Ads
Tề Thụy Lâm nở nụ cười, không thể nề hà, liên tục lắc đầu, lời
nói cũng vô cùng lễ tiết: “Như nhi, xem nàng nói kìa. Nàng là nữ tử, là ái thê
của trẫm, theo lý thì trẫm phải bảo hộ nàng để cuộc sống của nàng được thoải
mái một chút. Làm sao có thể để nàng theo trẫm xuất chinh, chịu đựng nỗi khổ mệt
nhọc quân hành?”
Ta cũng có chút cảm động, nói: “Hoàng thượng, thiếp biết
chàng quan tâm thần thiếp. Nhưng hiện giờ cục diện chưa ổn, tất cả nguyên nhân
gây ra đều ở tại biên cương, Tiểu Phúc Tử lại mất tích một cách khó hiểu. Ngài
để thần thiếp giúp chàng đi. Dù sao triều chính đã có mẫu hậu rồi, sẽ không xảy
ra đại loạn gì đâu. Hay là, chàng không tin vào năng lực của thần thiếp?”
Tề Thụy Lâm nói: “Như nhi, có phải trẫm là một gã hoàng thượng
vô tích sự lắm không, phải khiến cho ái thê của mình chịu khổ?”
Tư Đồ lúc này bỗng “rắc” một tiếng, tựa như cắn phải một thứ
rất cứng vậy…
Lão cha “khụ” hai tiếng, nói: “Hoàng thượng, tha thứ cho thần
được cáo lui trước, xin hai vị cứ tự nhiên cho!”
Ta nhìn hai người bọn họ liếc mắt một cái, nghĩ rằng. Sao
các ngươi không biết điều mà lui đi, còn ở đây làm bộ làm tịch cái gì nữa?
Tề Thụy Lâm, mặc dù đã bước lên ngôi cữu ngũ chí tôn, nhưng
sắc mặt vẫn hơi ửng đỏ, “Khụ” hai tiếng che dấu rồi nói: “Quốc trượng đại nhân,
hôm nay, đa tạ khanh!”
Lão cha càng ngày càng giống ông cụ non, nghe xong câu khen
này, không ngừ lại đắc ý lên, nói: “Chuyện đó đương nhiên. Trừ ta ra, có ai lại
có thể dễ dàng gây sự chú ý như vậy được. Cho dù giữa thiên quân vạn mã, mặc
thêm áo giáp, cũng có thể khiến cho đối phương vừa liếc mắt đã nhận ra?”
Lại đắc ý dáng người của mình, nói: “Muốn gầy giống như ta
đây, quả là không dễ dàng…”
Tư Đồ cùng ta liên tục gật đầu, đồng ý: “Đúng vậy, muốn gầy
giống lão cha, đích xác không dễ dàng gì. Ngài làm cho người ta ấn tượng quá
sâu. Mỗi người nhìn thấy đều làm như thấy quỷ giữa ban ngày vậy…”
Biểu tình trên mặt lão cha bị kiềm hãm, có chút lo lắng hỏi:
“Nha đầu, lão cha thật sự làm cho người ta sợ hãi đến thế sao?”
Ta cùng Tư Đồ gật gật đầu. Ngay cả Tề Thụy Lâm đứng một bên
cũng hơi hơi mỉm cười. Khuôn mặt gầy gò của lão cha đột nhiên tươi cười rạng rỡ,
ha ha hai tiếng nói: “Tuổi già của ta rốt cuộc cũng có cái để chơi rồi. Trên
giang hồ giả quỷ dọa người, đây chính là việc tốt chưa có ai làm được!”
Ta không nói gì, Tư Đồ càng không nói gì, Tề Thụy Lâm lại
càng không cò gì để nói…
Đây chính là lão cha đáng yêu của ta…
Lão cha đắc ý một phen, đột nhiên lại hỏi: “Nha đầu, vì sao
con lại phóng mười mấy vật thể bay lên bầu trời, sau khi mấy vật thể bay kia nổ
mạnh liền khiến cho trời đổ mưa to ba ngày ba đêm, đám phi trùng kia bị lạnh chết
sạch?”
Ta nói: “Chẳng qua con chỉ làm cho trời mưa sớm hơn một chút
để phối hợp với thời gian Thiên Bảo nữ vương tấn công Đại Tề mà thôi. Cho dù
không phải là ba ngày này, thì không qua mười ngày sau, trời cũng sẽ đổ mưa!”
Tư Đồ nói: “Nếu vậy, chẳng phải ngài có khả năng hô mưa gọi
gió sao?” Ánh mắt nàng nhìn ta, giống như đang nhìn thần tiên vậy…
Ta đương nhiên sẽ không nói cho bọn họ biết. Ta phát hiện ra
một loại khoáng thạch, sau khi được tinh luyện đơn giản có thể tinh luyện ra một
điển hóa ngân. Mà loại đá này, sau khi dùng khinh khí cầu do ta sai người làm,
đưa nó lên bầu trời rồi cho nổ mạnh, chỉ cần một lượng cực nhỏ cũng có thể khiến
cho tầng mây hội tụ trên không hóa thành mưa. Nhưng ta cũng không thể ngờ được,
trời lại mưa suốt ba ngày ba đêm.
Chẳng những làm đông chết tất cả châu chấu, mà vài ngày sau,
xác chết châu chấu bắt đầu bốc mùi, bao trùm tất cả nguồn nước. Khắp một vùng
đã không còn nước để uống, không có lương thực để ăn…
Thật ra, ta thật không ngờ lại thu được kết quả này. Chẳng
qua ta chỉ vì phòng ngừa sau khi Thiên Bảo nữ vương tiến vào lãnh thổ Đại Tề,
không có lương thực để ăn bèn bắt đầu ăn trùng. Bữa đại tiệc ăn trùng ở Thục
Trung đã tạo cho ta ấn tượng cực kỳ khắc sâu. Nhiều châu chấu như vậy, cho dù
nàng không mang theo lương thực cũng có thể ăn no trong một năm rưỡi, cho đến
khi nhốt đánh kinh thành Đại Tề. Nếu vậy thì tình huống có thể không ổn rồi.
Chiến lược vườn không nhà trống sẽ thất bại thảm hại.
Sau đó, thỉnh thoảng lại phái một tiểu đội quân khiêu khích
bọn họ, khiến cho bọn họ có cái để đánh, không đến mức thất vọng mà quay đầu bỏ
về. Điều làm cho Thiên Bảo nữ vương bị kích thích lớn nhất, chính là sự xuất hiện
của lão cha. Đã khiến nàng bắt đầu sinh ra ảo tưởng. Hay là ta đã ở trong quân
rồi? Không sai, ta đích xác đang có trong quân…
Lúc này, mật thám của nàng lại truyền tin đến, hoàng thượng
ngự giá thân chinh. Điều này không thể không khiến nàng mừng rỡ như điên. Bởi
vì nàng cho rằng, quân đội Đại Tề tuyệt đối sẽ ngăn không nổi quân liên minh của
hai cường quốc.
Không sai, theo nguồn tình báo tin cậy, Tây Sở phái ra đại
quân đồng thời nhằm hướng Đại Tề xuất phát. Trong vòng ít ngày nữa sẽ đến biên
cảnh Tây Nam.
Điều may mắn duy nhất của ta chính là, Tây Sở cùng Đại Lương
không phải một trái một phải trước sau giáp kích, mà là xuất phát cùng một
phương hướng tấn công về Đại Tề. Mà như vậy sẽ giúp cho quân đội Đại Tề không đến
mức được cái này mất cái kia. Chỉ cần điều chỉnh quân đội, thống nhất điều phối
là có thể cùng Tây Sở – Đại Lương một trần chiến định được thắng thua. Về số lượng,
Quân đội Đại Tề quả là không thể sánh bằng quân liên minh Tây Sở – Đại Lương,
nhưng chẳng lẽ nói đánh giặc cứ đông người sẽ thắng? Khổ người càng lớn càng tốt?
Giống như trọi trâu vậy sao?
Ta không bao giờ tin. Huống chi, quân đội hai nước khi sát hợp
liên minh, bên trong tất sẽ xảy ra rất nhiều mâu thuẫn! Quần áo ăn mặc khác
nhau, thói quen cuộc sống khác nhau. Trong mắt phần lớn người Tây Sở, dân chúng
Đại Lương đều là những kẻ hoang dã, không thể giáo hóa, không thể nói lý. Người
Tây Sở, chính là nam quyền tối thượng, hiện giờ lại pải hợp tác với một nữ
vương dẫn dắt quân đội. Mâu thuẫn bên trong, tưởng tượng cũng biết. Chỉ cần có
một chút ngôn ngữ khinh mạn, vị Thiên Bảo nữ vương cao cao tại thượng kia nếu
như có thể chịu được, vậy thì có thể được cho là kỳ tích rồi!
Điều khiến ta lo lắng chính là Tiểu Phúc Tử mất tích. Liên
tiếp hơn mười ngày, mặc kệ tìm kiếm thế nào cũng không thể nào tìm ra tung tích
của hắn. Tiểu Phúc Tử làm như đã biến mất khỏi thế giới này rồi vậy. Mỗi lần tưởng
tượng đến hắn, ta đều cảm thấy lo lắng một cách khó hiểu. Người thiếu niên mà
ta đã dùng một quyển bí kíp võ công đến thu phục, người vẫn luôn yên lặng đứng
phía sau ta, người đã được ta coi như người thân của mình, nếu như thật sự gặp
phải bất trắc, cho dù trận chiến này có đại thắng, đối với ta mà nói, cũng
không còn ý nghĩa gì nữa…
Lão cha và Tư Đồ lui xuống, chỉ còn Tề Thụy Lâm ở lại trong
doanh trướng của ta. Anh đi tới, nói với ta: “Hoàng hậu, nàng yên tâm, Tiểu
Phúc Tử không sao đâu!”
Ta ngẩng đầu. Ánh mắt anh sáng ngời, sáng lạn tựa ánh sao,
bên trong không mang theo một chút tạp chất nào. Tuy rằng anh cùng Tiểu Phúc Tử,
hai người thường xuyên đối nghịch nhưng xem ra, Tiểu Phúc Tử mất tích, anh vẫn
rất lo lắng. Ta có cảm giác, anh và Tiểu Phúc Tử dường như đã kết thành huynh đệ
tình nghĩa mà họ cũng không biết. Bình thường tuy là chọi gà, nhưng một khi có
một người gặp chuyện không may, ta nghĩ, cuộc sống hàng ngày của người kia nhất
định sẽ rất bất an.