Chợt nghe phía sau truyền đến một âm thanh thanh lãnh kéo dài: “Ngươi lấy được
hoàng bảng này sao?”
Hắn không khỏi run run, hoàng bảng trong tay thiếu chút nữa
đã rớt xuống đất. Hắn chết cũng sẽ không quên được âm thanh này. Lúc hắn được cứu
lên thuyền, âm thanh này đã nhàn nhạt nói: “Đi lên đi…” Trước sự bao vây tấn
công của hơn mười con cá mập, âm thanh này vẫn bình tĩnh giống như đang ngồi ở
nhà uống trà vậy…
Hắn quay đầu lại, trông thấy một bóng người màu xanh, gương
mặt như ngọc, đôi mắt cực kỳ thanh lãnh. Người đó được người của Hắc Phong Bang
vây quanh như chúng tinh củng nguyệt. Bang chúng của hắn đã bị đẩy ra rất xa từ
lâu. Trong lòng hắn không hề có chút tức giận nào, có chăng chỉ là vui mừng như
điên. Hắn xoay người, tiến lên vài bước rồi đột nhiên quỳ xuống, nói: “Ân nhân,
rốt cuộc cũng gặp được ngài…”
Người kia chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái. Hiển
nhiên đã không còn nhớ rõ mình sao lại là ân nhân của hắn. Nhíu nhíu đầu mày, lấy
mất hoàng bảng trong tay hắn rồi nói: “Ngươi không lấy được hoàng bảng này đâu,
đừng uổng phí tính mạng…”
Lúc này Ngư Bá Thiên tất nhiên là ân nhân nói gì cũng nghe.
Thân mình giống như một tháp sắt, quỳ trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn lên ân nhân
cứu mạng, nói: “Ân nhân, ngài muốn yết bảng, tiểu nhân nguyện vì ngài làm lái
thuyền…”
Bang chủ Hắc Phong Bang Đình Cốc Phong lạnh lùng liếc mắt
nhìn bang chủ của Thính Đào Bang, nói: “Làm gì đến phiên ngươi được làm lái
thuyền, bổn bang chủ sẽ tự mình làm…”
Người kia nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ, nói: “Ai nói cho
các ngươi đi?”
Đình Cốc Phong vội la lên: “Môn chủ, một mình ngài đi sao?
Cá mập đen ở biển sâu cũng không phải là người bình thường có thể bắt được.”