Ads
Lúc này, Tề Thụy Lâm mới ngắt lời, nói một câu: “Vì sao bà lại
nói ra chuyện này?”
Mẫu Vân cơ nhìn đứa con ruột thịt của mình: “Hoàng nhi, ai
gia biết rất có lỗi với con. Nhưng mà bây giờ, nếu chúng ta không liên thủ với
nhau thì tất cả con cháu hoàng thất chúng ta, rốt cuộc đều sẽ bị hắn một lưới bắt
hết. Đến lúc đó, chẳng những ngôi vị thái tử của con khó giữ được mà ngay cả
dân chúng Đại Tề, cũng sẽ…”
Tề Thụy Lâm lạnh lùng nói: “Bổn vương làm sao biết được những
gì bà nói là sự thật? Có lẽ, bà cũng chỉ vì muốn lật đổ phụ hoàng mà bịa đặt ra
câu chuyện này. Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay, tất cả triều thần đều không hề phát
giác ra tí nào?”
Mẫu Vân Cơ nói: “Tài trí của hắn, ngang tài ngang sức với
tiên hoàng, thủ đoạn còn có phần tàn độc hơn, vượt qua tiên hoàng rất nhiều.
Phàm là những người hơi có chút hoài nghi đều đã bị hắn điều đến nơi khác,
không bị xử tử thì cũng bị ám sát. Nhưng ai gia không thể ngờ được, hóa ra địa
vị của hắn trên giang hồ cũng không phải là thấp, còn là người của Thanh Phượng
Môn. Cho nên, Thanh Phượng Môn mới có thể dốc hết toàn lực trợ giúp cho người
mà hắn cứ tưởng là con ruột của hắn…”
Ta hỏi: “Nói vậy chẳng lẽ, gần đây ông ấy mới biết được,
thái tử không phải là con ruột của ông?”
Mẫu Vân Cơ gật đầu, nói: “Ta không biết hắn đã biết sự thật
này từ nơi nào, mà còn điều tra ra năm viên quan triều đình âm thầm nhúng tay
vào, cho nên bọn họ mới gặp bất trắc. Hơn nữa, ta cũng biết được, hắn đã vó
liên hệ với nữ vương vừa mới đăng cơ của Đại Lương. Nếu như còn không sớm ra
tay, e rằng sẽ không còn cơ hội nào dồn hắn vào chỗ chết nữa…”
Thiên Bảo công chúa rốt cuộc đã trở thành nữ vương của Đại
Lương. Chuyện này chúng ta cũng đã biết. Suy xét thân phận của Cửu Biến Quỷ Nữ
một chút, sẽ không khó để đoán ra, Bá Văn Đế của Đại Tề đã sớm cấu kết cùng Đại
Lương rồi. Sớm hay muộn, ông ta cũng sẽ diệt trừ tất cả chướng ngại vật, trở
thành hoàng đế chân chính. Ta lại nhớ những lời Cửu Biến Quỷ Nữ nói. Xem ra,
nơi có khả năng thông báo cho ông ta biết được mọi chuyện, vẫn là Cửu Biến Quỷ
Nữ. Có lẽ điệu vũ mê hồn của Cửu Biến Quỷ Nữ trước kia thật sự đã tạo ra sai lầm.
Trong khi luyện công đã bị tẩu hỏa*, kéo cô ta vào mê cục, không tự chủ được
nói ra bí mật này. Bằng không, chỉ với một cái gương đồng lớn, có thể làm cho
cô ta biến thành như vậy được không? Nghĩ đến đây, không cần biết sự thật thế
nào, trong lòng ta không khỏi cảm thấy dễ chịu hẳn… Con người luôn phải trả giá
cho những việc ác đã làm.
Ta nói: “Chẳng lẽ cái chết của Diệp Bất Phàm cũng bởi vì hắn
đã biết được sự thật?”
Ta nhớ lại tình cảnh lúc Diệp Bất Phàm chết. Hắn quỳ gối trước
đường, làm như kẻ đến lấy mạng hắn là một chủ tử cực kỳ tôn quý. Trong lòng ta
lờ mờ đã muốn tin vào những lời hắn nói.
Mẫu Vân Cơ nói: “Diệp Thống lĩnh là người của Thanh Phượng
Môn. Người của Thanh Phượng Môn phụ tá thái tử, chỉ nghe theo mệnh lệnh của môn
chủ. Ta nghĩ, môn chủ sẽ không nói cho hắn biết sự thật. Có lẽ, tự bản thân hắn
đã điều tra ra được gì đó, cho nên mới bị người kia diệt khẩu.”
Trước khi Diệp Bất Phàm rời đi, ngôn từ mịt mờ, biểu hiện
trên nét mặt, ánh mắt mặc dù chứa đựng u buồn nhưng lại cố ý lộ ra bộ dáng sáng
sủa, khiến ta tin rằng, quả thật hắn có thể đã hiểu ra điều gì…
Ta nhớ đến những người khác trong Thanh Phượng Môn, vẫn luôn
phụ tá thái tử trước sau như một, cũng không có điều gì khác thường. Như vậy
xem ra, những gì Mẫu Vân Cơ nói là sự thật. Chuyện về người kia thật sự không
có mấy người biết đến. Trong lòng ta đã hơi hơi tin lời bà, nhưng vẫn im lặng
không nói. Dựa vào thân phận thù địch một mất một còn của hai chúng ta, hôm nay
bà tự dưng đến cửa, đủ có thể chứng minh, hiện giờ mọi chuyện đã phát triển đến
tình trạng không thể cứu vãn, chỉ có liên thủ với chúng ta mới có thể giải quyết
được… Tuy Tề Thụy Lâm là con ruột của bà, nhưng ta thì không. Trước kia ta dùng
thủ đoạn để đối phó bà, bà không nuốt sống ta đã là tốt lắm rồi…
Tề Thụy Lâm lại nhàn nhạt nói: “Muốn ta tin tưởng chuyện
này, trừ phi có chứng cớ xác thực có thể chứng minh, bằng không, ông ấy vẫn là
phụ hoàng của ta…”
Mẫu Vân Cơ thảm đạm, nói: “Ta biết, dù ai gia có nói gì
ngươi cũng không tin. Năm người mục kích chuyện năm đó, tất cả đều đã bị hắn lần
lượt diệt trừ. Ngay cả Gia Cát xiển sư cũng chẳng biết nơi nào. Vào đêm trung
thu, dù thế nào ai gia cũng sẽ hành động. Đến lúc đó, mặc kệ là sống hay chết,
ai gia đều sẽ có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông…”
Đêm đó, Mẫu Vân Cơ biến mất khỏi phòng chúng ta hệt như khi
bà xuất hiện. Cả đêm hôm đó, Tề Thụy Lâm mặt nhăn mày nhó, suốt đêm không ngủ.
Hiển nhiên là anh không thể nào tin được, đương kim hoàng thượng vô cùng hòa ái
dễ gần của mình lại là giả. Nhưng ngày hôm sau, Tuyên Vương gia đến thăm, lại
khiến cho chúng ta hạ quyết tâm…
Tề Thụy Lâm tuy rằng cả đêm không ngủ nhưng vẫn phải thượng
triều. Sau khi anh vào triều, ta ngồi trong hoa viên, không có việc gì làm liền
nhớ lại những gì Mẫu Phượng Cơ đã nói. Muốn chứng minh đương kim hoàng thượng
là thật hay giả, thật sự là muôn vàn khó khăn. Đều đã qua mười mấy năm trời, những
người mục kích đều đã chết. Mà đương kim hoàng đế, cũng được cho là một vị
hoàng đế tốt, chính trị thanh minh, khiến cho người ta không tìm ra chút sơ hở
nào. Muốn chứng minh được chuyện này, thật sự là rất khó. Nếu để hoàng hậu
đương trường vạch trần, chỉ sợ rằng sẽ không có ai tin lời bà nói. Ngươi thử ngẫm
lại mà xem. Mười mấy năm trời, ngươi cùng một vị hoàng thượng giả danh cùng giường
chung gối. Đang yên đang lành đột nhiên lại trở mặt, tuyên bố với người trong
thiên hạ rằng vị này không phải là hoàng thượng. Chẳng những hoàng hậu khó giữ
ngôi vị, mà có khả năng còn phải sống quãng đời còn lại trong trại người điên.
Ta nghĩ, khó trách đương kim thánh thượng không sợ hoàng hậu lật lọng. Có lẽ
ông ta cho rằng, hoàng hậu và ông cũng như châu chấu bị buộc chung trên một sợi
dây thừng. Nếu ông gặp chuyện, hoàng hậu cũng trốn không thoát…
Đang nghĩ ngợi thì nhìn thấy một đám người từ sau hòn núi giả
đi ra. Người dẫn đầu mang thắt lưng ngọc, toàn thân bạch y, toát ra phong thần
như ngọc. Ta vừa nhìn thấy hắn, trong đầu liền không khỏi tự hỏi, hắn sao lại đến
đây? Hôm nay, không lẽ mặt trời mọc ở hướng Tây rồi?… Ta mong chờ liếc mắt nhìn
lên mặt trời cao cao trên đỉnh đầu, xem có phải hôm nay nó thật sự mọc ở hướng
Tây hay không…
Người này, đã lâu lắm rồi ta không nhìn thấy hắn, ngoại trừ
vài lần hoàng thất tụ hội, ngẫu nhiên cũng nhìn thấy hắn từ xa xa. Ngoài ra,
tin tức của hắn đều do ta nghe được từ câu chuyện của người này người kia. Ví
như, Tuyên Vương gia không màng thế sự, suốt ngày tìm thăm bạn cũ, du sơn ngoạn
thủy (nôm na là đi du lịch), còn không thì đóng cửa ở lỳ trong nhà…
Tề Thụy Lâm đi bên cạnh hắn, ở trong hoa viên chỉ chỉ trỏ trỏ
rồi đi về phía thư phòng. Xem ra, hai người đang có chuyện gì cần bàn bạc…
Ta nghĩ, vì sao hắn lại đến Đông Cung? Hơn nữa còn cùng Tề
Thụy Lâm vừa đi vừa nói chuyện, làm như đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ vậy?
Trực giác cho ta biết, vị Tuyên Vương này, lẽ nào lại có âm mưu quỷ kế gì? Còn
Tề Thụy Lâm, không ngờ lại cho hắn vào Đông Cung chứ không thả chó ra cắn hắn,
quả thật là nhất đại kỳ quan.
Một lát sau, Tề Thụy Lâm phái người đến thông báo, nói là
thái tử gia cho mời ta đến thư phòng. Ta càng thêm khó hiểu. Không ngờ thái tử
lại gọi ta đến gặp cái gã Tuyên Vương thiếu chút nữa đã cưới ta làm tiểu thiếp
kia? Sao tự dưng anh lại trở nên hào phóng thế nhỉ?
Anh hào phóng đến độ chẳng còn giống Tề Thụy Lâm mà ta quen
biết chút nào. Ta quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử một cái. Dưới đáy lòng thầm
cảm thán một tiếng. Tiểu Phúc Tử lại phải chịu đựng sự đối xử bất công. Nhưng vẫn
đi đến thư phòng, nghĩ rằng, ta cũng không phải là phu nhân thâm cung không ra
cổng trước, không bước cổng trong. Tuy rằng đối với người chồng hụt trước kia
cũng có chút ngượng ngùng, nhưng nếu thái tử đã hào phóng như thế thì ta cũng
muốn xem thử, bọn họ đang làm cái giống gì…Từ khi nào mà lòng hiếu kỳ của ta lại
luôn chiếm thế thượng phong như thế nhỉ? Lòng hiếu kỳ mà chiếm thế thượng phong
thì da mặt tự nhiên cũng vì thế dày lên không ít. Ta lại nghĩ, da mặt cũng phải
trải qua sự rèn luyện không ngừng mới có thể phóng khoáng một chút.