Thủ pháp điểm huyệt của Tiểu Phúc Tử đều nhờ đọc sách rồi tự học chứ không hề được ai chỉ bảo, chỉ cần tưởng tượng cũng biết
sẽ thế nào. Có điều hắn luyện nội công cũng không tồi, chỉ có điểm huyệt là hơi kém một chút. Ta nghĩ, có lẽ vì trong cuốn Cửu Âm Chân Kinh kia
không có giới thiệu về thủ pháp điểm huyệt. Toàn bộ đều dựa vào bản thân hắn tự mò mẫm, như vậy thì làm sao mà giỏi được. Cho nên, lúc này mới
khiến chúng ta bị hố một vố lớn. À, không đúng, là chúng ta có được một
sự trợ giúp to lớn.
Quỳnh Hoa tà mị liếc mắt nhìn hắn một cái, chậm rãi
tiêu hóa điểm tâm ta dâng cho nàng: “Thứ công phu điểm huyệt của ngươi
chỉ là công phu tam cước miêu* mà thôi, còn dám dùng điểm huyệt ta sao?”
(*Tam cước miêu có nghĩa là con mèo ba chân, dịch bình dân ra tiếng Việt là… mèo què, nghĩa là công phu mèo què, quá kém cỏi)
Ta gật gật đầu như chó săn, vô cùng đồng ý: “Đúng vậy, Tiểu Phúc Tử, công phu của ngươi quá kém cỏi đi.”
Nói xong, vội vàng giúp nàng rót đầy chén trà đã uống hết phân nửa. Thuận tay còn giúp nàng xoa bóp bả vai.
Nàng cũng rất hài lòng sự phục vụ tận tình chu đáo
của ta, cảm thấy mỹ mãn uống một ngụm trà, thở dài một tiếng, nhìn ánh
nến đang lay động trên bàn nói: “Ôi, được người khác hầu hạ thật sự rất
tốt. Đáng tiếc, hưởng thụ không được bao lâu, ngươi đã được thăng chức…”
Ta vội khách khí nói: “Chỉ cần Quỳnh Hoa tỷ tỷ đồng
ý. Khi nào tỷ nhớ đến ta, ta lập tức sẽ đến. Hơn nữa, Nhàn Phi nương
nương có khả năng sẽ không tách hai chúng ta ra đâu…”
Ta nghĩ, Nhàn Phi nương nương làm sao có thể tách
riêng hai chúng ta được. Tách ra rồi, nàng yên tâm được sao? Không cho
Quỳnh Hoa giám thị ta nữa sao? Điều duy nhất nàng không biết chính là
Quỳnh Hoa đối với sở tác sở vi (hành động đã thực hiện) của nàng dĩ nhiên đều đã biết cả rồi.
Tiểu Phúc Tử càng kinh hãi. Hắn vất vả lắm mới lôi
được hai tròng mắt đang lòi ra ngoài nhét trở vào trong hốc mắt. Chớp
mắt liên tục hỏi ta: “Này, này, này, nàng, nàng, nàng, ngươi, ngươi,
ngươi, các ngươi rốt cuộc sao lại thế này?”
Hiếm khi ta có thể thấy được vẻ mặt băng sương của Tiểu Phúc Tử lại quáthất thố* như thế này. Nhìn thấy hắn thất thố, trong lòng thực sự rất vui thích.
(*Thất thố: có sự sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng)
Ai bảo hắn luôn làm ra vẻ khổ đại sầu thâm, ông cụ non lạnh lùng làm chi?
Quỳnh Hoa không phải là ta, trong một số phương diện, nàng có vẻ phúc hậu hơn. Nàng nói: “Thật ra, chuyện này cũng không có
gì lạ. Các ngươi ai cũng nghĩ rằng. Trong cung này, trong số cung nữ bảo hộ thân cận của nương nương, võ công cao nhất chính là Tử Lan. Ngoại
trừ đám ám vệ âm thầm bảo hộ, võ công của mấy người lộ diện khác đều
không đáng nhắc đến. Thật ra, võ công của Tử Lan, phần lớn đều do ta dạy cho nàng. Chẳng qua, tính tình của ta, không có đủ kiên nhẫn để làm mấy chuyện lặt vặt, nhỏ như lông gà vỏ tỏi. Cho nên cùng đi theo nương
nương nhưng vẫn chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi.”
Ta cũng nghĩ đó chính là nguyên nhân. Nàng toàn tâm
toàn ý, thành tựu võ học đạt được khá cao. Thủ pháp của Tiểu Phúc Tử chỉ như nửa thùng nước, điểm huyệt làm sao trúng nàng được. Đương nhiên,
mấy công phu khác, theo ta thấy, có lẽ Tiểu Phúc Tử vẫn cao hơn nàng. Ta và Tiểu Phúc Tử liên lạc, mọi động tác đều không lọt khỏi tầm mắt nàng. Nhưng nàng vẫn không ra mặt vạch trần, chỉ cẩn thận thẩm tra hai chúng
ta. Cho đến khi xác định chúng ta không thuộc một thế lực nào cả, lúc đó mới chính thức lộ ra bộ mặt thật. Vào giai đoạn đó, nàng còn cố ý bày
bố mê trận, cùng ta cãi vã, khiến ta không chút đề phòng. Mãi đến khi ta cùng Tiểu Phúc Tử thương lượng làm thế nào lập bẫy dụ nương nương ra
cung thẩm vấn, đợi Tiểu Phúc Tử đi rồi, nàng mới từ trên giường ngồi
dậy, chân thành cười tủm tỉm với ta. Lúc đó, ta sợ đến mức thất phật thăng thiên, ngũ phật trở về*…
Nhớ lại ngày đó, ta sợ đến mức thiếu chút nữa đã tè
ra quần. Ta nghĩ đến nàng sẽ tố giác những hành động của ta với nương
nương, bẩm báo lên cả Hoàng thượng. Tương lai của ta sẽ là chôn vùi cả
đời trong thiên lao. Hình phạt dành cho ta có thể sẽ là lăng trì. Nàng
lại nhìn ta cười cười, nói: “Kế hoạch của các ngươi, cũng cho ta tham
gia một phần đi.”
Lúc đó ta sợ đến mức rớt từ trên ghế rơi phịch xuống
đất. Nghĩ có lẽ nào nàng đang nói chơi, khiếp đảm kinh hãi nhìn nữ tử
tâm cơ thâm trầm này. Lần thứ hai cảm giác được, cổ nhân là không thể
khi nhục Ta miễn cưỡng cười cười, ức chế thanh âm run rẩy, hỏi nàng:
“Ngài, ngài, tỷ tỷ ngài, muốn tham gia thế nào?”
Quỳnh Hoa duyên dáng xuống giường đi đến, nâng ta,
đang run lẩy bẩy như một vũng bùn, đứng dậy rồi nói: “Thật ra, ta chỉ
muốn biết, sư tỷ của ta, nàng rốt cuộc đang làm việc cho ai…”
Ta mới biết, thì ra, ba sư tỷ muội bọn họ vốn là
người của Thanh Phượng môn, cùng làm việc cho một chủ nhân. Nhưng khoảng thời gian gần đây, mọi chuyện lại luôn không theo ý người. Có một số
chuyện chủ nhân không hề sai bảo, không hiểu sao lại sẽ được thực hiện.
Nàng liền sinh nghi, trong số các tỷ muội bọn họ, có phải đã có người
phản bội lại chủ nhân rồi hay không.
Ta không hỏi chủ nhân của bọn họ là ai. Những chuyện
về Thanh Phượng Môn thật kỳ quái, Quỳnh Hoa kể cho ta nghe nhiều như
vậy, nhưng sao lại không hỏi nàng? Về sau lại còn cho nàng nhập bọn nữa. Lúc ấy, ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta chỉ biết nàng không nói cho ta
biết thì ta cũng đừng hỏi làm gì. Hỏi nhiều chỉ sợ càng thêm phiền toái, bị người ta giết để bịt miệng, huống chi nàng ta lại là một người tâm
cơ thâm trầm khó đoán. Ta thật sự rất sợ hãi. Chỉ có điều, ta cũng thấy
vô cùng kỳ quái. Chủ nhân của Quỳnh Hoa Tử Lan, hai người không đơn giản này, sẽ là loại người không đơn giản cỡ nào đây? Người này, nhất định
so với Tuyên Vương đã sớm bộc lộ tài năng, còn có vẻ cẩn thận hơn nhiều. Làm cho người ta sờ không ra chút dấu vết nào. Làm việc giống như ngựa
thần lướt gió tung mây. Có Quỳnh Hoa làm tấm gương rồi đó thôi. Ta đối
với Tuyên Vương, cũng như đối với một lưỡi dao bình thường, không hề sợ
hãi. Nhưng nếu phải đối nghịch với người này, ta phải thừa nhận, trong
lòng ta có hơi sợ, giống như sợ Quỳnh Hoa vậy. Thuận tiện nói thêm một
câu, những người âm hiểm đều rất đáng sợ.
Quỳnh Hoa hận nhất, chính là kẻ phản bội chủ nhân.
Cho nên mới có một màn uy cổ cực kỳ hoản mỹ sau đó,
khiến Nhàn Phi nương nương hỏng mất phòng bị. Tất cả chân tướng đều bị
lôi lên khỏi mặt nước, Quỳnh Hoa hiểu rõ nương nương đã muốn phản bọn
chủ nhân của các nàng, đầu phục Tuyên Vương rồi. Còn ta, cũng biết được, phụ thân đã chết trong tay Tử Dạ.
Tiểu Phúc Tử nuốt nuốt nước bọt, nhìn Quỳnh Hoa, lại
lộ ra thần thái muốn hỏi mà ngượng miệng không dám hỏi: “Nếu vậy thì, có lẽ, cái ngươi ăn vào không phải là cổ trùng thật sự?”
Ta liếc mắt lườm hắn một cái, hờ hững trả lời: “Đương nhiên không phải, làm gì có cái gì là tâm cổ đâu? Nếu có thứ lợi hại
như thế, ta còn phải làm nhiều chuyện như vậy làm gì? Cần biết chuyện gì cứ bắt hắn nuốt tâm cổ là được rồi. Chẳng qua nương nương trước đó đã
chứng kiến tận mắt chúng ta tránh được uy lực vô cùng của loại ám khí
Phượng Vĩ kia, trong lòng đã có kiêng kị. Tự bản thân nhận định loại sâu vàng lóng lánh này càng không đơn giản. Chẳng phải đòn sát thủ bình
thường đều được đặt ở màn cuối hay sao. Ta nghĩ, ai cũng đều cho rằng
như vậy. Lại thấy khuôn mặt vặn vẹo cùng bộ dáng thống khổ của Quỳnh
Hoa, nàng liền rơi vào thế yếu, cuối cùng cũng phải khai thật. Nếu như
nàng thật sự can đảm không sợ chết, thà ăn sâu chứ không khai, ta thật
cũng không biết nên làm sao bây giờ.”
Quỳnh Hoa cười cười, hỏi Tiểu Phúc Tử: “Thế nào, ta diễn cũng không tồi đúng không?”
Tiểu Phúc Tử sợ hãi nhìn hai người phụ nữ trước mặt,
giọng điệu nhu nhược hỏi: “Như vậy, hai con sâu kia, có phải là, có khả
năng là, vẫn là… sâu rau xanh bình thường…?
Thì ra, hôm nay hắn muốn nói lại thôi, muốn hỏi mà
ngại ngùng không dám hỏi chính là chuyện này sao? Hắn sợ ta cười hắn
thiếu hiểu biết, đem tâm cổ xem là sâu rau xanh? Nhưng sự thật thì, nó
chính là sâu rau xanh!
*Tục ngữ có nói: Nhất nhân đắc đạo, thất tổ thăng thiên → một người đắc đạo thì có thể siêu độ những tiên vong của gia
đình quyến thuộc và kẻ oán thù đều được siêu độ. Ở đây Giả Tuệ Như thì
sợ đến mức siệu độ được bảy ông lên trời thì có đến năm ông rớt trở về.
…………Chuyện hậu trường..……………
Tên ta được viết thành màu đỏ, ta thật vui sướng, tuy rằng không biết có thể trụ được mấy vòng nữa. Lúc người ta cao hứng
nhất, thường sẽ làm một chuyện mà bình thường không muốn làm nhất. Đó
chính là mua đồ ăn.
Đi vào chợ, vừa đến cửa, ta liền thấy: “Oa, rau xanh này không tồi nha, bao nhiêu tiền?”
Ông chú bán đồ ăn kêu một tiếng: “Người đẹp, hai bó năm hào, người đẹp mua bao nhiêu?”
Một tiếng người đẹp kêu lên khiến ta càng thêm cao hứng. Vì thế, ta mua một ký. Trả tiền xong, đang chuẩn bị đi.
Một bác gái bên cạnh hỏi: “Rau này bán sao?”
Ông chú nói: “Hai bó năm hào…”
Bác gái nói: “Xem rau của ông này, vừa già vừa vàng, sao bán đắt quá vậy, hai bó ba hào thôi!”
Ông chú nói: “Được rồi…”
Ta thầm nghĩ: Khó trách gọi ta là người đẹp, muốn chém ta?
Ta nổi giận đùng đùng, nói với ông chú bán rau kia:
“Chú sao lại như thế. Buôn bán sao lại không thành thật như vậy. Bán cho cháu hai bó năm hào, còn bán cho bác này hai bó có ba hào. Mau mau trả
lại cho cháu hai hào đi. Bằng không, rau này, cháu không mua nữa…”
Ông chú bán rau trung hậu thành thật đành phải thối lại cho ta hai hào.
Cho nên, ta cho các vị muội muội một lời khuyên. Đi
ra chợ, nếu có ai gọi ngươi là người đẹp, đó chính là tín hiệu ngươi sẽ
bị chặt chém!
Cho nên, ta đã cho ngươi một lời khuyên quan trọng
như thế, có phải là nên bình chọn cho ta vài điểm không đây. Đương
nhiên, cũng không thể lật lọng giống như ta khi dễ ông chú bán rau trung hậu kia…