Ads
Tư Đồ mê hoặc
nhìn ta. Ta không nói tiếp về đề tài này nữa mà hỏi Tư Đồ: “Vì sao thái tử biết
được ám hiệu gian lận của chúng ta, ngươi nói cho hắn ư?”
Tư Đồ suy nghĩ,
liếc mắt nhìn ta một cái rồi nói: “Nếu hắn không cầu ta thì ta cũng chẳng thèm
nói cho hắn làm gì. Mọi hành động cử chỉ của ngươi đều đã ở trong tầm mắt của hắn
rồi. Chẳng phải có một lần ngươi đã dùng cách đó để sai Tiểu Phúc Tử đi làm việc,
đã bị hắn phát hiện đó sao. Sau bữa đó, hắn lôi kéo tra hỏi ta mất nửa ngày. Hỏi
ta, ngươi cùng Tiểu Phúc Tử lúc đó đã có ám chỉ gì mà không thể cho ai biết. Rất
giống một bình dấm chua. Vì không muốn vô duyên vô cớ lại bị làm phiền, ta mới
bất đắc dĩ phải nói cho hắn nghe. Thế nào? Hay là ngươi lại nghĩ rằng, ta cùng
với thái tử của ngươi có cái gì?”
Ta sờ sờ mũi, nó:
“Ta làm sao lại nghĩ như thế được. Không đời nào, không đời nào. Chúng ta không
phải là tỷ muội tốt hay sao?”
Tư Đồ lại nheo mắt
suy nghĩ, nói: “Tỷ muội tốt? Có đôi khi, người cướp tướng công của mình, lại
chính là tỷ muội tốt. Chính ngươi đã cho ta biết thế mà…”
Ta cảm giác sâu sắc
rằng Tư Đồ đã trở nên không còn thuần khiết nữa. Không ngờ dám lấy những lời ta
đã nói – mà ta cũng không biết đã nói lúc nào nữa, để chế nhạo ta. Lại còn nheo
nheo mắt giống hệt mấy tên du côn nữa chứ. Cũng không biết đã học từ ai. Một cô
gái xinh đẹp thế này lại bị người ta làm cho biến chất thành ra như vậy. Ta
không khỏi thầm than trong lòng. Kẻ đó là ai a, vì sao lại biến thục nữ thành
du côn thế này. Vậy còn không phải là thân khuê nữ hồn du côn hay sao? Kẻ đó… khẳng định không phải là ta.
Ta nói: “Tư
Đồ, thái tử hiểu rõ phương pháp liên hệ của chúng ta. Hiện giờ, ta cùng thái tử
cũng có thể liên hệ làm việc. Như vậy thì chỉ cần tìm được gian phòng đã vây khốn
các ngươi là chúng ta liền có thể cùng nhau bỏ trốn.”
Tư Đồ gật gật
đầu, lại có vẻ nghi hoặc không thể giải nổi, hỏi ta: “Tuệ Như, vì sao bọn họ lại
yên tâm mà thả ta ra? Cũng không hề phong bế nội lực của ta? Đó chẳng phải là tạo
cơ hội cho chúng ta hay sao?”
Ta cười
nói: “Vẫn là câu đó. Thiên Bảo công chúa cho rằng ngươi chẳng qua chỉ là một cô
gái, võ công có thể đến đâu. Hơn nữa, giữa chúng ta cũng đã nảy sinh không ít
chuyện. Nếu ta không ăn nói khép nép thì nàng làm sao lại dễ dàng thả ngươi ra
như vậy được? Nàng có điều muốn nhờ ta cho nên cũng không muốn ta phải khó xử
quá mức. Cho nên, ngươi mới có thể thuận lợi được thả ra…”
Tư Đồ gật gật
đầu, nói: “Thì ra là thế. Ta đã nói rồi mà, nàng làm gì mà tốt bụng dữ vậy được.
Hóa ra là có điều muốn nhờ vả ngươi…”
Ta nói: “Nếu
như ta không có cơ hội thì ngươi truyền tin xấu này cho thái tử biết. Tuy nói rằng
trong tay hắn không có thạch bất khiếu, nhưng hắn lại phát minh ra một phương
pháp khác, cũng có thể truyền tin…”
Tư Đồ tò mò
hỏi: “Phương pháp gì?”
Ta nhìn
nàng, chớp chớp mắt rồi hỏi nàng, “Hiểu chưa?”
Nàng lắc lắc
đầu. Ta nói: “Số lần chớp mắt cùng với số lần gõ thạch bất khiếu giống nhau, đại
biểu ý tứ cũng giống nhau…”
Lúc này
nàng mới bừng tỉnh đại ngộ. Ta không khỏi than thở trong lòng. Trên thế giới
này, không có nơi nào mà không có kẻ ngốc a…
Thiên Bảo
công chúa vì muốn chiếm được hảo cảm của Tề Thụy Lâm nên những ngày sau đó,
không chỉ tháo dỡ những trạm gác xung quanh phòng ở của chúng ta, cho phép
chúng ta tự do đi lại. Hơn nữa, Tề Thụy Lâm còn được cho phép có thể ra vào
phòng ta bất cứ lúc nào. Tuy nói chung quanh không biết có bao nhiêu trạm gác
ngầm đang theo dõi, nhưng những gì nàng đã làm cũng đã tạo cho chúng ta không
ít cơ hội.
Đầu tiên,
Tư Đồ rốt cuộc cũng đã phát hiện ra lão bà bà ho khan kia là ai. Sau khi điều
tra, lại phát hiện ra nơi ở của lão bà bà trong sơn trang…
Võ công của
Tư Đồ không chỉ cao ở mức bình thường, không ngờ buổi tối còn có thể thoát khỏi
tầm ngắm của những trạm gác ngầm chung quanh phòng chúng ta, đi đến nơi ở của
lão bà bà kia. Theo dõi bà ta, cuối cùng phát hiện ra được gian nhà đá cực kỳ
chắc chắn kia. Gian nhà đá này, bề ngoài cũng chẳng khác gì những gian nhà bình
thường khác. Bên ngoài vẫn có một gian nhà gỗ có rường cột chạm trổ như thường,
chí có điều bên trong, lại có thêm một lớp đá nữa mà thôi.
Lúc Tư Đồ
trở về báo cáo với ta thì ta biết thời cơ đã đến rồi. Chỉ cần viện quân đến thì
chúng ta có thể thoát khỏi nơi này rồi.
Cho đến một
đêm nọ, ngoài sơn trang đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa như sấm động, làm như có thiên quân vạn mã kéo đến
vậy. Tiếng người ồn ào, tiếng ngựa hí náo động, những tiếng thét to vang lên
bên ngoài sơn trang. Cùng lúc đó, toàn bộ người trong sơn trang cũng chạy đến, đao
thương áo giáp chỉnh tề. Tiếng đao thương va chạm vào áo giáp làm phát ra tiếng
vang chỉnh tề. Ta nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy những chiếc bóng lay động trong hoa
viên. Ta biết, thời khắc chúng ta đã chờ đợi bấy lâu, đã đến rồi…
Toàn bộ người
trong trang viên đã bị dẫn dụ đến tiền thính. Canh giữ chúng ta, chỉ còn lại mấy
trạm gác ngầm kia mà thôi. Mấy trạm gác ngầm đó tự cho là đã ẩn nấp rất bí mật,
nhưng trên thực thế đã bị ta cùng Tư Đồ điều tra rất rõ ràng rồi. Dùng một
phương pháp rất đơn giản. Đó là trong không gian sáng sớm sương mù đầy trời, ta
châm một cây hương. Cây hương này có một tác dụng đặc thù, đó chính là dụ muỗi…
Những con muỗi này, tình hình chung là cứ gặp người liền cắn. Người bình thường
có thể ngăn cản được một, hai con muỗi chích đốt. Nhưng hắn có thể ngăn cản được
hàng trăm hàng ngàn con muỗi bu đến đốt hay không? E rằng không thể. Cho nên,
những chỗ được đặt trạm gác ngầm trên cơ bản đều có chút động tĩnh. Còn Tư Đồ,
lỗ tai nàng quả thật rất thính, thính đến mức âm thang gãi ngứa ở ngoài mười
thước mà cũng có thể nghe rõ ràng được…
Ta thấy
bóng đen bên ngoài cửa sổ giảm dần, có vài người nặng nề ngã xuống. Âm thanh hết
hai đến ba vang lên. Ta biết, đã đến lúc chúng ta nên ra ngoài rồi…
Không đợi
chúng ta đi ra, cửa phòng đã bị mở ra. Giọng nói của Tề Thụy Lâm vội vàng vang
lên: “Ái phi, nàng có khỏe không!”
Phía sau hắn
lóe ra một bóng người, dáng người rất cao, sau lưng còn có một đoản cung màu đỏ.
Hắn gật gật đầu với ta, nói: “Giả cô nương, xem như ta đã trả lại cho ngươi một
mạng…”
Ta đã nói tất
cả kế hoạch cho Tề Thụy Lâm nghe. Hắn chính là Tử Dạ, một mật thám Đại Lương cực
kỳ tín nghĩa. Theo như hắn nói, hắn là thuộc hạ của Quyền Thân Vương, cùng với
Thiên Bảo công chúa được xem là đối thủ một mất một còn ở Đại Lương. Có mối quan
hệ như vậy, bây giờ lại có cơ hội đả kích Thiên Bảo công chúa, ta vừa nói, hắn
làm sao lại không cướp thời cơ, sao lại không đem quân đến hiệp trợ? Huống chi,
còn có thể trả lại một mạng cho ta? Hắn đưa quân đến bao vây trước sơn trang, dẫn
dụ quân đội của Thiên Bảo công chúa. Còn bản thân hắn lại dẫn người lén đột nhập
vào hậu viện, căn cứ theo những manh mối do ta cung cấp, cứu thái tử và người của
chúng ta ra…
Ta đi ra cửa
phòng, nhìn thấy mấy bóng người ủ rũ, không hề phấn chấn. Trong đó, có Thanh
Loan, Diệp Bất Phàm cùng đám thủ hạ Thanh Phượng Môn của bọn họ. Tiểu Phúc Tử
và lão cha cũng lẫn trong đó, nhìn thấy ra, ánh mắt lộ ra thần sắc cực kỳ kích
động.
Ta không khỏi
lo lắng hỏi: “Bọn họ sao rồi, có bị mất võ công hay không?”
Tử Dạ lắc lắc
đầu nói: “Bọn họ chỉ bị điểm huyệt thôi. Giải huyệt xong sẽ không sao nữa. Chỉ
có điều, thủ pháp điểm huyệt này cực kỳ quái lạ, chúng ta không giải được…”
Tư Đồ nói:
“Ta biết ai đã điểm huyệt bọn họ…”