Ads
Đường vào rừng
núi quả thật rất khó đi. Rừng cây Thục Trung vừa nhiều cỏ dại mọc thành từng bụi,
cổ thụ che trời mà trên mặt đất còn phủ một tầng lá cây thật dày. Nếu không phải
có Lôi Chấn Trung dẫn đường, để chúng ta tự đi thì e rằng có tìm mười năm cũng
không có cách nào tìm được vị trí của Lôi gia bảo giữa một rừng cây cối dầy đặc
như thế này.
Hơn nữa,
sau khi đi đường vài ngày, trong rừng cây bỗng nhiên khắp nơi đều là những cây
hoa nhỏ màu đỏ phiêu đãng. Những cánh hoa nhỏ tỏa hương mỏng manh. Loài hoa nhỏ
này, ta chưa từng thấy bao giờ nhưng ta lại biết, loại hoa này không có độc. Bởi
vì có vô số chim chóc đang thích thú mổ loài hoa nhỏ này. Thậm chí, Lôi Chấn
Trung còn thả hai đóa hoa vào miệng mà nhai, ăn rất ngon lành. Lão cha và Tiểu
Phúc Tử cũng học theo, tấm tắc khen ngợi: Ngon quá, ngon quá…
Xem ra, địa
phương này tràn ngập phong tình dị tộc mà chúng ta chưa hề biết tới. Chẳng những
có lễ ăn trùng mà khắp sơn lĩnh đều là những điều bất ngờ.
Băng rừng
vượt núi, đi đến Lôi gia bảo. Lại không thể ngờ được, nơi này không chỉ có
thành lũy mà còn có cả một thành trấn. Khác hẳn với ngoài núi, nơi này phòng ốc
chỉnh tề, trông càng giống các vùng Trung Nguyên chứ không có kiểu nhà sàn
hoang sơ lúc trước nữa.
Lúc chúng
ta đến, trong trấn ai ai cũng vui mừng hớn hở, hình như đang có chuyện gì rất
đáng mừng vậy. Lôi Chấn Trung hiển nhiên cũng không biết trong chấn đã xảy ra
chuyện gì, bèn kéo một người lại hỏi: “Có chuyện gì mà các ngươi vui mừng như vậy?”
Người kia
đáp: “Lôi công tử, ngươi đã về rồi đó à. Ngươi không biết sao? Hôm nay bá bá cướp
chú rể. Tối nay cử hành hôn lễ đó!”
Bá bá cướp
chú rể? Ta nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ của người kia, trong đầu không khỏi hiện
lên một cảnh tượng: Một vị lão bà bà mặt đầy nếp nhăn, bảy – tám chục tuổi đầu
vẫn chưa lập gia đình, rốt cuộc cướp được một ông lão, gả cho.
Lôi Chấn
Trung nghe xong, còn mừng rỡ hơn cả lúc mình đón dâu nữa, liên tục hỏi: “Thật
không, bá bá cướp chú rể?”
Ta biết, có
vài dân tộc thiểu số lưu hành tục cướp dâu. Hơn phân nửa là nam cướp nữ. Như
hôm nay xem ra, vị bá bá này chính là nữ cướp nam. Thật sự là cường hãn biết
bao. Hơn nữa, đã già cả rồi mà còn có tâm tư này, không khỏi khiến ta mê mẩn
không thôi.
Lôi Chấn
Trung nói với chúng ta: “Chân tiên sinh, các ngươi thật có vận may đó nha. Tối
hôm nay sẽ cử hành hôn lễ. Loại hôn lễ này, các ngươi trước giờ vẫn chưa thấy
qua đâu. Hơn nữa, sau hôn lễ còn không ít những hồi lễ sung túc. Các ngươi đến
đây chuyến này, cho dù công chuyện làm ăn không thành công thì cũng nhận được
không ít tiền tài nha!”
Ta nghi hoặc
hỏi: “Lôi công tử, vị bá bá kia bối phận rất cao nha, không ngờ lại phú quý như
thế?”
Lôi Chấn
Trung liếc mắt nhìn ta một cái, muốn đáp rồi lại thôi, chỉ nói: “Các ngươi đừng
nhiều chuyện làm gì, cứ theo lẽ thường tham gia là được rồi. Cam đoan không thể
thiếu ưu đãi cho các ngươi. Ta không lừa ngươi đâu, vì còn phải trông cậy vào
ngươi chỉ điểm giúp ta chỗ bản vẽ kia nữa mà!”
Ta gật gật
đầu, nghĩ rằng. Tham gia hôn lễ của mình cũng đã tham gia hết hai lần rồi, hiện
giờ tham dự hôn lễ của người khác một lần xem sao, cũng không tệ. Hôn lễ của dị
tộc, không biết sẽ thế nào nhỉ?
Ta tưởng tượng
ra sẽ nhìn thấy mấy cảnh tình tiết như phim: Vô số nam nữ mặc trang phục dị tộc
vừa múa vừa hát trong quảng trường. Chính giữa là một đôi tân nhân cười mỉm xấu
hổ, nhận sự chúc phúc của mọi người…
Lại không
thể tưởng được, hôn lễ này lại trang nghiêm đại khí đến như thế này…
Trên quảng
trường rộng lớn thắp lên vô số đèn lồng cao sang, đèn đuốc sáng trưng. Chính giữa
quảng trường có một dãy bàn ghế dài trải vải đỏ. Chất liệu làm bàn ghế, tất cả
đều là gỗ lim cao cấp. Những nữ tử mặc quần áo cao quý đứng thành hai dãy theo
thứ tự, ngoại trừ quần áo tràn ngập phong cách dị tộc ra thì vô cùng giống cung
nữ trong hoàng thất. Ta quả thật rất nghi ngờ, hôn lễ này như được cử hành
trong hoàng cung Đại Tề vậy. Ở một địa phương xa xôi như Thục Trung, không ngờ
cũng phô trương như vậy. Làm cho trong lòng ta bỗng nhiên dâng lên một dự cảm
có điều chẳng lành.
Cảm giác
này giống như con kiến cắn xé tâm can ta, khiến ta toàn thân đều không thoải
mái. Vì chúng ta là khach của Lôi gia bảo nên vị trí chỗ ngồi của chúng ta cũng
khá cao. Lôi Chấn Trung bây giờ cũng không dám đắc tội với vị khách là ta đây,
cứ cần là có, cứ hỏi là… không nên đáp thì vẫn là không đáp…
Ví như nói,
hôn lễ này rốt cuộc là chuyện gì? Bá bá là ai? Hắn luôn luôn trả lời: “Đừng hỏi
nhiều, chờ một chút nữa ngươi gặp sẽ biết…”
Điều đó
càng làm gia tăng lòng hiếu kỳ của ta, cũng càng khiến ta cảm thấy bất an. Tiểu
Phúc Tử cùng Tư Đồ, lão cha, ba ngược đảo ngược cứ vui vẻ hoài, ăn ngấu ăn nghiến.
Đối với bữa tiệc không có côn trùng này, bọn họ đã hy vọng từ rất lâu rồi.
Tiếng nhạc
dường như truyền tới từ phía chân trời, loáng thoáng, tưởng chừng như không thể
nghe thấy nhưng rõ ràng đang truyền vào tai. Khúc nhạc chỉ có ở trên trời, hóa
ra là nói đến loại âm nhạc này đây, tựa như tiên nhạc vậy. Một cỗ kiệu phủ lụa
mỏng, nâng một đôi tân nhân đi đến. Điều ta không thể tưởng được chính là,
không ngờ trên đỉnh đầu của chú rể đội một chiếc mũ, lụa trắng phủ xuống che
khuất cả hai gò má. Còn tân nương, cũng là một tấm khăn lụa màu đỏ, che kin hai
bên gò má… Chỉ có điều, đúng như ta dự liệu, vị tân nương này quả thật là tóc
trắng bạc phơ. Những nơi không bị che khuất để lộ ra tóc bạc đầy đầu, bạc trắng
như sương vậy.
Xem ra, quả
đúng như ta đã đoán. Vị tân nương này cũng đã bảy, tám chục tuổi rồi, vất vả lắm
một tìm được một người để gả… Cũng không biết có phải là một ông lão hay không
đây?
Giống như tất
cả hôn lễ khác, hôn lễ này cũng phải bái thiên địa, bái trưởng bối, vợ chồng
giao bái. Nhưng chú rể kia hình như thật sự đã bị cướp đến, tâm không cam tình
không muốn. Trước sau vẫn không muốn quỳ xuống, phải cần đến hai người khống chế
mới được.
Ta nghĩ, vị
chú rể này cũng thật đáng thương. Ta không khỏi nổi hứng muốn bênh vực kẻ yếu,
quyết định muốn giở chút mờ ám giúp chú rể đáng thương này một phen…
Ta kề tai
nói nhỏ vài câu với Tiểu Phúc Tử. Hắn liên tục gật đầu, sau đó xoay người truyền
lại chỉ thị của ta cho lão cha và Tư Đồ nghe. Ba người làm bộ đi vệ sinh, nối
đuôi nhau mà ra.
Mắt thấy
chú rể kia bị hai người ấn xuống, sắp phải bái thiên địa đến nơi rồi. Bỗng
nhiên đúng lúc đó, mấy chục bông pháo hoa đồng thời bắn lên không trung, nở rộ.
Bầu trời trong đêm đen bỗng nhiên tràn ngập khói lửa, hoành tráng đến mức tất cả
mọi người đều ngửa mặt lên trời mà nhìn. Lúc này, một bóng người phút chốc xông
lên trước đài, kéo chú rể qua, định xoay bước đi ngay…
Đáng tiếc,
người tính không bằng trời tính. Vị tân nương đầu đầy tóc bạc kia lập tức phản ứng,
đanh giọng hét lên: “Muốn chạy đi đâu…”
Chỉ thấy
chung quanh bỗng nhiên xuất hiện vô số sát thủ bạch y che mặt, ngăn cản hai người.
Hai người đó cũng không vội phá vây. Kẻ bắt cóc chú rể kia giơ tay lột bỏ tấm
khăn che mặt chú rể, kêu to: “Hóa ra đúng thật là ngươi…”
Ta đứng dậy,
cười khổ: “Thì ra thật sự là ngươi…”
Miệng chú rể
không thể nói, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra nét cười, nhìn ta. Thì ra, những
gì ta đoán đều hoàn toàn chính xác. Chú rể, không ngờ quả thật là Tề Thụy Lâm…