Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 275: Chương 275: BẮT CÓC




Ads Tuyên Vương khẽ cắn môi nói: “Không chỉ như vậy. Thần còn có phát hiện về vụ trẻ con mất tích ở phủ Thanh Hà. Sau khi thần phái người theo dõi lại phát hiện, phần lớn bọn họ sau khi được chuyển đến trấn Lạc Nguyệt thì biến mất. Còn căn bệnh kỳ lạ của Trầm Ngư lại khiến thần nhớ đến một truyền thuyết cực kỳ xa xưa trên giang hồ, chính là di hình đổi ảnh…”

Ta dùng ánh mắt dò hỏi nhìn phía Tề Thụy Lâm. Tề Thụy Lâm gật gật đầu, tỏ vẻ sớm đã biết đến truyền thuyết này.

Anh nói: “Truyền thuyết này, trẫm cũng biết. Nói đến thuật di hình đổi ảnh do một vị dị nhân giang hồ phát minh ra, có thể giúp con người sửa đổi dung mạo tướng tá, từ xấu biến thành đẹp. Dùng một loại dược vật kỳ dị để biến đổi toàn thân. Nhờ vậy, da thịt toàn thân sẽ trở nên bạch tích trong suốt, vô cùng mỹ lệ. Xem ra, Tuyên Vương đang hoài nghi người trong trấn Lạc Nguyệt bắt trẻ con về để làm đối tượng thực nghiệm, thực hành thuật di hình đổi ảnh này…”

Tuyên Vương gật gật đầu, nói: “Nếu là loại kỳ thuật này thì Trầm Ngư tuyệt đối không thể ở lại trong cung. Bởi vì, loại kỳ thuật này chẳng những có thể giúp người ta thay đổi hình dạng mà thần còn nghe nói, người thi triển kỳ thuật này có thể khống chế người đã bị thi thuật…”

Trên mặt anh tỏ vẻ do dự, ta bèn cười nói: “Vương gia cũng không dám khẳng định lời đồn này rốt cuộc có hiệu quả gì hay không sao?”

Tuyên Vương nói: “Thần mặc dù không dám khẳng định, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ). Hoàng hậu nương nương đã sắp đến kỳ sinh nở, tuyệt đối không thể tiếp tục giữ Trầm Ngư bên người được…”

Tề Thụy Lâm nghe xong, cười nói: “Hoàng huynh lo lắng nhiều rồi. Nàng ta ở trong cung đã nhiều ngày như vậy, cũng không thấy có chỗ nào không đúng. Hơn nữa, trong cung có nhiều thị vệ như vậy mà nàng ta lại chỉ là một tiểu nữ tử, trở mình bắt được mấy cành hoa đây?”

Tuyên Vương nhìn nhìn ta, vẻ lo lắng vẫn còn hiển hiện trên nét mặt nhưng lại không thể làm gì hơn, nói: “Nếu hoàng thượng đã chuẩn bị tốt cả rồi, vậy đúng thật là vi thần đã quan tâm nhiều quá rồi. Vậy thần xin được cáo từ…”

Phỏng chừng hắn cũng đã nhìn ra, thái độ của Tề Thụy Lâm đối với hắn, không tốt đến tận xương. Mặc dù đã là hoàng thượng nhưng tấm lòng lại chẳng khoan dung hơn được chút nào. Hẳn là vẫn còn nhớ đến chuyện trước đây hắn từng cưỡng hôn ta. Ngoài mặt tuy rằng đối với hắn mũi là mũi, mắt là mắt, nhưng thật ra trong lòng lại hết sức phòng bị.

Ta nghĩ, cần gì phải như thế chứ? Hiện giờ ta sắp là bà mẹ hai con rồi. Nếu như dựa theo bối phận hiện giờ mà nói, mấy đứa nhỏ đều phải gọi ta một tiếng “dì”. Có thể thấy được, lòng dạ nam nhân, lúc nào cũng là… kim dưới đáy biển…

Tề Thụy Lâm còn muốn giả khuông giả dạng giữ hắn lại chơi. Ta liếc mắt nhìn anh một cái, nhưng có lẽ ánh mắt lại tràn ngập mỉa mai, anh sờ sờ cái mũi, không lên tiếng mà chỉ cười cười…

Trầm Ngư vẫn đang còn khóc rấm rức, như một đóa hoa sen trắng khẽ run trong mưa. Ta bèn đến gần vài bước, nói: “Hãy bình thân, đừng khóc nữa…”

Nghĩ rằng. Trong cung này, người thật sự trung thành với mình, hỏi có mấy người? Mỗi người, ai ai cũng đều ẩn dấu mục đích riêng cả. Ta chỉ cầu sao bọn họ không chủ động làm ác là tốt lắm rồi. Cho dù ta đã là hoàng hậu cao quý, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa từng tưởng tượng xem mình như thần. Lòng người luôn cách sau một lớp mỡ bụng, ta lúc nào cũng rất rõ ràng.

Trầm Ngư ngẩng đầu lên. Ta lại có cảm giác khác thường. Ánh mắt nàng có một tia cuồng nhiệt, đã không còn vẻ sáng tỏ như bình thường nữa. Ta đang lúc do dự, đột nhiên sinh biến…

Ta thấy Trầm Ngư đứng thẳng người dậy, nhằm vào ta. Trong tay nàng, cầm một cây trầm cài, nhằm vào ta…

Tuyên Vương sắp sửa cáo từ, đang đứng cách nàng rất gần. Lúc này lại mạnh mẽ ngăn trở trước người ta. Ta trơ mắt nhìn thấy hắn ôm ngực lui về phía sau, nhưng trước sau vẫn đứng chắn trước người ta…

Hắn xoay người lại. Ta thấy trước ngực hắn cắm một cây trâm cài, thật sâu, lút cả cán… Lúc này, bọn thị vệ mới rời khỏi chỗ canh gác đi lên, kéo Trầm Ngư điên cuồng lại…

Tề Thụy Lâm cao giọng kêu to: “Hoàng hậu, Như nhi, nàng thế nào rồi? Mau truyền ngự y…” Một giây đồng hồ sau, ta đã nằm trong lòng ngực anh. Ta cảm giác dưới thân có một dòng nhiệt lưu chảy xuống phía dưới…

Đến khi ta mở mắt ra lại, tình hình trước mắt lại biến. Ta phát hiện ta đang bị một cung nữ mặc cung y ôm lấy. Mấy chục hắc y nhân không biết từ đâu mà đến, đang ở phía trước đánh nhau với hộ vệ cung đình, la hét vang trời. Ta rõ ràng đang bị Tề Thụy Lâm ôm vào trong ngực, vì cớ gì mà lại ở cách xa anh như vậy. Ta chỉ nhìn thấy một bóng người màu vàng sáng chói đang nửa quỳ trên mặt đất. Trong lòng anh đang có một người, cái bụng cao ngất. Kia chẳng phải, là ta sao?

Ta không khỏi cúi đầu, lại nhìn thấy chiếc eo nhỏ nhắn của mình, toàn thân mặc quần áo cung nữ.

Ta là ai? Vì sao thân hình lại bị biến đổi thế này?

Cung nữ đang ôm lấy ta kia, trông thấy ta trợn mắt nhìn thì lộ vẻ tươi cười rất cổ quái, liên tục điểm tay lên người ta. Trước khi ý thức của ta trầm luân, ta chỉ nhìn thấy, trong tai nghe thấy: Bóng người toàn thân màu vàng óng kia đưa lưng về phía ta, kêu to: “Như nhi, nàng thế nào rồi? Ngự y, sao còn chưa…”

Ta còn thấy. Tuyên Vương đang đứng bên cạnh anh, liếc ánh mắt kỳ quái nhìn về phía ta một cái. Ta muốn kêu to: “Thiếp ở bên này. Hoàng thượng, vì sao chàng không quay đầu lại?”

Khi ta tỉnh lại, ngọn đèn trong phòng lờ mờ, ánh nến lay động. Bên chiếc bàn trước giường ta có một nữ tử đang ngồi. Ta vừa nhìn thấy nàng liền hiểu, ta đã bị bắt cóc. Nhưng ta nghĩ không ra, cảnh vệ hoàng cung thâm nghiêm, vì sao một phụ nữ vác cái bụng lớn tướng như ta đây lại bị người ta cướp đi?

Giống như một giấc mộng vậy, ta không khỏi nhớ đến một hồi kinh biến trong hoàng cung kia. Ta nhớ rõ, quần áo trên người ta đã đổi khác, thắt lưng bị thu nhỏ lại. Ta không khỏi nhìn xuống dưới. Bên dưới là một tầng chăn bông hơi mỏng, nhìn không ra thân hình.

Lại nghe thấy nữ tử đang ngồi kia đứng lên cười nói: “Ngươi không cần nhìn nữa, không có ai nhận ra ngươi đâu…”

Nàng đi đến bên cạnh ta. Đôi mắt màu đen tràn đầy thù hận. Khuôn mặt nàng không giống như đã từng quen biết. Mái tóc đen, con ngươi đen, khóe mắt hình như có nếp nhăn. Nhưng lại khiến ta lập tức liên tưởng đến người trong ký ức. Ta cả kinh nói: “Ngươi, ngươi là Thiên Bảo nữ vương?”

Nàng cười ha ha. Thần thái không ai bì nổi kia lại gợi cho ta nhớ đến nàng. Nàng nói: “Ta đã không còn bộ dáng như xưa, không thể ngờ được, ngươi vẫn nhận ra ta ư?” Lại nói, “Xem ra, hành động lúc này đã vô cùng thành công. Ta vốn vẫn chưa tin, mà hóa ra, thật sự có thể như vậy…”

Nàng hài lòng, cẩn thận đánh giá ta…

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi ngang nhiên dám vào hoàng cung bắt cóc hoàng hậu? Cũng không sợ bị vạn đao lăng trì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.