Ads
Lâm Thụy vừa chơi đùa với con chim trong lồng, vừa lên tiếng hỏi: “Huyệt
đạo của Thanh Loan sao rồi?”
Diệp Bất Phàm cười cười, nói: “Được giải rồi.”
Lâm Thụy nói: “Một chiêu khổ nhục kế đơn giản như vậy mà nàng lại dễ dàng
trúng kế như vậy sao?”
Diệp Bất Phàm nói: “Chỉ sợ là vì bọn họ đã từng sống chung với nhau, nàng
mới không thể đành lòng…”
Lâm Thụy nói: “Nàng mà cũng có lúc mềm lòng hay sao?”
Diệp Bất Phàm nhìn chủ tử: “E rằng còn phải xem là ai nữa…”
Lâm Thụy suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, thoáng thở dài một hơi, đặt chuồng
chim xuống: “Lần trước nàng dùng kế phản gián, ra tay cũng thật độc ác tuyệt
tình. Khiến ta và Nhị ca nghi ngờ lẫn nhau, lâm vào hoàn cảnh không ngừng tranh
đấu. Ta còn tưởng rằng nàng thật sự có ý chí sắt đá cơ đấy.”
Diệp Bất Phàm nói: “Đây không phải là do Điện hạ ngài bắt đầu trước hay
sao?”
Lâm Thụy nhìn ông: “Diệp thống lĩnh, sao ta cứ có cảm giác, hình như ông
đang nói giúp cho nàng vậy nhỉ?”
Diệp Bất Phàm nghĩ. Nếu ta không nói giúp cho nàng, cứ nói bậy về nàng
trước mặt ngươi, chẳng phải là trong lòng ngươi sẽ hận chết ta hay sao? Ta sống
đến chừng này tuổi rồi, tâm lý của ngươi còn dễ thấy hơn cả đọc bảng cửu chương
nữa, chẳng lẽ ta còn nhìn không ra hay sao? Tuy nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn
không hề bận tâm, vẫn bình tĩnh như nước, nói: “Thuộc hạ không phải muốn nói
giúp cho nàng. Chẳng qua, thuộc hạ cảm thấy rằng. Sở dĩ nàng làm như vậy, nhất
định là có nguyên nhân của nàng, cũng là bị người bức bách phải đến nước ấy
thôi. Mặc dù chúng ta đã trở mặt với Tuyên Vương, nhưng trong lòng cho tới bây
giờ đều không thể trách bất cứ ai được.”
Lâm Thụy uống một ngụm, nói: “Khó có được các ngươi lại thông hiểu lý lẽ
như vậy. Sớm hay muộn gì thì ta và Nhị ca cũng sẽ phải xảy ra đại chiến. Nàng
chẳng qua chỉ đẩy nhanh quá trình lên trước mà thôi…”
Diệp Bất Phàm chính là hiểu rõ, Lâm Thụy chẳng qua chỉ không yên lòng vì sợ
có một đám người sẽ để tâm oán hận, âm thầm xuống tay với nàng nên mới dùng lời
thăm dò mà thôi. Nói thật ra, bọn họ cũng không oán hận gì cả. Thậm chí còn tụ
tập đánh cược, xem Điện hạ cầu hòa trước, hay là Giả tiểu thư kia giải hòa
trước, cược một thắng mười…
Nhưng chuyện này cũng không thể để Điện hạ biết được, Diệp Bất Phàm nghĩ, bề
ngoài bình tĩnh, vẻ mặt không hề gợn sóng mà bước ra khỏi phòng, thở phào một
hơi. Nghĩ rằng, nên cược cho Điện hạ, hay là Giả tiểu thư thì được đây?
——————–***——————–
Tuy rằng ta đã giải huyệt cho Thanh Loan, hai người bọn họ không còn lý do
gì phải đến gõ cửa làm phiền ta, tuy rằng chưa từng nói cám ơn ta, nhưng ta
cũng không có ý định muốn giải hòa với đám người này. Nhưng vì muốn Tư Đồ có
thể sống khá giả một chút, ta cũng không biểu hiện ra mặt cho bọn họ xem.
Thời gian bình tĩnh trôi qua, hết hai ngày. Đến ngày thứ ba, Lâm Thụy cuối
cùng cũng ra vẻ đạo mạo xuất hiện trước mặt ta. Lúc ấy, ta đang cùng Tiểu Phúc
Tử ngồi trong phòng khách lớn của khách điếm ăn bánh uống trà, vừa nghe hai
tuổi muội mù hát xướng.
Hai tiểu muội mù này, người chị có vẻ lớn hơn ta ba tuổi, còn cô em thì kém
ta chừng ba bốn tuổi, chắc khoảng mười tuổi gì đó. Hai chị em bộ dáng đều thanh
tú đáng yêu. Tuy rằng đôi mắt không biết vì sao lại bị mù nhưng cử chỉ đều rất
nhã nhặn lễ phép, ca hát cũng rất uyển chuyển nhu hòa. Ta nghe mà cảm thấy
trong lòng rất thoải mái. Nhưng ta vừa nhìn thấy cái kẻ luôn đối đầu đối mặt
kia đi đến, lập tức không còn thoải mái chút nào nữa.
Lâm Thụy mang theo nét cười tủm tỉm, đi đến bàn chúng ta. Khiến cho người
ta vừa trông thấy đã biết, không phải hắn gặp lại bạn cố tri thì cũng là bạn cũ
lâu năm rồi. Ta vẫn lẳng lặng ngồi đó uống trà. Đối với nhân vật cực kỳ nghịch
ngợm phá phách này, ta cũng không dám tự mình đa tình mà đi chào hỏi hắn. Bằng
không, lỡ hắn làm như không thấy, đi thẳng một mạch đến vị nào đó ở phía sau ta
lớn tiếng chào hỏi, có phải là ta sẽ không còn mặt mũi nào mà nhìn ai nữa hay
sao?
Hắn cũng không có hướng ra vị nào phía sau ta mà chào hỏi, đi thẳng đến bàn
ta, lớn tiếng nói: “Ông chủ Chân, đã lâu không gặp ha. Sao rồi, ngài không nhận
ra ta sao. Ta chính là người lần trước đã cho ngài mượn cái thang đó. Ngài quên
rồi à, lần trước ngài trèo tường…” Âm thanh ồn ào khắp trong sảnh bỗng nhiên
yên tĩnh hẳn. Ngay cả hai tỷ muội đang ca xướng kia cũng ngưng hát. Ta hình như
thấy được người nào người nấy lỗ tai đều dựng thẳng lên, cẩn thận mà nghe
ngóng, ‘Trèo tường? Đi tìm giai nhân à? Nửa đêm hay là đêm đen gió lớn? Hay là
bỏ trốn…?’
Ta vội vàng đứng dậy, chắp tay chào hắn, nói: “Xem ngài nói kìa, sao lại
không nhận ra ngài cho được. Nhưng ngài cũng thật là, ta mượn cái thang đâu
phải để trèo tường. Mượn ngài cái thang là vì muốn lên nóc nhà thu rau dưa phơi
nắng vừa khô. Sao ngài chóng quên thế nhỉ?”
Hai chúng ta đứng đối xứng trong sảnh. Một người anh tuấn xinh đẹp tuyệt
trần, một người thấp bé thon gầy. Hai người khóe mắt hàm răng đều cười tủm tỉm,
trạng thái hoàn mỹ. Người ngoài nhìn vào, trong lòng đều nghĩ. Nếu là một nam
một nữ, tươi cười thân thiết như thế, sóng mắt lưu động, thật có mùi vị thâm
tình chân thành, ẩn tình đưa tình nha. Đáng tiếc, lại là hai nam nhân. Mà trong
đó, cái tên thấp bé kia, trên môi còn lua xua hai hàng ria mép nữa chứ, thật
quá nhục nhã…
Trong sảnh khôi phục lại trạng thái ồn ào vốn có. Có người còn âm thầm ‘Hư’
một tiếng. Ta tiếp đón Lâm Thụy vào ngồi, hỏi hắn: “Sao không thấy mấy vị hay
đi theo ngươi nhỉ?”
Hắn cười cười, trên mặt vẫn là dáng vẻ đương nhiên như trước. Hắn nói: “Bọn
họ tự nhiên có việc bọn họ cần làm. Ta không phải đã gặp lại bạn cũ hay sao?
Nên tiến đến chào hỏi một chút…”
Ta nở nụ cười: “Ta mà cũng được gọi là bạn cũ của ngươi sao?”
Hắn nói: “Đương nhiên, đương nhiên…”
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu là bạn cũ, vậy Tư Đồ ở chỗ các ngươi đã đủ lâu rồi,
cũng nên thả đi…”
Hắn uống một ngụm trà: “Người bạn kia của ngươi hiện giờ vui sướng đến quên
cả trời đất. Chúng ta cũng không hề giam giữ nàng. Tự cô ta không muốn về thôi.
Nói là, vì phải cùng với ai đó quyết đấu, nên nếu chưa học giỏi võ công thì
kiên quyết không chịu ra về…”
Tiểu Phúc Tử đang gắp điểm tâm bỗng nhiên ngừng tay một chút, rồi lại làm
như chưa hề nghe thấy gì, tiếp tục đem điểm tâm bỏ vào miệng.
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử một cái, cười nói: “Chuyện này cũng thật kỳ
quái, lại có người tự nguyện vây khốn chính mình. Chẳng lẽ là có người dùng bí
kíp võ công bí truyền uy hiếp, khiến cho nàng không thể không ở lại?”
Lâm Thụy gật gật đầu, thở dài: “Có khả năng là như thế này, cũng có khả
năng là như thế kia. Đây đều là tự mình cô ta lựa chọn, không có ai gây khó dễ
gì nàng. Nếu nàng muốn đi, lúc nào cũng có thể đi. Đương nhiên, nếu có người
muốn đến thăm nàng, cũng có thể cùng ta đi thăm. Bởi vì, ngày mai chúng ta sẽ
khởi hành về kinh đô. Hây da, không biết có ai muốn đi nhờ xe hay không ta?”
Nói xong, lại uống một ngụm trà.
Ta nghĩ, hắn nói vậy là đang mời đó sao? Rõ ràng là muốn ức hiếp mà. Nhưng
cho dù là uy hiếp thì chúng ta cũng không thể không đi cùng hắn. Không đi cùng
hắn, chỗ giam giữ Tư Đồ có thể sẽ rất khó tìm. Tuy rằng kinh đô rộng lớn như
vậy, nhưng cũng chỉ có ba Hoàng tử, phủ Hoàng tử cũng chỉ có ba. Muốn tìm
người, nói thế nào thì cũng sẽ lần ra được manh mối tơ nhện mà thôi. Nhưng có
một con đường tắt ở ngay trước mắt, chứng làm biếng của ta lại không tự chủ
được, tái phát…
Tiểu Phúc Tử có vẻ hiểu ta, ngồi bên cạnh nhàn nhạt nói: “Tư Đồ tiểu thư
bây giờ võ công xem ra đã thăng tiến rất nhanh. Ta cũng muốn cùng nàng so đấu
một phen. Được, chúng ta sẽ cùng ngươi lên kinh.”
Ta liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử lại đem tầm mắt chôn trong đĩa
điểm tâm trên bàn chứ không nhìn ta. Ta nghĩ, ta thật sự là một chút tỏ vẻ phản
đối cũng không có đường sống sót rồi.
Lâm Thụy gật gật đầu, đứng lên: “Hai vị cần phải dậy sớm một chút. Đừng
giống như hai ngày nay, ngủ thẳng một giấc mãi đến khi mặt trời lên cao ba sào
mới chịu dậy. Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải đi rồi…”
Ta nghĩ, vì sao mà cái gã Lâm Thụy này lúc nào cũng có cái điệu bộ kiếm nhã
ấy nhỉ, nói ra câu nào cây nấy đều mang ý châm biếm cả.
Đang muốn đốp chát lại thì Lâm Thụy đã đảo mắt qua, nhìn thấy hai cô gái mù
hát rong, thoáng trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Các ngươi có phải là người họ Tiết
hay không?”
Ta nghe vậy thì giật mình. Họ Tiết, người duy nhất mà ta biết, chính là
Tiết Trường Quý. Khiến ta lại nhớ đến cái chết của Tiết Trường Quý đã từng mê
hoặc ta rất lâu. Ta vẫn không biết vì sao Tiết Trường Quý vô duyên vô cớ lại đi
tự sát. Trước khi tự sát còn cắn chủ tử Nhàn phi nương nương của hắn một miếng.
Hai cô gái mù lộ vẻ kinh hoảng, đồng loạt quỳ xuống, liên tục dập đầu: “Đại
gia tha mạng, đại gia tha mạng. Chúng tôi chẳng qua chỉ ở trong này hát rong,
không hề đi nơi khác…”
Lâm Thụy nói: “Thì ra các ngươi thật sự mang họ Tiết. Toàn bộ một trăm
người của Tiết gia đều phải chịu hình móc mắt. Nữ bị nhốt vào nhạc tịch (vùng
núi hẻo lánh), không được rời khỏi quê hương, còn nam thì phải làm nô tài. Nói
vậy cũng không khác gì chịu chết…”
Ta nghĩ, hắn vạch trần thân phận hai chị em này trước mặt ta, rốt cuộc là
có ý gì? Chẳng lẽ hắn muốn nói cho ta biết sự thật về cái chết của Tiết Trường
Quý?
Lâm Thụy nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lấy ra một cây quạt phe phẩy phe phẩy.
Thong thả khoan thai bỏ đi, xuyên qua mấy cái bàn rồi biến mất bên ngoài cửa
đại môn.
Hắn bỏ đi chính là muốn nói cho ta biết: Ngươi muốn biết cái gì thì tự mình
đi hỏi hai cô gái đó đi.