Ads
Vào đến phủ thái tử bên trong hoàng cung ta mới hiểu rõ thế lực của Mẫu
gia. Đại đa số cung phi của hoàng thượng, hoặc ít hoặc nhiều, đều có vạn mối
ngàn tơ quan hệ với Mẫu gia. Nhờ được Diệp Bất Phàm, thủ hạ của Lâm Thụy giới
thiệu ta cũng biết được, trong triều đình, các quan viên thế lực có quan hệ với
Mẫu gia cũng chiếm một phần rất đông đảo. Khó trách vì sao Lâm Thụy lại nói
rằng ngôi vị thái tử của hắn chưa ổn. Phải nói là quá không ổn đi, tựa như đang
ngồi trên một cây cầu cong cong vẹo vẹo, có thể bất ngờ bị té rớt bất cứ lúc
nào.
Chỗ dựa của Mẫu Vân Cơ chính là thế lực trong và ngoài triều của Mẫu gia.
Còn trong hậu cung, tuy có tứ đại quý phi và hơn mười vị cung phi, nhưng lại
giống như Thiên Lôi, bà sai đâu đánh đó. Đối với bà, ngoại trừ Đức Phi luôn bảo
trì khoảng các nhất định, ai ai cũng đều vâng vâng dạ dạ. Những tình huống đấu
sống đấu chết của mấy vị cung phi được nói đến trong sách cung đấu trước kia,
không hề thấy xuất hiện chút nào ở trong này. Mà chỉ thấy Mẫu Vân Cơ một mình
độc há thiên hạ hậu cung. Đương nhiên, bà không thể độc chiếm hoàng thượng.
Quan hệ của đế hậu, theo ta thấy, là vô cùng ảo diệu. Hoàng thượng không từ bỏ
Mẫu Vân Cơ, mà còn muốn dùng thế lực bên ngoại của bà để ổn định triều chính.
Chỉ có điều, lại không muốn bà cường thế quá mức, cường thế đến mức ngay cả
hoàng quyền cũng bị uy hiếp…
Khác với hoàng cung Tây Sở, lần này chúng ta vào ở trong phủ thái tử. Những
cung nữ thái giám đi theo, toàn bộ đều là tâm phúc của Tề Thụy Lâm. Trên cơ bản
mà nói, muốn cài mật thám vào phủ thái tử thì phải dùng những người vốn ở sẵn
trong Thụy Vương phủ từ rất lâu rồi… Chuyện này còn phải chờ xem bản lĩnh của
bọn họ…
Diệp Bất Phàm thống lĩnh đội thị vệ hiện tại của thái tử, đối với ta vẫn là
ngoài mặt cung kính còn trong lòng lại chửi bới. Nhưng ta không quan tâm, ngươi
có năng lực gây khó dễ ta sao? Cứ tưởng là ta không nhận ra hay sao. Ta đương
nhiên có thể nhận ra, cho nên, có cơ hội liền lấy thân phận thái tử phi của ta
ra để trả thù một chút. Nói ví như, sai hắn đi tìm vài món ăn nhẹ tinh mỹ hiếm
có, còn không thì bắt hắn đi kiểm tra an toàn chung quanh phủ thái tử… Đương
nhiên, vấn để an toàn tất nhiên là phải kiểm tra, nhưng cũng không cần thiết
đến lùng xục vào từng cái hang chuột?
Thống lĩnh Diệp Bất Phàm ngoài mặt chưa từng để lộ ra một chút thần sắc mất
kiên nhẫn nào. Dường như hắn làm việc này là thiên kinh địa nghĩa lắm vậy. Điều
này cũng khiến ta cảm thấy ngượng ngùng. Ngươi cứ gây khó dễ với người ta,
nhưng người ta cả ngày đều không hề oán hận lấy nửa lời, thử hỏi ngươi phải làm
sao đây? Giống như đang đánh lộn với bông gòn vậy, không hề có lực phản kích,
không thú vị chút nào. Ta đành phải buông tha cho hắn…
Chẳng những hắn không hề oán hận một câu, hơn nữa cũng không còn giữ thái
độ trầm mặc ít nói như trước kia nữa. Trong khi ta thường xuyên làm khó hắn,
hắn lại thường xuyên kể cho ta nghe những khó khăn mà Tề Lâm Thụy gặp phải
trong triều…
Sau khi ta cùng Tề Thụy Lâm định ra ước hẹn ba tháng, Tề Thụy Lâm cũng rất
ít khi xuất hiện trước mặt ta. Hắn lại khôi phục thái độ cẩn thận duy trì cái
gì đó. Giữa hai chúng ta, dường như xuất hiện một bức tường băng ngăn cách. Mà
mối liên hệ qua lại duy nhất, không ngờ lại là Diệp Bất Phàm.
Ta nghe hắn kể xong mối họa đại gia thế tộc tam họ ngũ vọng tháo túng triều
đình, bèn nhàn nhạt nói: “Diệp thống lĩnh, ngươi kể cho ta nghe vì muốn hỏi ta
có biện pháp nào không ư? Chuyện này, hình như không có liên quan gì nhiều đến
ngươi…”
Diệp Bất Phàm nghe ta nói xong, vui mừng nói: “Nương nương có cách sao?”
Ta không trả lời hắn, mà nói: “Muốn ta nói ra cũng được, nhưng có điều
kiện…”
Diệp Bất Phàm có vẻ thức thời, lập tức nói: “Ta lập tức mời chủ tử đến…”
Ta còn chưa kịp nói cho hắn biết là điều kiện gì, hắn đã chạy mất. Xem ra,
ta gia tăng ám toán hắn, tuy rằng rất nhàm chán nhưng lại vô cùng hiệu quả. Hữu
hiệu đến mức hắn vừa nghe thấy hai chữ ‘điều kiện’, lập tức phóng đi tìm kẻ
chết thay. Lúc này, hắn không lấy chủ tử ra làm phái đoàn che mưa chắn gió đấy
chứ?
Ta lắc lắc đầu, âm thầm cảm thán: “Xem ra, từ xưa đến nay, tất cả những kẻ
trung thành cũng đều có mức độ. Ví như nói Diệp Bất Phàm này đây, nếu bị hành
hạ bởi ghế hùm, cây ớt thủy gì gì đó thì hắn còn có thể chống đỡ được, nhưng
nếu bị phiền hết sức phiền, bắt hắn phải làm mấy chuyện linh tinh lặt vặt giống
như bảo mẫu của ta, thì hắn lập tức đầu hàng ngay…”
Tốc độ của Tề Thụy Lâm cũng nhanh thật. Còn chưa đầy nhất thời canh ba mà
hắn đã chạy đến nơi. Trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, nói: “Như nhi, nàng
thật sự bằng lòng giúp ta?”
Ta quét mắt nhìn hắn một cái: “Diệp thống lĩnh chẳng lẽ không nói với ngươi
là có điều kiện hay sao?”
Tề Thụy Lâm lạnh nhạt nói: “Nàng muốn điều kiện gì, chẳng lẽ bổn vương làm
không được hay sao?”
Ta không quen nhìn cái vẻ hăng hái của hắn. Ta bây giờ cũng biết, hiện tại
ngươi cũng không uy phong như bề ngoài vậy đâu. Ngôi vị thái tử giống như ngồi
trên ngọn núi lửa, sẽ bị đốt thành tro bất cứ lúc nào. Một khi đã như vậy…
Ta nói: “Thụy Vương gia cũng thật uy phong. Không bằng chúng ta hãy làm một
cuộc giao dịch. Nếu như tiểu nữ có thể giúp ngươi củng cố ngôi vị thái tử, vậy
thì nếu tiểu nữ muốn rời khỏi hoàng cung, Thụy Vương gia cũng không được dùng
thủ đoạn gì cản trở…”
Ta còn chưa nói xong, Tề Thụy Lâm đã nói: “Không được…”
Ta nghi hoặc nhìn hắn: “Chủ ý của Thụy Vương gia ngay từ đầu đã chuẩn bị sẽ
cản trở ta?”
Tề Thụy Lâm có chút xấu hổ, cảm giác sâu sắc mình đã lỡ lời rồi, nhưng vẫn
kiên định vô cùng, nói: “Không phải, bổn vương tuyệt đối sẽ không dùng chuyện
này để làm điều kiện giao dịch với nàng. Nếu nàng bằng lòng trợ giúp bổn vương,
bổn vương vui lòng mà nhận. Còn bằng không, bổn vương cũng tuyệt đối không bắt
buộc nàng…”
Ta nghĩ, đảo ngược giống như ta đang bắt buộc hắn vậy. Không thể ngờ được
hắn lại ngang bướng cứng đầu như thế. Xem ra, lần này ta muốn trộm gạo, lại bị
mất một nắm gạo rồi…
Ta có thể không nói với hắn sao? E rằng không thể. Huống chi, thế lực của
Mẫu gia rắc rối khó gỡ, lại không vì Đại Tề mà giúp chút công sức. Thật xin
lỗi, ta luôn luôn không quen nhìn thái độ này của Mẫu gia. Ta phải thừa nhận,
lòng dạ nữ nhân rất hẹp hòi. Mâu thuẫn giữa ta và Mẫu Phượng Thấm, ta luôn ghi
tạc trong lòng. Tuy cái chết của nàng cũng làm ta bi thương, nhưng hiện giờ ta
đã vào cung rồi. Ta không tin hoàng hậu kia không ghi tạc chuyện này, không
muốn tính sổ với ta. Tiên hạ thủ vi cường (kẻ hành động trước sẽ có được lợi
thế), chẳng phải là đạo lý sống còn của thế giới đó sao. Về điểm này, tất yếu,
ta phải cùng Tề Thụy Lâm liên thủ… Chỉ đáng tiếc là, không thể cùng Tề Thụy Lâm
ký kết điều ước bất đắc kĩ, mục đích gì cũng không đạt được… Cảm thán duy nhất
là, Tề Thụy Lâm thật sự quá giảo hoạt, quá giảo hoạt đi…
Ta nhàn nhạt nói: “Nếu Vương gia không muốn, tiểu nữ cũng không miễn
cưỡng…”
Tề Thụy Lâm lộ vẻ thất vọng, lại gật gật đầu nói: “Như nhi, bổn vương sẽ
không ép buộc nàng làm bất cứ chuyện gì…”
Ta lại nói: “Đương nhiên, vì dân chúng của Đại Tề, tuy chẳng qua chỉ làm
thái tử phi không ba tháng, nhưng ta vẫn phải vì dân chúng Đại Tề mà làm chút
việc…”
Tề Lâm Thụy dở khóc dở cười, hắn nói: “Như nhi, nói chuyện với nàng không
thể nói một lần cho xong hay sao? Rõ ràng đã muốn đáp ứng rồi, sao cứ phải làm
nhiều thứ rắc rối như vậy?”
Ta thoáng có hơi đắc ý nói: “Ta cũng không nói đáp ứng cái gì đó. Chỉ có
điều, ta cũng có thể cho ngươi một ít đề nghị.”
Tề Lâm Thụy thở dài nói: “Như nhi, vì sao đối với bổn vương, nàng lại luôn
không được tự nhiên như thế?”
Ta nói: “Vương gia, ngươi rốt cuộc có muốn nghe đề nghị của ta hay không
đây?” Tề Thụy Lâm gật gật đầu, nói: “Đương nhiên muốn…”