Ads
Ta không nói gì, chỉ cảm thấy sống mũi cay xè, nước mắt đảo
quanh nơi hốc mắt. Anh đứng cách ta chưa đầy một thước. Trên người anh tỏa ra
mùi hương tươi mát thanh nhã, hòa lẫn với mùi hương của một loại nhang thơm cao
quý. Ta biết, đây là loại nhang thơm các cung nữ đã xức lên thân mình anh kể từ khi anh đăng lên đế vị. Bình thường cũng
không biết là cái gì, bây giờ ngửi lại được mùi thơm quen thuộc này, chỉ cảm thấy
mùi hương quen thuộc và hạnh phúc ấy cứ nhè nhẹ từ trên người anh từng đợt từng
đợt vây quanh lấy ta, khiến ta đắm chìm trong đó. Mắt ta nhìn anh, sự lo lắng
trong mắt anh càng lúc càng sâu đậm, mang theo một tia mừng rỡ không thể tin được.
Anh tiếp tục hỏi ta: “Rốt cuộc thì ngươi là ai?”
Ta có cảm giác nước mắt từ từ chảy ra nơi khóe mắt, hai gò
má dính ướt. Trong yết hầu làm như có vật gì đó làm cho tắc nghẹn, nói không ra
lời.
Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh thở dài một hơi, nói: “Hoàng thượng,
thần đã nói rồi. Thần muốn dẫn đến một người đặc biệt. Hoàng thượng sẽ nhận ra
nàng, chẳng lẽ hoàng thượng còn chưa tin hay sao?”
Tề Thụy Lâm nhìn ta, không thể tin được, xoay người ôm lấy
Tiểu Phúc Tử. Tiểu Phúc Tử vốn không thích gần gũi với người khác, nếu là người
ngoài tất nhiên sẽ không để y có thể tiếp cận hắn trong vòng một thước. Ta lơ
mơ trong đôi mắt đẫm lệ, nhìn thấy Tiểu Phúc Tử hơi hơi né tránh, nhưng cuối
cùng cũng không sử dụng thần công vô thượng của hắn để đẩy anh ra, cứ để mặc
cho anh giữ chặt lấy mình, lại thở dài một hơi: “Nỗi nghi ngờ trong lòng hoàng
thượng, là sự thật. Ngài nhìn thử xem, nàng ấy là ai?”
Tề Thụy Lâm vẫn gắt gao nhìn ta, nỗi mừng rỡ như điên càng
lúc càng hiện sâu trong ánh mắt. Ta thấy anh, bình thường dù thái sơn có đổ sập
trước mắt cũng không hề nhíu mày lo nghĩ, bây giờ hai tay lại hơi run rẩy, đã
muốn chạy đến đây nhưng rồi lại không dám. Ta nhìn thấy biểu tình vừa hy vọng lại
vừa sợ phải thất vọng của anh, trong lòng chua xót như bị ngâm trong thùng dấm
chua, từ từ mềm nhũn, lại có chút hương vị ngọt ngào ê ẩm. Hóa ra, nỗi tương tư
của chúng ta, cho dù đối phương có thay đổi hình dạng thì vẫn sẽ tạo cho đối
phương cảm giác như trước.
Anh không dám hỏi ta, cơ hồ sức nặng toàn thân đều đã dựa hẳn
vào người Tiểu Phúc Tử, giọng nói nghẹn ngào: “Nàng thật sự là, thật sự là…”
Tiểu Phúc Tử đỡ lấy anh, ánh mắt toát ra niềm u buồn thường
có: “Đúng vậy, nàng chính là… của hoàng thượng.”
Tề Thụy Lâm cắt ngang lời hắn, lắp bắp: “Nhưng, vì cái gì,
vì sao lại…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Chuyện này, nói ra rất dài.” Nói xong, hắn
nhìn qua chung quanh. Tề Thụy Lâm vung tay lên bảo mọi người lui ra, đang muốn
mở miệng thì ngoài cửa lại truyền đến tiếng ồn ào. Cách thật xa ta đã nghe thấy
giọng nói của Minh Châu: “Để ta vào, để ta vào!”
Ta quay lại nhìn, Tư Đồ Minh Châu thi triển thân pháp, tránh
khỏi sự ngăn chặn của mấy cao thủ đại nội, nhảy thẳng vào đại điện. Mấy cao thủ
đại nội đang định đánh chặn nàng, Tề Thụy Lâm đã lên tiếng: “Để nàng vào đi, để
nàng nhìn thử xem.”
Thân hình Tư Đồ Minh Châu phút chốc dừng lại, nói: “Hoàng
thượng, ta nghe nói Tiểu Phúc Tử đã trở lại, còn mang về một nữ nhân.”
Nàng quay đầu qua nhìn ta, nói: “Nữ nhân này chẳng phải là
hung thủ đã ám sát hoàng hậu hay sao?” Nàng nói xong, lại bắt đầu do dự, “Vì
cái gì…”
Tề Thụy Lâm miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình, nói: “Ngươi
giúp trẫm nhìn xem, nàng rốt cuộc là ai?”
Ta rưng rưng nhìn Tư Đồ, khuôn mặt nàng vẫn diễm lệ như trước.
Nàng nhìn Tiểu Phúc Tử rồi lại nhìn Tề Thụy Lâm, cuối cùng mới nhìn về phía ta:
“Ánh mặt nàng quen thuộc như vậy… Nhưng mà, ta không thể tin được.”
Khuôn mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng, không thể tin được mà
nhìn ta: “Ngươi chẳng lẽ, chẳng lẽ…”
Tiểu Phúc Tử nói: “Tư Đồ, nàng ấy chính là hoàng hậu.”
Rốt cuộc, hắn vừa nói ra hai chữ hoàng hậu, khiến cho hai
người kia đồng thời lảo đảo lui về sau từng bước.
“Hoàng hậu, hoàng hậu của trẫm…”
“Tuệ Như, thật sự là ngươi sao?”
Ta gật gật đầu, rưng rưng mà nhìn hai người bọn họ.
“Nhưng, hoàng hậu đang ngủ trong tẩm cung, hôn mê bất tỉnh.
Vì sao lại xuất hiện ở nơi này?” Tư Đồ vẫn không thể tin nổi.
Tiểu Phúc Tử nói: “Hoàng thượng, Minh Châu, không biết các
ngươi đã nghe nói đến chuyện hồn phách ra thể chưa?”
Hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hai người đó nghe một
cách tử tế, từ mưu kế của Tuyên Vương rồi đến trận pháp chuyển hồn và Hắc Tinh
Thạch, không sót một lời. Nhưng hắn
không nhắc đến chuyện ta không giống người thường và chuyện ta cùng La Thành đều
đến từ một thế giới. Rất hiển nhiên, hắn muốn vĩnh viễn chôn sâu bí mật này. Sự
thật này, chỉ là bí mật của hai chúng ta mà thôi.
Tề Thụy Lâm nghe xong, lạnh lùng nói: “Thật sự là huynh đệ của
trẫm đã dùng thủ đoạn như thế sao?”
Tiểu Phúc Tử lấy pho tượng cầm Hắc tinh thạch ra, nói: “Chỉ
có pho tượng này mới có thể khiến cho linh hồn nàng trở về vị trí cũ nhưng cũng
có tính nguy hiểm nhất định. Nếu như không hoàn hồn, chỉ cần đem Hắc tinh thạch
này đặt chung quanh người nàng, nàng sẽ có thể bảo trì dung mạo của Trầm Ngư.
Các ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ, muốn hay không…”
“Đương nhiên là muốn.” Ta và Tề Thụy Lâm trăm miệng một lời,
bốn mắt nhìn nhau. Ta bỗng nhiên hiểu ra, trong cảm nhận của anh, khuôn mặt trước
đây của ta mới là điều anh thật sự mong muốn. Mặc kệ thân hình này mỹ lệ yêu kiều
đến mức nào, điều anh muốn vĩnh viễn vẫn chỉ là Giả Tuệ Như của ngày xưa.
Ta đi vào tẩm cung hoàng hậu. Thân xác hoàng hậu đang nằm
trên giường, yên lặng. Chung quanh phòng tràn đầy những hoa cỏ cực kỳ trân quý
dùng để bảo trụ khí tức cho thân xác của ta. Ta đảo mắt qua một vòng, lại nhìn
thấy một chiếc giường nho nhỏ. Trên giường có một đứa bé đáng yêu, trắng nõn như băng tuyết đang chập chững bước
đi, thỉnh thoảng lại gọi mấy câu hàm hồ trong rõ: “Mẹ, mẹ…”
Nhìn thấy chúng ta đi vào, hai cung nữ vây quanh đứa bé liền
đứng dậy hành đại lễ. Ta mê hoặc nhìn Tề Thụy Lâm. Anh nói: “Đây, chính là đứa
con gái bé nhỏ của chúng ta. Ta sai người đưa nó đặt ở bên cạnh nàng, dạy cho
nó nói. Bởi vì ta tin rằng, nhất định nó có thể gọi nàng tỉnh dậy.”
Ta vội vàng đi qua, ôm lấy hình hài nhỏ bé mềm mại của nó,
dán mặt mình vào khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm mềm mại của nó. Nước mắt rơi lã chã
như mưa: “Tiểu bảo bối của ta…”
Đứa bé lại xem ta là người xa lạ, mếu máo mấy cái rồi khóc
toáng lên.
Ta xấu hổ buông nó ra, nói với Tiểu Phúc Tử: “Nhanh lên, mau
mau di hình đổi ảnh cho ta.”
Tiểu Phúc Tử lấy từ trong người ra một cuốn sách nhỏ, lại lấy
pho tượng Hắc tinh thạch ra. Hắn gật đầu với ta, ý bảo ta đứng ở bên giường, cầm
lấy bàn tay hoàng hậu đang nằm trên giường.
Hắn truyền nội lực vào khối Hắc tinh thạch. Dần dần, khối Hắc
tinh thạch tỏa ra hào quang lấp lánh. Hào quang càng ngày càng thịnh, trong
nháy mắt, Hắc tinh thạch bỗng hóa dần sang màu trắng. Bên trong làm như có sinh
vật sống đang lưu chuyển, phá thạch mà ra, bao phủ lấy ba người chúng ta. Bỗng
nhiên, ta cảm giác thân thể của mình như đang trôi nổi giữa không trung, từ
trên cao nhìn xuống mọi người. Đúng lúc này, từ bên trong Hắc tinh thạch đột
nhiên phát ra một luồng ánh sáng trắng, giống như những xúc tua tóm lấy thân
hình đang trôi nổi giữa không trung của ta, lôi thẳng xuống dưới.
Lúc ta mở mắt ra, cảm giác đang có vật gì mềm mại đang bò bò
bên người mình, kêu gọi: “Mẹ, mẹ…”
Trong cơn mơ màng, dần dần nhìn thấy khuôn mặt trẻ con đáng
yêu kề sát bên mặt. Ta cảm giác trên mặt ẩm ướt, tất cả đều là nước bọt trẻ
con. Ta bỗng nhiên thanh tỉnh, mừng rỡ như điên. Linh hồn của ta đã trở về vị
trí cũ rồi.
“Như nhi, nàng tỉnh rồi.” Tề Thụy Lâm cũng mừng rỡ như điên,
đi đến đỡ lấy ta. “Như nhi! Rốt cuộc nàng đã tỉnh!”
Ta gật gật đầu, nói: “Là thiếp, rốt cuộc thiếp đã trở lại.”
Anh ôm chầm lấy ta, chặt và lâu đến mức ta không thể thở được. “Như nhi, Như
nhi của trẫm, rốt cuộc đã trở lại.”
Ta lướt qua đầu vai anh, nhìn thấy khắp phòng toàn là người.
Tư Đồ, Tiểu Phúc Tử, lão cha, thậm chí còn có hoàng thái hậu, toàn bộ đều đứng ở
một bên, vây chung quanh chúng ta, nhìn ta mỉm cười. Ta không khỏi e thẹn vô
cùng, nói: “Hoàng thượng, chàng buông ra chút đi, thiếp không thở nổi.”
Tề Thụy Lâm vội buông ta ra, vội la lên: “Thế nào rồi, thế
nào rồi, Như nhi, nàng không sao chứ?”
Khuôn mặt anh lo lắng kinh hoàng, làm như có một thứ gì đó lại
đang bỏ anh mà đi. Ta vội vàng an ủi anh: “Không có gì đâu, chẳng qua là, nhiều
người như vậy…”
Anh thở phào một hơi, cười nói: “Như nhi, từ nay về sau,
chúng ta không còn chia lỳ nữa.”
Trên mặt anh đã khôi phục thần khí bễ nghễ thiên hạ, nét mặt
cùng toàn thân đều tỏa sáng, khóe mắt tràn đầy ý cười. Sự suy sút trước kia đều
đã trở thành hư không.
Ta cảm nhận được niềm vui sướng của anh, “Đúng vậy, chúng ta
sẽ không chia lỳ nữa.”
Tiểu bảo bảo ở một bên kêu gọi: “Mẹ, mẹ ơi…”
Khắp phòng tràn ngập tiếng nói tiếng cười hân hoan. Lão cha
nước mắt tung hoành. Tiểu Phúc Tử hơi hơi mỉm cười. Tư Đồ cứ lau dụi mắt suốt.
Còn những người khác, nước mắt cũng lưng tròng. Ta cảm giác, tất cả đều là tốt
đẹp như vậy.
Ta thuận lợi hoàn hồn, tỉnh dậy rời khỏi giường còn Trầm Ngư
lại chìm vào giấc ngủ li bì. Ta sai người hủy diệt pho tượng kia. La Thành bị
nhốt vào nhà giam, được phán sẽ bị xử trảm vào cuối thu. Ta lấy làm lạ chính
là, lúc hắn nghe được tin tức này, ngược lại như trút được gánh nặng. Có phải hắn
cũng cảm thấy mình đã sống một thời gian quá dài, chán ghét không thôi? Nhưng
cũng không thể làm gì khác được. Thật ra, hắn sợ hãi cái chết, cũng sợ hãi cô
đơn, hắn không thể nào chọn lựa được giữa lấy hay bỏ.
Tuyên Vương, bị bác bỏ tất cả tước vị, cho đến chết cũng
không được ra khỏi trang viên, phạm vi giam lỏng hắn.
Dần dần ta cũng già đi, con cháu đầy cả sảnh đường. Chỉ tiếc,
hoàng nhi mất sớm, bất đắc dĩ đành phải lập tôn nhi lên làm hoàng thượng. Về phần
ân oán giữa hắn cùng hoàng hậu, không phải chuyện mà ta có thể quản được.
Mạt chược, mạt chược…
Ta muốn đi chơi mạt chược…