Ads
Ta thở dài một hơi: “Mẫu hậu, chi bằng lần sau người đi ra
ngoài, cũng đưa con theo với.”
Ta chưa từng thấy có một mẫu hậu tôn quý nào lại lắc đầu quầy
quậy như một đứa trẻ nông thôn như vậy. Bà liên tục nói: “Không được, không được,
ngươi cần phải phụ tá hoàng nhi. Mỗi lần chúng ta đi là mất mười ngày, nửa
tháng. Không có ngươi ở bên cạnh hoàng thượng sao được?”
Ta không khỏi hỏi bà một câu hỏi mà ta thắc mắc đã lâu: “Mẫu
hậu, cái chết của nhị tiểu thư, người thật sự không trách thần nhi chút nào sao?
Còn chuyện ở sơn trang nữa…”
Thái hậu nói: “Ai gia biết, ngươi rất nghi ngờ, bằng không
cũng sẽ không cần phải suốt ngày chạy đến chỗ ta thế này đâu. Còn sai người
giám thị những người trong cung của ta nữa. Thôi được, hôm nay ai gia sẽ nói rõ
ràng với ngươi, miễn để ngươi sau này cứ mỗi khi ngủ không yên giấc lại cho rằng
do ta ám toán, hãm hại ngươi…”
Ta không khỏi cúi thấp đầu xuống, trong lòng có chút cảm
giác xấu hổ tựa như mình đang lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử vậy…
Bà trầm ngâm thật lâu rồi nói: “Hoàng nhi, ngươi không biết
đâu, tranh đấu trong hoàng thất rất tàn khốc. Trong hoàng thất không có kẻ thù
vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Việc lần trước, chỉ có thể trách
ta nhất thời sai lầm. Về sau ngẫm lại, ta ngược lại còn bội phục cơ trí cùng
dũng khí của ngươi. Còn đứa cháu ngốc nghếch kia của ta, chỉ có thể trách nó tự
mình đa tình. Nó cũng là một kẻ si tình. Chỉ có kẻ si tình mới có thể biến
thành như vậy. Ai gia già rồi, không thể trợ giúp thái tử từ đầu đến cuối được
nữa. Có lẽ chỉ có ngươi mới có thể trợ giúp thái tử đưa Đại Tề thoát khỏi cảnh
hỗn loạn này. Trước kia, bởi vì ngươi động đến tam họ ngũ vọng, ai gia mới muốn
diệt trừ ngươi. Nhưng mà, là ngươi không hiểu rõ chân tướng đó thôi. Nếu không
nhờ tam họ ngũ vọng, có lẽ Đại Tề đã sớm rơi vào tay tên hoàng đế giả kia rồi…”
Bà thoáng dừng rồi nói tiếp, “Quả thật, tam họ ngũ vọng nằm phục rất lâu, xưng
hùng xưng bá ở Đại Tề, sinh ra vô số trở ngại cùng chế ước. Có lẽ, các ngươi có
thể tìm ra cách nào đó, khiến cho các nhân sĩ hàn môn có thể bay lên thông đạo,
mà tam họ ngũ vọng cũng có thể thay đổi diện mạo trước kia… Đương nhiên, đây là
trách nhiệm của các ngươi. Ta đã là một lão thái bà, đã không thể nào quản nổi
nữa rồi. À, nghe nói phong cảnh trên núi Bạch Vân rất đẹp. Ai gia cũng chưa từng
đến đó. Ta phải thương lượng cùng bọn hắn, chuẩn bị tốt mới được…”
Nói xong, bà tao nhã buông mõ, thở phào một hơi dài rồi đi
ra khỏi tiểu thiền đường…
Ta cũng yên tâm nhấc bỏ được tảng đá lớn trong lòng, không cần
mỗi ngày đều phải lo lắng bà sẽ ám toán mình nữa. Mấy ngày nay, ta cũng hiếm
khi được ngủ yên giấc…
Ta nhìn theo bóng dáng bà, không khỏi nghĩ. Hoàng hậu, đối với
Bá Văn Đế giả vừa mới từ biệt nhân gian, có phải cũng có chút tình ý hay không?
Bằng không, vì sao mười mấy năm qua, bọn họ vẫn bình an vô sự? Nếu đã sống
chung với nhau bấy nhiêu năm, gần gũi lâu ngày, chắc cũng sẽ nảy sinh tình cảm
chứ nhỉ? Ta không khỏi tưởng tượng một chút. Bá Văn Đế e rằng cũng có chút tình
ý với hoàng hậu. Cho nên bấy lâu hai người luôn âm thầm để lại cho nhau một con
đường sống, không đánh đến ngươi chết ta sống. Chỉ có điều, đến lúc cuối cùng,
tình ý kia đã mất đi bảy tám phần, bọn họ mới ném tình ý kia qua một bên, lấy
quyền lực làm trọng. Ta lại liên tưởng đến chuyện của mình, không khỏi có chút
lo lắng. Một đôi vợ chồng, ngẫm lại, hai người mặt đối mặt, đến lúc trên mặt có
bao nhiêu nếp nhăn đều sổ ra hết, có phải tình cũng phân, duyên phận cũng tận
hay không? Ta cũng không muốn cuối cùng lại cùng Tề Thụy Lâm rơi vào kết cục
như vậy, không khỏi một phen lo lắng…
Lúc tiên hoàng chưa lên ngôi hoàng thượng, có một năm đã
cùng Mẫu Vân Cơ – lúc ấy cũng chưa được phong làm hoàng hậu, cùng nhau đi du lịch.
Nhưng năm đó, bọn họ gặp gỡ lão cha cùng Đức phi nương nương. Khi đó, bọn họ vẫn
là sư huynh muội vừa mới học võ xong xuống núi. Rồi trong chuyến du ngoạn ấy, Đức
phi đã đem lòng yên mến đương kim hoàng thượng, lão cha lại trở thành hoàng kim
thị vệ của đương kim hoàng thượng. Hoàng hậu và Đức phi cũng kết thành một đôi
tỷ muội. Cho nên, Đức phi mới có thể trợ giúp hoàng hậu đưa Nhược Dung vào Đông
Cung. Mà vị nương nương duy nhất không bị Bá Văn Đế giả hãm hại – Đức phi nương
nương, công phu giả câm giả điếc của bà, quả là số một…
Ta nghĩ. Lão cha đối với sư muội của ông, có còn chút tâm tư
nào hay không? Có phải ông cũng là một gã si tình, vì muốn bảo vệ sư muội mà sẵn
lòng nguyện ý trở thành thị vệ cho tình địch? Đương nhiên điều này, chẳng qua
chỉ là suy đoán của ta mà thôi. Tuy rằng sau này khi ông bị điều đi, gặp gỡ mẫu
thân rồi sinh ra ta, nhưng cho tới nay, người mà trong lòng ông luôn nhớ nhung,
chỉ có sư muội của ông thôi chăng…
Về sau ta có hỏi lão cha, có phải đã sớm hoài nghi Bá Văn Đế
hay không? Ông gật gật đầu nói: “Tích cách và thói quen của một người, dù thế
nào cũng không thay đổi được. Tuy hắn giống Bá Văn Đế như đúc, nhưng ánh mắt và
nét mặt của Bá Văn Đế luôn toát ra vẻ từ bi. Còn vị này, mặc dù tướng mạo rất
giống nhưng nếu là người từng quen biết hắn, đều có một loại cảm giác không nói
nên lời. Cho nên ta mới âm thầm điều tra, hy vọng có thể tìm ra chân tướng…”
Ta nói: “Thì ra, lão cha vì muốn điều tra đương kim hoàng
thượng mới thường xuyên lẻn đến chỗ Đức phi nương nương?”
Lão cha nói: “Con người khi đã lớn tuổi, đều có rất nhiều
băn khoăn, không còn giống lúc chúng ta trường kiếm giang hồ nữa. Nàng cũng vậy.
Nàng không nói cho ta biết chuyện gì liên quan, ngược lại còn làm chứng giúp
cho hoàng thượng. Nói rằng cách nhau đã mười mấy năm, con người có thay đổi
cũng là chuyện không thể tránh khỏi. Sau đó, còn giúp hoàng hậu lập bẫy hãm hại
con. Trái tim của nàng, đã lãnh huyết vô tình đến như vậy, khiến ta cực kỳ thất
vọng…”
Ta thở dài: “Bà đã có hoàng nhi, trên đời có vướng bận thì
làm sao còn có thể giống như lúc trước không hề vướng bận được chứ. Cho dù nói
cho cha biết, cha một là không có quan chức, hai là không có quyền thế, có năng
lực giúp được gì đây? Chẳng lẽ đi ám sát Bá Văn Đế? Con nghĩ, Bá Văn Đế giả kia
đã thiết lập rào chắn xung quanh mình, thủ hạ phần đông là người tài ba dị sĩ,
làm sao để cha ám sát được?”
Lão cha gật đầu nói: “Sau này ta cũng đã hiểu ra, cho nên mới
không trách cứ nàng nữa…”
Ta nói: “Cha tha thứ cho bọn họ, cũng nhanh quá ha. Bọn họ
thiết kế hãm hại con, nhưng chỉ trong nháy mắt cha đã cùng bọn họ du sơn ngoạn
thủy rồi…”
Lão cha lạnh nhạt nói: “Nha đầu, chẳng phải con luôn rất bận
rộn hay sao? Hơn nữa, bọn họ cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi…”
Ông biểu lộ sắc mặt trọng sắc khinh con vô cùng tài tình. Có
một người cha lòng dạ khoan dung rộng lượng như vậy, ta còn có thể nói gì nữa?
Chỉ có thể chúc ba vị lão nhân gia, lúc rong chơi bên ngoài đừng trượt chân ngã
xuống sơn cốc mà thôi.