Ads
Đi cùng Tư Đồ trở
về căn phòng cực kỳ hoa lệ của ta. Trong viện mặc dù khi ẩn khi hiện, nhưng
đóng cửa phòng lại rồi thì nơi này thuộc lãnh thổ của chúng ta. Chủ yếu hơn là,
ta cùng Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ, ba người chúng ta mặc dù không lên tiếng nhưng vẫn
có thể trao đổi với nhau. Đương nhiên, ta không có tài cán biết được truyền âm
nhập mật gì gì đó. Công cụ trò chuyện của chúng ta, tất nhiên là vòng tai cùng
nhẫn làm bằng thạch bất khiếu kia. Chỉ có điều, lão cha thì hơi phiền một chút,
cần Tiểu Phúc Tử dùng truyền âm nhập mật kể lại cho ông nghe những gì chúng ta
đã nói chuyện với nhau. Hai người bọn họ đành phải nhập mật đến, nhập mật đi. Về
phần đã hao tổn bao nhiêu công lực thì còn phải xem mức độ tái nhợt trên sắc mặt
của hai người bọn họ mới biết được…
Cho nên mới nói,
căn phòng của ta phần lớn thời gian đều lặng ngắt như tờ. Nếu có người nào đi
qua cửa sổ, cũng chỉ nhìn thấy trong phòng có bốn người ngồi quanh một chiếc
bàn vuông, khép hờ hai mắt, thân mình thẳng thắn như tượng đá điêu khắc vậy. Bốn
người một lúc lâu cũng không ra tiếng, ra tiếng cũng chỉ là phóng khí đánh rắm
mà thôi…
Có khi ta mở hai
mắt, lại có thể nhìn thấy ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng người. Giấy dán cửa thường
xuyên bị chọt thủng một lỗ nhỏ, lộ ra một ánh mắt nhỏ tí tẹo. Ta lại nhắm hai mắt
lại, lúc này liền thì thào tự nói một câu: “Ây da, ngồi thật vất vả, học võ thật
vất vả, vận hành chân khí thật vất vả…”
Ánh mắt nhỏ tí tẹo
lộ ra sau cái lỗ nhỏ trên cửa sổ kia mới biến mất, nhường chỗ cho ánh trăng hoặc
ánh nắng chiếu vào…
Đoạn đối thoại dưới
đây, chính là cuộc nói chuyện giữa ta và Tiểu Phúc Tử, Tư Đồ bằng cách đánh bất
khiếu thạch…
Tiểu Phúc Tử hỏi:
“Kế châm ngòi ly gián của ngươi tiến hành thành công như vậy, hẳn là chúng ta
có thể đi rồi. Còn ở lại đây làm gì?”
Ta nói: “Gấp cái
gì? Sau này còn có nhiều trò hay để xem nữa mà!”
Tư Đồ nói: “Chúng
ta không đi ra khỏi đây, không thể liên hệ với thái tử thì hắn biết tình hình
thế nào đâu!”
Ta nói: “Gấp cái
gì? Hắn đánh thắng trận thì sẽ chiếu theo những gì ta đã viết mà làm!”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Trận chiến này, tất cả thân binh Đại Lương của Quyền Thân Vương đều bị tiêu diệt.
Nhưng ta không hiểu, vì sao Quyền Thân Vương có thể chạy thoát trở về…”
Ta nói: “Nếu hắn
không trốn về được, thì chúng ta và Thiên Bảo công chúa làm gì còn mối thù
chung nào nữa?”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Hóa ra, tất cả mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của ngươi?”
Ta nói: “Cho dù
ta không nói, chẳng lẽ thái tử không nghĩ đến điều này sao?”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Vô cùng phức tạp…”
Tư Đồ phụ họa một
câu: “Đúng, đau cả đầu…”
Ta nói: “Phức tạp
cái gì? Có cần các ngươi động não đâu?”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Đúng, may mắn là không cần đến chúng ta phải động não!”
Tư Đồ tất nhiên lại
hùa theo một câu…
Ta nói: “Thiên Bảo
công chúa hiện giờ ngoài mặt khách khí với ta, nhưng vẫn phải đề phòng nàng qua
cầu rút ván. Đến lúc đó…”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Ngày nào nàng còn chưa đạt được mục đích thì ngày đó sẽ không hủy đi cây cầu của
ngươi. Chuyện này, ngươi có thể yên tâm…”
Ta hỏi một vấn đề
ta vẫn cảm thấy lẫn lộn bấy lâu: “Tiểu Phúc Tử, vì sao Thiên Bảo công chúa lại
chỉ ra tay với một mình ngươi, đâm thủng xương tỳ bà? Những người khác đâu có
việc gì đâu?”
Tiểu Phúc Tử nói:
“Không có gì. Chẳng qua là bọn họ không phong được huyệt đạo của ta. Huyệt đạo
của ta có thể di động toàn thân. Bọn họ phát hiện được cho nên mới khóa xương tỳ
bà của ta…”
Ta cảm thán, nói:
“Tiểu Phúc Tử, xem ra ngươi thật đúng là một võ học kỳ tài. Mấy loại võ công thần
thoại chỉ có trong truyền thuyết, đều bị ngươi vô sự tự thông. Như vậy, công
phu điểm huyệt của ngươi hẳn cũng phải giỏi hơn một chút chứ nhỉ?”
Trầm mặt thật lâu
sau, hắn mới lên tiếng trả lời: “Cái ta học chính là võ công cao cường, mấy loại
cỏn con đó, ta khinh, không thèm học đâu…”
Ta hiểu rồi. Vị
võ học kỳ tài này, e rằng cả đời cũng không học nổi môn điểm huyệt. Tựa như mấy
vĩ nhân thời hiện đại, có tài năng quân sự, tài năng quản lý cực cao. Tóm lại
là tất cả tài năng đều có, chỉ duy nhất không biết, chính là toán học, thường
xuyên bị 0 điểm. Tình huống của Tiểu Phúc Tử cùng mấy vị vĩ nhân đó, cực kỳ giống
nhau…
Ta cũng trầm mặc
thật lâu, sau đó mới đánh đá nói: “Chỉ sợ mấy ngày tiếp theo sẽ có một trận gió
lốc thổi đến nơi này. Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng mới được. Chỉ có điều,
chúng ta không có biện pháp liên hệ với thái tử. Nếu vậy thì chỉ còn cách, tự mình
tùy cơ ứng biến…”
Đồng thời trong bầu
không khí trầm mặc, Tiểu Phúc Tử cùng lão cha môi hơi run run. Đó là bọn hắn
đang tiến hành trao đổi. Xem ra, công lực bị hao tổn không ít. Sắc mặt hai người
có chút tái nhợt. Đặc biệt là lão cha, người đã gầy yếu, nay sắc diện toàn thân
như lớp vải voan trắng hếu bọc bộ xương khô. Có khi ta he hé mắt nhìn, đều bị
ông dọa phát sốc. Trong đầu thường xuyên hiện lên một chữ: “Quỷ…”
Cũng khó trách vì
sao hai lão bà bà thường xuất hiện trong viện khi nhìn thấy lão cha đều không
muốn nhìn thẳng vào ông. Ta không phải biết đọc thần ngữ hay sao? Có một hôm,
ta ở xa xa nhìn thấy hai lão bà bà kia giám thị mệt mỏi, lúc nghỉ ngơi bèn ngồi
lại cùng nhau thảo luận:
“Tỷ tỷ, tỷ nói
xem, gã kia vì sao lại gầy như vậy?”
“Hay là không ăn
cơm?”
“Tỷ tỷ, muội già
cả thế này rồi mà nhìn thấy lão cũng hoảng đến rét run…”
“Muội muội, vậy
muội đừng nhìn nữa. Chúng ta hiện giờ tuổi tác đã lớn rồi, không thể so với năm
đó. Trên dưới toàn thân cũng không thể bị cái gì dọa cho kinh ngạc được…”
Ta nghe xong,
không khỏi ảo tưởng. Để lão cha ra tay, có phải sẽ có thể lao ra khỏi viện này
hay không nhỉ? Đáng tiếc, đã thử vài lần rồi mà chẳng thành công được lấy một lần.
Người ta nói tới nói lui, nhưng phòng thủ lại rất nghiêm. Cùng lão cha mũi đối
mũi, miệng đối miệng mà cũng chẳng thấy bị hù chết lần nào… Có thể thấy được,
có đôi khi, nói chuyện thúi lắm, không thể cho là thật được. Ôi, sai lầm rồi,
đi nghe…
Lão cha sau khi
được Tiểu Phúc Tử phiên dịch, rốt cuộc dùng truyền âm nhập mật nói lại một đoạn
dài sau:
“Nha đầu, con
dùng kế độc ác như vậy, cũng không muốn chừa lại cho mình một con đường sống để
lui hay sao. Nếu để Thiên Bảo công chúa tra ra, biết được con liên thủ cùng
thái tử: Lúc phát hôn thiếp đến Đại Lương, thái tử đã sai thuộc hạ âm thầm
thông báo cho thân tín của Quyền Thân Vương, đồng thời hiến kế cho Quyền Thân
Vương, để hắn góp lời với hoàng đế Đại Lương. Nói Tề thái tử ban đầu đã từng cự
tuyệt chuyện thông gia với Thiên Bảo công chúa. Bây giờ lại nhắc lại chuyện
này, khẳng định là chỉ nhằm vào quân đội trong tay của công chúa mà thôi. Khiến
cho hoàng đế Đại Lương nổi lòng nghi ngờ, lúc này mới đồng ý kế thay mận đổi
đào của Quyền Thân Vương.
Còn con lại ở bên cạnh công chúa châm ngòi. Quyền
Thân Vương cùng Thiên Bảo công chúa kết thù kết oán càng sâu. Sau đó, Tề thái tử
dẫn quân đòi lại công đạo, Quyền Thân Vương không thể không mang quân tham chiến.
Thiên Bảo công chúa sau đó lại thọc gậy bánh xe hắn. Để hai kẻ cầm quyền của Đại
Lương đấu đá lẫn nhau không dứt. Nhân cơ hội này tiêu diệt được mười vạn đại
quân của Đại Lương. Nhưng mà, nha đầu, ta không hiểu chính là, tất cả những gì
con làm đều là vì Đại Tề. Nhưng vì sao lại giúp Thiên Bảo công cháu thiết kế áo
giáp ngựa. Vậy chẳng phải làm cho năng lực tác chiến của bọn họ càng tăng mạnh
hay sao?”
Ta ngõ ngón tay:
“Lão cha, tất cả mưu kế của con, cha đều đã rõ ràng cả rồi. Về phần vì sao con
lại thiết kế áo giáp ngựa giúp nàng, đến thời điểm nhất định, cha tự nhiên sẽ
biết…”
Tiểu Phúc Tử lại
tiếp tục phiên dịch, lão cha lại truyền âm nhập mật nói: “Nha đầu, chẳng lẽ
trong đó có cái gì cổ quái hay sao? Nha đầu, ta thật sự càng ngày càng không hiểu
nổi con. Con gái của ta vì sao lại thông minh hơn cả ta nữa? Càng khiến ta kỳ
quái chính là, trước năm con sáu tuổi, chính là ngây ngốc thấm thoát, còn thường
xuyên bị Tư Đồ tiểu thư chọc ghẹo mà oa oa khóc lớn. Nhưng sau khi được sáu tuổi
lại đổi ngược lại. Tư Đồ tiểu thư thường xuyên bị con khi dễ mà oa oa khóc lớn.
Điểm khác nhau duy nhất chính là, Tư Đồ tiểu thư còn không dám cáo trạng. Bởi
vì mỗi khi nàng cáo trạng thì ngay hôm sau, kết cục của nàng còn thảm hại hơn…”
Xem ra, lão cha
tuổi cao tật xấu lại phát, lại nhớ lại những năm tháng không quá huy hoàng trước
kia của ta, cùng Tư Đồ từ đấu tranh đến kết thành liên minh. Đúng là người cao
tuổi a, cứ phải cố chấp như thế làm gì, biết rõ chuyện này để làm cái gì.
Ta không đánh đá
trả lời nữa, mà đứng dậy nói: “Ngồi nãy giờ cũng lâu quá rồi, chúng ta ra ngoài
đi dạo một chút đi!”
Lão cha liếc mắt
nhìn ta một cái, cũng không tiếp tục truyền âm nhập mật nữa, đứng dậy nói:
“Cũng được, ra ngoài đi dạo một lát…”
Tiểu Phúc Tử cùng
Tư Đồ tất nhiên cũng hùa theo: “Ra ngoài đi dạo một lát…”
Chúng ta đi ra
ngoài. Trong viện không có một bóng người. Chẳng qua chỉ có lá cây dưới gốc đại
thụ xoay tròn, làm như có người bị bám vậy…