Thệ Bất Vi Phi - Thề Không Làm Phi

Chương 309: Chương 309: CỨU MẠNG




Ads Trong tiếng cười dài, hắc y nhân tấn công về phía Tuyên Vương. Võ công của Tuyên Vương cũng chỉ ở mức bình thường, tất nhiên không thể ngăn cản nổi thế công của hắn. Chưa đầy mấy hiệp Tuyên Vương đã thua, huyệt câm cũng bị khóa lại.

Ta vội lui về phía sau vài bước, muốn tìm đường bỏ chạy, hoặc tìm cái bàn để chui xuống nhưng nhìn quanh nhìn quẩn lại chẳng thấy cái gì. Trong lúc lửa sắp cháy đến mông rồi, hắn đang đến rất gần, ta vừa muốn hét lên thì hắn mở miệng nói: “Là ta…”

Ta mừng rỡ, thật sự là mừng như điên, cảm giác như có vô số vàng bạc châu báu từ trên trời rơi xuống, rớt đầy trên người mình, mà còn không có ai đến tranh cướp.

Người này, không phải là Tiểu Phúc Tử sao…

Hóa ra Tiểu Phúc Tử không chôn thây trong bụng cá.

Hóa ra võ công Tiểu Phúc Tử đã cao lại càng thêm mạnh.

Hóa ra, cảm giác được gặp Tiểu Phúc Tử lại tốt đến thế này.

Cuộc chiến trên chiếc thuyền lớn lập tức đã xong. Một con thuyền bé đậu lại bên cạnh thuyền lớn. Tiểu Phúc Tử một tay nhấc ngang Tuyên Vương, một tay ôm ấp ta, nhảy xuống chiếc thuyền bé.

Ta có đến ngàn vạn điều muốn hỏi hắn, muốn biết rốt cuộc hắn làm thế nào có thể thoát khỏi thảm cảnh hôm đó, làm sao đến được nơi này. Lúc này ta mới biết được, đối với ta mà nói, Tiểu Phúc Tử là một người bạn xâm nhập xương tủy, không ai có thể thay thế được. Tiểu Phúc Tử dường như biết được suy nghĩ trong lòng ta, quay đầu qua, thở dài một tiếng, nói: “Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã, đến lúc đó ta sẽ kể cho ngươi nghe…”

Thuyền bé được bốn người chèo, bay nhanh về phía trước. Phía trước, cuộc chiến kinh thiên động địa vẫn đang tiếp diễn, lại chẳng một ai biết được tình huống bên này.

Tiểu Phúc Tử mang theo ta, xuyên qua trận chiến hải thuyền, đi vào một con thuyền thật lớn đậu ở phía sau. Đây là chiếc thuyền duy nhất của đối phương không tham gia cuộc chiến, cũng giống như chiếc thuyền do Tuyên Vương chỉ huy, neo ở cuối cùng.

Đó là một chiếc hải thuyền toàn thân màu đen, trên thân thuyền có sơn một bông hoa màu đỏ thật lớn. Đóa hoa này phi thường diễm lệ, vừa nhìn thấy giống như có cảm giác nhìn thấy hình lập thể, hơi hơi run rẩy trong gió biển, mặc dù diễm lệ lại nhu nhược.

Ngồi trên thuyền là một ông lão. Đứng bên cạnh ông lão có năm, sáu thị thiếp. Năm, sáu người thiếp này đều vô cùng xinh đẹp, cũng không có nước da ngăm đen như cư dân gốc trên đảo mà có làn da tuyết trắng, gương mặt cũng mang đường nét Trung Nguyên. Thật khác xa những gì ta đã nghĩ. Vốn cứ tưởng những kẻ xâm lược mang tên Hắc Vụ Đảo này, cư dân trên đảo nhất định sẽ có hình dạng nguyên thủy, ít nhất thì cũng phải mặc áo da thú hay gì gì đó. Không thể ngờ được, hóa ra họ lại nhã nhặn văn minh như thế. Đặc biệt là ông lão kia, mặc dù già nua nhưng phong thái rất giống nho giả, tràn ngập thi vị.

Ông ta mặc một bộ đồ trắng, ngồi nghiêng nghiêng dựa vào tháp gỗ lim, trong tay cầm chén rượu. Khuôn mặt đầy nếp nhăn, râu bạc trắng nhẹ nhàng bay giữa không trung. Nhìn thấy ta đánh giá, ông hơi nhìn ta cười, đứng dậy, hành đại lễ rồi nói: “Hoàng hậu nương nương hữu lễ…”

Ta nghe rất rõ ràng, hắn gọi ta là hoàng hậu nương nương chứ không phải là vương hậu nương nương. Ta liếc mắt nhìn qua Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử nhìn ta gật đầu, ý bảo là hắn đã nói cho ông ta nghe.

Tiểu Phúc Tử nói: “Đây là đảo chủ La Thành…”

Ta nghe xong, trong đầu giống như có cái gì đó chạy đến, nhưng trước sau vẫn không thể nhớ ra được. Ta cũng gật đầu với ông ta.

Tuyên Vương bị đặt xuống một cái ghế. Huyệt đạo của hắn vẫn chưa được giải. Ta rõ ràng nhìn thấy, ông lão kia nhìn Tuyên Vương với một ánh mắt tràn đầy căm hận, là cừu hận khắc cốt ghi tâm. Ta chưa từng nghĩ đến, ánh mắt một người có thể chất chứa nhiều thù hận đến vậy.

Bên này thông báo thu binh, còn thủ hạ của Tuyên Vương cũng không đuổi theo. Rắn mất đầu, đầu bọn họ cũng đều bị Tiểu Phúc Tử sờ đến, bọn họ biết làm gì hơn được đây?

Ông lão La Thành vung tay lên, mấy chục chiến thuyền lập tức nhổ neo, băng băng về phía hải vực xa xa.

Qua hơn mười mấy giờ đồng hồ, một hòn đảo nhỏ xuất hiện trước mặt ta. Tiểu Phúc Tử nói cho ta biết, đây chính là Hắc Vụ Đảo.

Lúc trước khi còn ở trên khí cầu, muốn thông qua Hắc Vụ Đảo này, Tuyên Vương phải cho ta uống một chén nước lam tuyền, nói nó có thể chống lại độc khí của hắc vụ nơi này. Hiện giờ nhìn lại, Hắc Vụ Đảo đích xác có một tầng sương mù bao phủ, nhưng nó không có màu đen, mà là màu trắng.

Ta nghĩ, chúng ta lên đảo, chẳng lẽ cũng phải uống nước lam tuyền?

Một hàng hải thuyền thẳng tắp rẽ nước đi vào, tiến thẳng lên bờ, không gặp chút cản trở nào. Ta không hề cảm thấy có gì không khỏe. Tầng sương khói này giống như hơi nước màu trắng khi tan khi tụ, phả vào mặt ta, thoang thoảng hương thơm hoa lan, cũng không phải là mùi độc khí mà ta tưởng tượng.

Trên đảo, rất may, không có tòa cung điện nào giống như hòn đảo của Tuyên Vương… Không biết nói sao, bây giờ ta vừa nhìn thấy hoàng cung, giống như nhìn thấy cung điện của ma quỷ vậy, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

La Thành ngồi phía trên đại đường. Ta cùng Tiểu Phúc Tử chia nhau ngồi hai bên. La Thành nhìn ta, lại bình tĩnh liếc mắt nhìn Tuyên Vương đang bị hôn mê nằm giữa phòng, nói: “Hoàng hậu nương nương nhất định có rất nhiều nghi vấn. Đầu tiên, lão phu muốn làm một chuyện trước đã…”

Ông khoát tay áo, có hai thị vệ từ trong hậu đường đi ra, nâng Tuyên Vương lên. Ông nói: “Xin mời hoàng hậu nương nương đi theo lão phu, đi chứng kiến một chút…”

Ta nghĩ, muốn ta chứng kiến cái gì? Ta quay đầu nhìn lại phía Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử cho ta một ánh mắt an tâm. Ta định tâm trở lại, nghĩ rằng, cũng may, đã có Tiểu Phúc Tử.

La Thành thấy ta cùng Tiểu Phúc Tử trao đổi ánh mắt, cười cười nói: “Phúc gia cũng đi theo luôn đi…”

Xem ra, lão già này thành tinh rồi, có vẻ rất hiểu ta, biết ta và Tiểu Phúc Tử hiện giờ đã là một chỉnh thể không thể phân cách. Ta nghĩ rằng, nếu trên thế giới này không có Tiểu Phúc Tử, hóa ra có rất nhiều chuyện xảy ra với ta sẽ không có hy vọng phát triển. Lại hóa ra, Tiểu Phúc Tử, thật sự là phúc tinh của ta.

Ta và Tiểu Phúc Tử đi theo phía sau La Thành, cùng với một đám thị vệ đi xuyên qua một hành lang thật dài, đi sâu vào phía trong của tòa kiến trúc. Vừa rồi không kịp nhìn kỹ, lúc này ta mới phát hiện, tòa kiến trúc này vô cùng hùng vĩ, tường ngói xanh xanh, đại khí rất nặng. Mặc dù không tráng lệ như hoàng cung do Tuyên Vương xây dựng nhưng nơi chốn đều dụng hết tâm cơ. Hơn nữa, có rất nhiều phòng ốc, cao đến hai ba tầng. Phòng ở tầng dưới thô to, ở hai tầng phía trên lại dần giảm nhỏ, hoàn toàn phù hợp với lý thuyết xây dựng nhà ở thời hiện đại.

Trong lòng ta lờ mờ có một cảm giác, cảm giác sẽ có một bí mật kinh thiên động địa sẽ được vạch trần trên Hắc Vụ Đảo này. Càng đi vào trong tòa kiến trúc này càng sâu, cảm giác của ta càng hiện rõ.

La Thành dẫn chúng ta đi đến một khu nhà hai tầng, tường ngói cũ kỹ. Đây là một tòa tiểu lâu (nhà có lầu) tinh xảo, trước lâu có hai thị vệ canh giữ, thấy chúng ta đi đến liền thi lễ bái chào.

La Thành khoát tay chặn lại. Hai gã thị vệ lấy ra chùm chìa khóa, mở cánh cửa đang đóng chặt. Ta thấy bọn họ mở khóa phải cố hết sức lực, liền biết cánh cửa này chỉ sợ đã có một thời gian rất lâu rồi không được mở ra, dưới then cửa tích đầy tro bụi, cho nên mới khó mở như vậy. Nếu đã không mở, vì sao còn phái người canh giữ? Đây là cái gì vậy?

Đi vào trong đó, một luồng khí ẩm ướt âm trầm xộc thẳng ra. Ta không khỏi ho khan một tiếng. La Thành quay đầu lại, nói: “Hoàng hậu cố chịu một chút, sẽ ra ngay thôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.